Xuyên Về Thập Niên 70: Tôi Bị Nam Thanh Niên Trí Thức Tuấn Tú Để Mắt
Thời Thế Đảo Đi...
2024-11-20 23:49:48
Trên đường quay về điểm thanh niên trí thức, Tôn Mậu vẫn chưa yên lòng.
“Thừa Lễ, lúc nãy tôi lo cậu sẽ bị ép cưới Lý Thanh Thanh. Nếu cứu người mà lại bị ép cưới vợ, chẳng phải là tức chết sao?”
Lục Thừa Lễ không nhịn được nữa, đập một cái vào lưng Tôn Mậu.
“Tôi bị như vậy là tại ai? Chính vì câu nói kia của cậu nên mới khiến chúng ta làm gì cũng không đúng. May mà đồng chí Lý là một cô gái hiểu lý lẽ, dù suy nhược cơ thể nhưng vẫn cố giúp chúng ta giải vây. Nếu không, tôi mà bị ép cưới thật, cậu phải chịu trách nhiệm đấy!”
Tôn Mậu chột dạ rụt cổ.
“Chẳng qua lúc đó tôi cuống quá nên mới buột miệng nói ra thôi. Nhưng mà cô gái đó đúng là không tệ, thông minh, hiểu chuyện, lại xinh đẹp. Nếu không phải xuất thân quá thấp, hai người thật sự rất xứng đôi.”
“Được rồi, đừng nói linh tinh nữa. Sau này cậu đừng nhắc đến chuyện xuất thân cao thấp gì đó. Thời đại mới rồi, không có ai là không xứng với ai cả.”
Nghĩ đến tình cảnh của nhà họ Lục, không biết tương lai sẽ ra sao, Tôn Mậu biết điều ngậm miệng lại.
Lục Thừa Lễ cũng nhớ tới người thân ở thủ đô xa xôi, tâm trạng vốn đang sáng sủa bỗng chùng hẳn xuống.
Vụ việc hôm nay nhờ có nhà họ Lý đứng ra giúp đỡ, cuộc sống của anh ở thôn Lý Gia sẽ không quá khó khăn. Nhưng cha mẹ và ông nội anh ở thủ đô thì không biết bây giờ ra sao.
“Cậu đừng quá lo lắng.”
Tôn Mậu nhìn xung quanh thấy không có ai, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Ông cụ Lục là anh hùng từng đánh giặc ngoại xâm, lại có nhiều chiến hữu. Muốn đổ oan cho ông không dễ thế đâu.”
“Tôi biết.” Lục Thừa Lễ đáp khẽ: “Tôi lo là lo cho cha mẹ tôi.”
Nhắc đến chú Lục và dì Âu Dương, Tôn Mậu không biết khuyên thế nào.
Họ là giáo sư đại học, hiện đang ở giữa tâm bão. Dù là con dâu và con trai của ông cụ Lục, được bảo vệ đến giờ đã là may mắn, nhưng ai biết ngày mai sẽ ra sao?
“Thật đúng là thời thế đảo điên.” Tôn Mậu không nhịn được buông một câu chửi thề.
“Không sao đâu.” Lục Thừa Lễ ngược lại còn an ủi Tôn Mậu: “Chẳng qua chỉ là tạm thời thôi. Đất nước đã trải qua bao nhiêu sóng gió, rồi cũng sẽ vượt qua thôi.”
Dưới ánh nắng gay gắt, anh nhìn mọi thứ u tối dần tan biến, lẩm bẩm: “Rồi mọi chuyện sẽ qua.”
…
May mắn là lúc rơi xuống nước đang là mùa hè, Lý Thanh Thanh chỉ uống vài ngụm nước nên không bị ảnh hưởng nghiêm trọng, ngày hôm sau cô đã có thể xuống giường. Tuy nhiên người nhà lo lắng cho cô, không để cô đi lại nhiều, càng không cho cô làm việc.
Nằm trên giường không có việc gì làm, Lý Thanh Thanh nghe bên ngoài im ắng, biết cả nhà đã ra đồng rồi, cô mới dám đưa tâm trí vào không gian của mình để kiểm kê tài sản.
Không gian rộng lớn đến mức không thấy được điểm cuối. Một khu vực chất đầy bột mì, gạo, dầu ăn, thậm chí có cả thịt heo, thịt bò, thịt cừu đã được mổ sẵn, mỗi miếng nặng khoảng 2 cân, được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp.
Một góc khác trông như kho tạp hóa với hai mươi cái nồi lớn, các loại bát đĩa phù hợp thời đại này, cùng đủ loại gia vị, đường đỏ và đường trắng chất thành đống.
“Thừa Lễ, lúc nãy tôi lo cậu sẽ bị ép cưới Lý Thanh Thanh. Nếu cứu người mà lại bị ép cưới vợ, chẳng phải là tức chết sao?”
Lục Thừa Lễ không nhịn được nữa, đập một cái vào lưng Tôn Mậu.
“Tôi bị như vậy là tại ai? Chính vì câu nói kia của cậu nên mới khiến chúng ta làm gì cũng không đúng. May mà đồng chí Lý là một cô gái hiểu lý lẽ, dù suy nhược cơ thể nhưng vẫn cố giúp chúng ta giải vây. Nếu không, tôi mà bị ép cưới thật, cậu phải chịu trách nhiệm đấy!”
Tôn Mậu chột dạ rụt cổ.
“Chẳng qua lúc đó tôi cuống quá nên mới buột miệng nói ra thôi. Nhưng mà cô gái đó đúng là không tệ, thông minh, hiểu chuyện, lại xinh đẹp. Nếu không phải xuất thân quá thấp, hai người thật sự rất xứng đôi.”
“Được rồi, đừng nói linh tinh nữa. Sau này cậu đừng nhắc đến chuyện xuất thân cao thấp gì đó. Thời đại mới rồi, không có ai là không xứng với ai cả.”
Nghĩ đến tình cảnh của nhà họ Lục, không biết tương lai sẽ ra sao, Tôn Mậu biết điều ngậm miệng lại.
Lục Thừa Lễ cũng nhớ tới người thân ở thủ đô xa xôi, tâm trạng vốn đang sáng sủa bỗng chùng hẳn xuống.
Vụ việc hôm nay nhờ có nhà họ Lý đứng ra giúp đỡ, cuộc sống của anh ở thôn Lý Gia sẽ không quá khó khăn. Nhưng cha mẹ và ông nội anh ở thủ đô thì không biết bây giờ ra sao.
“Cậu đừng quá lo lắng.”
Tôn Mậu nhìn xung quanh thấy không có ai, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Ông cụ Lục là anh hùng từng đánh giặc ngoại xâm, lại có nhiều chiến hữu. Muốn đổ oan cho ông không dễ thế đâu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tôi biết.” Lục Thừa Lễ đáp khẽ: “Tôi lo là lo cho cha mẹ tôi.”
Nhắc đến chú Lục và dì Âu Dương, Tôn Mậu không biết khuyên thế nào.
Họ là giáo sư đại học, hiện đang ở giữa tâm bão. Dù là con dâu và con trai của ông cụ Lục, được bảo vệ đến giờ đã là may mắn, nhưng ai biết ngày mai sẽ ra sao?
“Thật đúng là thời thế đảo điên.” Tôn Mậu không nhịn được buông một câu chửi thề.
“Không sao đâu.” Lục Thừa Lễ ngược lại còn an ủi Tôn Mậu: “Chẳng qua chỉ là tạm thời thôi. Đất nước đã trải qua bao nhiêu sóng gió, rồi cũng sẽ vượt qua thôi.”
Dưới ánh nắng gay gắt, anh nhìn mọi thứ u tối dần tan biến, lẩm bẩm: “Rồi mọi chuyện sẽ qua.”
…
May mắn là lúc rơi xuống nước đang là mùa hè, Lý Thanh Thanh chỉ uống vài ngụm nước nên không bị ảnh hưởng nghiêm trọng, ngày hôm sau cô đã có thể xuống giường. Tuy nhiên người nhà lo lắng cho cô, không để cô đi lại nhiều, càng không cho cô làm việc.
Nằm trên giường không có việc gì làm, Lý Thanh Thanh nghe bên ngoài im ắng, biết cả nhà đã ra đồng rồi, cô mới dám đưa tâm trí vào không gian của mình để kiểm kê tài sản.
Không gian rộng lớn đến mức không thấy được điểm cuối. Một khu vực chất đầy bột mì, gạo, dầu ăn, thậm chí có cả thịt heo, thịt bò, thịt cừu đã được mổ sẵn, mỗi miếng nặng khoảng 2 cân, được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp.
Một góc khác trông như kho tạp hóa với hai mươi cái nồi lớn, các loại bát đĩa phù hợp thời đại này, cùng đủ loại gia vị, đường đỏ và đường trắng chất thành đống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro