Xuyên Về Thập Niên 70: Tôi Bị Nam Thanh Niên Trí Thức Tuấn Tú Để Mắt
Chuyện Nhà Đại...
2024-11-20 23:49:48
Điểm thanh niên trí thức!
Tôn Mậu và Lục Thừa Lễ nằm bệt trên giường, vừa đói vừa mệt.
"Thừa Lễ, cậu ngủ chưa?"
"Chưa, có chuyện gì thế?"
Lục Thừa Lễ hỏi với giọng thản nhiên.
"Làm ruộng mệt quá, mới ngày thứ hai thôi mà tôi cảm thấy mình sắp không chịu nổi rồi..."
Tôn Mậu dừng lại một lát.
"Thừa Lễ, cậu có muốn về nhà không?"
Ánh mắt Lục Thừa Lễ trong bóng tối trở nên u ám.
"Chúng ta không thể về được nữa đâu, Tôn Mậu."
Trong phòng vẫn còn có người khác, cả hai đều nói chuyện vòng vo, không tiện nói thẳng nhiều điều.
Tôn Mậu nghĩ một lúc rồi quyết định không nói về những chuyện buồn nữa.
"Cậu có biết không? Thừa Lễ, đại đội trưởng của chúng ta không phải người tầm thường đâu."
"Sao vậy?"
Biết Tôn Mậu cố ý đổi chủ đề, Lục Thừa Lễ hợp tác hỏi lại.
"Nhà họ có bốn đứa con đều là học sinh cao trung, chưa kể đến mấy đứa bên nhà em trai của đại đội trưởng nữa, cũng đều tốt nghiệp cao trung cả. Đứa nhỏ thì vẫn đang đi học, đứa lớn thì tốt nghiệp cao trung hết rồi. Nếu không nghe tận tai, tôi không tin một gia đình nông thôn lại có thể nuôi nhiều học sinh cao trung đến vậy."
Nghe đến đây, Lục Thừa Lễ cũng rất ngạc nhiên.
"Thật không?"
"Thật đấy."
Người trả lời không phải Tôn Mậu mà là Khổng Chấn Nam, người đã xuống nông thôn trước họ hai năm.
"Chắc các cậu mới tới nên chưa biết. Đại đội trưởng là người rất công bằng, đối với con cháu nhà mình ông ấy yêu cầu rất cao."
Khổng Chấn Nam dừng lại một lúc như đang hồi tưởng.
"Đại đội trưởng có một người cháu trai tên là Lý Ái Trung, năm nay 20 tuổi. Trước đây cậu ta không thích học, đi học một ngày có thể trốn nửa buổi. Các cậu đoán xem đại đội trưởng làm gì khi biết chuyện?"
"Làm gì vậy?" Tôn Mậu hỏi.
"Đại đội trưởng thường xuyên đến trường kiểm tra xem Lý Ái Trung có đi học không. Chỉ cần cậu ta không đến, ông sẽ ép cậu ta chịu đòn. Lý Ái Trung chính là như vậy, bị ông bác mình đánh cho mà tốt nghiệp cao trung. Bây giờ ai trong thôn cũng biết chuyện này."
Giọng Khổng Chấn Nam mang theo sự kính nể.
"Đại đội trưởng đánh con cháu nhà họ Lý rất thẳng tay."
"Hớ..." Tôn Mậu hít một hơi lạnh.
"Em trai em dâu ông ấy không xót khi thấy ông ấy đánh con mình à?"
"Thím hai Lý chắc là xót, dù sao cũng là con trai ruột. Còn chú hai Lý..."
Khổng Chấn Nam cười khẽ.
"Cây gậy mà đại đội trưởng dùng để đánh Lý Ái Trung là do chú hai Lý đưa cho. Đừng nhìn đại đội trưởng trông như một lão nông dân mà lầm, ông ấy rất chính trực, gia phong cũng nghiêm chỉnh. Chúng tôi đã xuống nông thôn hai năm rồi, có liên lạc với bạn học ở nơi khác. Các thanh niên trí thức ở đấy gặp phải không ít chuyện khó xử, nhưng ở thôn Lý Gia, không ai dám cố ý làm khó thanh niên trí thức."
Lục Thừa Lễ nhớ lại người đại đội trưởng mà anh đã gặp ở nhà họ Lý, chỉ là một người cha yêu thương con gái.
Lúc đó, trong sân có nhiều người đều thúc giục ông ấy bắt mình cưới Lý Thanh Thanh, nhưng ông chỉ im lặng, không nói gì.
Ngược lại, sau khi con gái lên tiếng, ông mới đưa ra quyết định cuối cùng.
"Ông ấy rất yêu thương con cái của mình."
Lục Thừa Lễ cảm thán một câu.
Tôn Mậu và Lục Thừa Lễ nằm bệt trên giường, vừa đói vừa mệt.
"Thừa Lễ, cậu ngủ chưa?"
"Chưa, có chuyện gì thế?"
Lục Thừa Lễ hỏi với giọng thản nhiên.
"Làm ruộng mệt quá, mới ngày thứ hai thôi mà tôi cảm thấy mình sắp không chịu nổi rồi..."
Tôn Mậu dừng lại một lát.
"Thừa Lễ, cậu có muốn về nhà không?"
Ánh mắt Lục Thừa Lễ trong bóng tối trở nên u ám.
"Chúng ta không thể về được nữa đâu, Tôn Mậu."
Trong phòng vẫn còn có người khác, cả hai đều nói chuyện vòng vo, không tiện nói thẳng nhiều điều.
Tôn Mậu nghĩ một lúc rồi quyết định không nói về những chuyện buồn nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cậu có biết không? Thừa Lễ, đại đội trưởng của chúng ta không phải người tầm thường đâu."
"Sao vậy?"
Biết Tôn Mậu cố ý đổi chủ đề, Lục Thừa Lễ hợp tác hỏi lại.
"Nhà họ có bốn đứa con đều là học sinh cao trung, chưa kể đến mấy đứa bên nhà em trai của đại đội trưởng nữa, cũng đều tốt nghiệp cao trung cả. Đứa nhỏ thì vẫn đang đi học, đứa lớn thì tốt nghiệp cao trung hết rồi. Nếu không nghe tận tai, tôi không tin một gia đình nông thôn lại có thể nuôi nhiều học sinh cao trung đến vậy."
Nghe đến đây, Lục Thừa Lễ cũng rất ngạc nhiên.
"Thật không?"
"Thật đấy."
Người trả lời không phải Tôn Mậu mà là Khổng Chấn Nam, người đã xuống nông thôn trước họ hai năm.
"Chắc các cậu mới tới nên chưa biết. Đại đội trưởng là người rất công bằng, đối với con cháu nhà mình ông ấy yêu cầu rất cao."
Khổng Chấn Nam dừng lại một lúc như đang hồi tưởng.
"Đại đội trưởng có một người cháu trai tên là Lý Ái Trung, năm nay 20 tuổi. Trước đây cậu ta không thích học, đi học một ngày có thể trốn nửa buổi. Các cậu đoán xem đại đội trưởng làm gì khi biết chuyện?"
"Làm gì vậy?" Tôn Mậu hỏi.
"Đại đội trưởng thường xuyên đến trường kiểm tra xem Lý Ái Trung có đi học không. Chỉ cần cậu ta không đến, ông sẽ ép cậu ta chịu đòn. Lý Ái Trung chính là như vậy, bị ông bác mình đánh cho mà tốt nghiệp cao trung. Bây giờ ai trong thôn cũng biết chuyện này."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng Khổng Chấn Nam mang theo sự kính nể.
"Đại đội trưởng đánh con cháu nhà họ Lý rất thẳng tay."
"Hớ..." Tôn Mậu hít một hơi lạnh.
"Em trai em dâu ông ấy không xót khi thấy ông ấy đánh con mình à?"
"Thím hai Lý chắc là xót, dù sao cũng là con trai ruột. Còn chú hai Lý..."
Khổng Chấn Nam cười khẽ.
"Cây gậy mà đại đội trưởng dùng để đánh Lý Ái Trung là do chú hai Lý đưa cho. Đừng nhìn đại đội trưởng trông như một lão nông dân mà lầm, ông ấy rất chính trực, gia phong cũng nghiêm chỉnh. Chúng tôi đã xuống nông thôn hai năm rồi, có liên lạc với bạn học ở nơi khác. Các thanh niên trí thức ở đấy gặp phải không ít chuyện khó xử, nhưng ở thôn Lý Gia, không ai dám cố ý làm khó thanh niên trí thức."
Lục Thừa Lễ nhớ lại người đại đội trưởng mà anh đã gặp ở nhà họ Lý, chỉ là một người cha yêu thương con gái.
Lúc đó, trong sân có nhiều người đều thúc giục ông ấy bắt mình cưới Lý Thanh Thanh, nhưng ông chỉ im lặng, không nói gì.
Ngược lại, sau khi con gái lên tiếng, ông mới đưa ra quyết định cuối cùng.
"Ông ấy rất yêu thương con cái của mình."
Lục Thừa Lễ cảm thán một câu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro