Xuyên Về Thập Niên 70: Tôi Bị Nam Thanh Niên Trí Thức Tuấn Tú Để Mắt
Bị Ép Cưới 3
2024-11-20 23:49:48
Nhìn thấy con gái vui vẻ, Lý Bảo Căn cũng yên lòng.
Ông trừng mắt cảnh cáo vợ: “Đừng nhắc đến chuyện ép cưới nữa. Con gái tôi sau này lấy ai là do nó quyết định, bà đừng xen vào làm gì.”
Nghe chồng nói vậy, Trương Đại Hoa gật đầu lia lịa, tỏ ý sẽ không nhắc đến chuyện này nữa.
Lục Thừa Lễ nhìn cô gái chỉ cao tới vai mình, trong lòng đầy cảm phục. Cô vừa thông minh, vừa hiểu chuyện, lại rất tinh tế. Khó mà tin cô là con gái nông thôn.
“Cảm ơn cô, đồng chí Lý.” Anh khẽ nói.
Lý Thanh Thanh nhướng mày, nhỏ giọng đáp: “Đáng mà. Người làm việc tốt không nên bị đối xử tệ. Cảm ơn anh đã cứu tôi.”
Lục Thừa Lễ khẽ cười, tâm trạng nhẹ nhõm hơn hẳn.
“Không có gì.”
Lý Thanh Thanh liếc mắt nhìn người đứng cạnh Lục Thừa Lễ, biết anh ta chính là Tôn Mậu.
"Tôn thanh niên trí thức này, anh nói chuyện quá lỗ mãng rồi. Lục thanh niên trí thức, sau này tốt nhất nên để mắt đến anh ta, nói năng như vậy ở trong thôn rất dễ bị đánh đấy."
Tôn Mậu lúc này cũng biết mình nói không đúng, mới khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn.
Anh ta ngượng ngùng gãi gãi mũi, nhỏ giọng xin lỗi Lý Thanh Thanh.
"Xin lỗi cô, tôi không có ý coi thường cô."
"Tôi biết."
Lý Thanh Thanh không muốn tính toán với bọn họ. Cô đã trải qua biết bao nhiêu chuyện, so với người ở thủ đô thời này, tầm nhìn của cô rộng hơn nhiều.
Cô dĩ nhiên không để lời của Tôn Mậu vào lòng.
"Sau này anh nói chuyện phải cẩn thận hơn, không phải ai cũng hiểu chuyện như tôi đâu."
Lục Thừa Lễ nắm chặt tay để che đi nụ cười nơi khóe miệng.
"Tôi sẽ để ý cậu ta. Cô đang yếu, chuyện bên này đã giải quyết xong rồi, cô mau quay về phòng nghỉ ngơi đi."
Lý Thanh Thanh thật sự không còn sức nữa, nhưng cũng lo rằng sau khi cô vào phòng, không biết liệu có xảy ra thêm chuyện gì không.
Lục Thừa Lễ nhìn thấy ánh mắt cô khẽ động, cô bỗng dưng nhìn anh đầy ngạc nhiên.
"À, không ngờ Lục thanh niên trí thức lại vì tôi mà lỡ dở nhiều việc như vậy. Anh đã mang thuốc đến rồi, mau về lo công việc của mình đi."
"Việc gì cơ?" Tôn Mậu ngơ ngác. "Thừa Lễ, cậu có..."
Tôn Mậu chưa kịp nói hết câu thì bị Lục Thừa Lễ bấm vào hông một cái. Nhiều năm ăn ý với nhau khiến anh ta hiểu rằng, lúc này tốt nhất là nên im lặng.
Nụ cười không ngừng hiện lên trong mắt Lục Thừa Lễ.
"Vậy tôi xin phép đi trước. Đồng chí Lý mau chóng dưỡng bệnh, nếu thuốc không đủ thì có thể nhờ người đến tìm tôi."
"Cảm ơn Lục thanh niên trí thức."
"Các bác, các cô chú, cháu còn có chút việc phải làm, xin phép về trước. Nếu có gì cần giúp đỡ, mọi người cứ đến điểm thanh niên trí thức tìm cháu."
Lục Thừa Lễ tạm biệt những người trong sân mà sau này anh sẽ còn phải giao tiếp.
Hai bên vốn căng thẳng giờ lại trở nên hòa thuận.
"Đi đi, đi đi. Cậu trai này cũng thật tốt tính, lại đẹp trai nữa."
"Đúng đúng, trông mặt mày rõ là sáng sủa, nhân phẩm cũng tốt. Nếu không nhờ cậu ấy, hôm nay con bé Thanh chắc gặp nguy hiểm rồi."
Cuối cùng, Lục Thừa Lễ và Tôn Mậu cũng bước ra khỏi sân nhà họ Lý.
Sau khi ra ngoài, hai người nhìn nhau. Cả hai đều nhìn thấy sự nhẹ nhõm trên khuôn mặt đối phương vì vừa thoát khỏi một tình huống nguy hiểm.
“Lan Tử, đỡ em gái cháu về phòng nghỉ ngơi đi.”
Thấy cuộc tranh cãi đã hoàn toàn lắng xuống, Lưu Bình nhanh chóng bảo Trương Lan dìu Lý Thanh Thanh về phòng.
Lý Thanh Thanh vừa về đến phòng đã nằm bẹp trên giường, không muốn động đậy gì cả.
…
Ông trừng mắt cảnh cáo vợ: “Đừng nhắc đến chuyện ép cưới nữa. Con gái tôi sau này lấy ai là do nó quyết định, bà đừng xen vào làm gì.”
Nghe chồng nói vậy, Trương Đại Hoa gật đầu lia lịa, tỏ ý sẽ không nhắc đến chuyện này nữa.
Lục Thừa Lễ nhìn cô gái chỉ cao tới vai mình, trong lòng đầy cảm phục. Cô vừa thông minh, vừa hiểu chuyện, lại rất tinh tế. Khó mà tin cô là con gái nông thôn.
“Cảm ơn cô, đồng chí Lý.” Anh khẽ nói.
Lý Thanh Thanh nhướng mày, nhỏ giọng đáp: “Đáng mà. Người làm việc tốt không nên bị đối xử tệ. Cảm ơn anh đã cứu tôi.”
Lục Thừa Lễ khẽ cười, tâm trạng nhẹ nhõm hơn hẳn.
“Không có gì.”
Lý Thanh Thanh liếc mắt nhìn người đứng cạnh Lục Thừa Lễ, biết anh ta chính là Tôn Mậu.
"Tôn thanh niên trí thức này, anh nói chuyện quá lỗ mãng rồi. Lục thanh niên trí thức, sau này tốt nhất nên để mắt đến anh ta, nói năng như vậy ở trong thôn rất dễ bị đánh đấy."
Tôn Mậu lúc này cũng biết mình nói không đúng, mới khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn.
Anh ta ngượng ngùng gãi gãi mũi, nhỏ giọng xin lỗi Lý Thanh Thanh.
"Xin lỗi cô, tôi không có ý coi thường cô."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tôi biết."
Lý Thanh Thanh không muốn tính toán với bọn họ. Cô đã trải qua biết bao nhiêu chuyện, so với người ở thủ đô thời này, tầm nhìn của cô rộng hơn nhiều.
Cô dĩ nhiên không để lời của Tôn Mậu vào lòng.
"Sau này anh nói chuyện phải cẩn thận hơn, không phải ai cũng hiểu chuyện như tôi đâu."
Lục Thừa Lễ nắm chặt tay để che đi nụ cười nơi khóe miệng.
"Tôi sẽ để ý cậu ta. Cô đang yếu, chuyện bên này đã giải quyết xong rồi, cô mau quay về phòng nghỉ ngơi đi."
Lý Thanh Thanh thật sự không còn sức nữa, nhưng cũng lo rằng sau khi cô vào phòng, không biết liệu có xảy ra thêm chuyện gì không.
Lục Thừa Lễ nhìn thấy ánh mắt cô khẽ động, cô bỗng dưng nhìn anh đầy ngạc nhiên.
"À, không ngờ Lục thanh niên trí thức lại vì tôi mà lỡ dở nhiều việc như vậy. Anh đã mang thuốc đến rồi, mau về lo công việc của mình đi."
"Việc gì cơ?" Tôn Mậu ngơ ngác. "Thừa Lễ, cậu có..."
Tôn Mậu chưa kịp nói hết câu thì bị Lục Thừa Lễ bấm vào hông một cái. Nhiều năm ăn ý với nhau khiến anh ta hiểu rằng, lúc này tốt nhất là nên im lặng.
Nụ cười không ngừng hiện lên trong mắt Lục Thừa Lễ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vậy tôi xin phép đi trước. Đồng chí Lý mau chóng dưỡng bệnh, nếu thuốc không đủ thì có thể nhờ người đến tìm tôi."
"Cảm ơn Lục thanh niên trí thức."
"Các bác, các cô chú, cháu còn có chút việc phải làm, xin phép về trước. Nếu có gì cần giúp đỡ, mọi người cứ đến điểm thanh niên trí thức tìm cháu."
Lục Thừa Lễ tạm biệt những người trong sân mà sau này anh sẽ còn phải giao tiếp.
Hai bên vốn căng thẳng giờ lại trở nên hòa thuận.
"Đi đi, đi đi. Cậu trai này cũng thật tốt tính, lại đẹp trai nữa."
"Đúng đúng, trông mặt mày rõ là sáng sủa, nhân phẩm cũng tốt. Nếu không nhờ cậu ấy, hôm nay con bé Thanh chắc gặp nguy hiểm rồi."
Cuối cùng, Lục Thừa Lễ và Tôn Mậu cũng bước ra khỏi sân nhà họ Lý.
Sau khi ra ngoài, hai người nhìn nhau. Cả hai đều nhìn thấy sự nhẹ nhõm trên khuôn mặt đối phương vì vừa thoát khỏi một tình huống nguy hiểm.
“Lan Tử, đỡ em gái cháu về phòng nghỉ ngơi đi.”
Thấy cuộc tranh cãi đã hoàn toàn lắng xuống, Lưu Bình nhanh chóng bảo Trương Lan dìu Lý Thanh Thanh về phòng.
Lý Thanh Thanh vừa về đến phòng đã nằm bẹp trên giường, không muốn động đậy gì cả.
…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro