Xuyên Về Thập Niên 70: Tôi Bị Nam Thanh Niên Trí Thức Tuấn Tú Để Mắt
Gặp Đúng Dịp
2024-11-20 23:49:48
Lục Thừa Lễ mặt mày tối sầm, nhìn vào bát, quả thật thiếu mất một miếng.
"Thôi, hai chúng ta cứ ăn tạm vậy, sau này không ăn chung với họ nữa."
"Ừ."
Tôn Mậu cười: "Tôi vừa nếm thử rồi, tuy không có thịt nhưng món ăn rất ngon, dầu cho không ít đâu, may mà cậu nhanh trí, đề nghị chuyện ăn chung với nhà đồng chí Lý."
Lục Thừa Lễ đưa một cái bánh cho Tôn Mậu.
Lý Thanh Thanh nghĩ tới việc nhóm người này đều rất khỏe mạnh nên bánh làm ra rất to, đồ ăn mà chị dâu cả của cô múc cho cũng nhiều, rõ ràng là biết Lục Thừa Lễ sẽ không ăn một mình.
"Nhà họ Lý thật tốt, mấy hôm nay làm việc tôi cũng nhận ra, người trong thôn ít nhiều gì đều đang giúp đỡ chúng ta."
Lục Thừa Lễ ăn một cái đậu đũa, cắn một miếng bánh, dù có trộn ngô nhưng rất dễ nhận ra tỷ lệ bột mì nhiều hơn.
"Mau ăn cơm đi, ăn xong còn phải đi làm."
Trong khi đó, người nhà họ Lý cũng đang ăn cơm.
Lúc ngồi vào bàn, Lý Thanh Thanh bị thím ba mình trừng mắt nhìn. Cô xoa mũi, biết ngay là bị lộ rồi.
"Lan Tử, bữa cơm này không phải do cháu làm phải không?"
Thím hai Ngô Phương cắn một miếng bánh rồi gắp một miếng thức ăn, thơm đến nỗi không ngẩng đầu lên được.
Con trai cả của nhà chú hai là Lý Ái Trung cười ha hả: "Mẹ, cần gì phải hỏi. Ai mà hào phóng dùng bột mì trắng với dầu thế này, chỉ có thể là em gái của chúng con thôi, chị dâu cả không nỡ đâu."
Trương Lan trừng mắt nhìn Lý Ái Trung: "Biết rồi còn nói, đồ ăn không bịt được cái miệng của em à? Cẩn thận lần sau chị không để Thanh Thanh nấu cơm nữa."
"Đừng đừng đừng."
Con trai cả của nhà chú ba là Lý Ái Hòa vội vàng cầu xin chị dâu cả: "Chị để Thanh Thanh nấu đi mà, cơm của Thanh Thanh ngon lắm."
Lý Thanh Thanh buồn cười không chịu được, gắp thức ăn cho Lý Ái Hòa: "Mọi người thích ăn thì em sẽ nấu, giờ đang là mùa bận rộn, em sẽ nấu ngon hơn cho mọi người bồi bổ, như thế mới có sức làm việc chứ."
Thím hai Ngô Phương tuy muốn ăn ngon nhưng lại sợ phí đồ ăn, cân nhắc hồi lâu rồi mới nói: "Con bé này, cháu thỉnh thoảng nấu vậy thì được, chứ không thể ngày nào cũng như vậy. Chúng ta chỉ có tí dầu, sao mà hoang phí thế được?"
Lý Thanh Thanh có chút chột dạ cười cười.
Thím ba Lưu Bình nghe thím hai nói vậy, lại trừng mắt nhìn cô cháu gái của mình một cái, làm Lý Thanh Thanh co rụt cổ lại.
Ăn cơm xong, chú hai và chú ba chuẩn bị về nhà ngủ một chút.
Trước khi đi, thím ba Lưu Bình nắm lấy tay Lý Thanh Thanh, khẽ đánh vào mông cô một cái, khiến cô không dám hé răng.
Đợi đến khi mọi người đi hết, Trương Đại Hoa cũng quay vào phòng nghỉ, cha Lý gọi con gái vào phòng khách.
"Anh hai con nói với cha rồi. Con gái à, gan con lớn quá đấy."
Lý Thanh Thanh biết chuyện này không đợi đến tối là cha cô sẽ biết. Mẹ cô trong lòng chắc cũng thấy không ổn, dù sao số lượng thực phẩm trong bếp như nào mẹ cô nắm rõ.
"Chẳng phải là gặp đúng dịp nên con mới mua trước sao, cha cũng nói là để con tự quyết định rồi mà?"
Lý Thanh Thanh nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Thôi, hai chúng ta cứ ăn tạm vậy, sau này không ăn chung với họ nữa."
"Ừ."
Tôn Mậu cười: "Tôi vừa nếm thử rồi, tuy không có thịt nhưng món ăn rất ngon, dầu cho không ít đâu, may mà cậu nhanh trí, đề nghị chuyện ăn chung với nhà đồng chí Lý."
Lục Thừa Lễ đưa một cái bánh cho Tôn Mậu.
Lý Thanh Thanh nghĩ tới việc nhóm người này đều rất khỏe mạnh nên bánh làm ra rất to, đồ ăn mà chị dâu cả của cô múc cho cũng nhiều, rõ ràng là biết Lục Thừa Lễ sẽ không ăn một mình.
"Nhà họ Lý thật tốt, mấy hôm nay làm việc tôi cũng nhận ra, người trong thôn ít nhiều gì đều đang giúp đỡ chúng ta."
Lục Thừa Lễ ăn một cái đậu đũa, cắn một miếng bánh, dù có trộn ngô nhưng rất dễ nhận ra tỷ lệ bột mì nhiều hơn.
"Mau ăn cơm đi, ăn xong còn phải đi làm."
Trong khi đó, người nhà họ Lý cũng đang ăn cơm.
Lúc ngồi vào bàn, Lý Thanh Thanh bị thím ba mình trừng mắt nhìn. Cô xoa mũi, biết ngay là bị lộ rồi.
"Lan Tử, bữa cơm này không phải do cháu làm phải không?"
Thím hai Ngô Phương cắn một miếng bánh rồi gắp một miếng thức ăn, thơm đến nỗi không ngẩng đầu lên được.
Con trai cả của nhà chú hai là Lý Ái Trung cười ha hả: "Mẹ, cần gì phải hỏi. Ai mà hào phóng dùng bột mì trắng với dầu thế này, chỉ có thể là em gái của chúng con thôi, chị dâu cả không nỡ đâu."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương Lan trừng mắt nhìn Lý Ái Trung: "Biết rồi còn nói, đồ ăn không bịt được cái miệng của em à? Cẩn thận lần sau chị không để Thanh Thanh nấu cơm nữa."
"Đừng đừng đừng."
Con trai cả của nhà chú ba là Lý Ái Hòa vội vàng cầu xin chị dâu cả: "Chị để Thanh Thanh nấu đi mà, cơm của Thanh Thanh ngon lắm."
Lý Thanh Thanh buồn cười không chịu được, gắp thức ăn cho Lý Ái Hòa: "Mọi người thích ăn thì em sẽ nấu, giờ đang là mùa bận rộn, em sẽ nấu ngon hơn cho mọi người bồi bổ, như thế mới có sức làm việc chứ."
Thím hai Ngô Phương tuy muốn ăn ngon nhưng lại sợ phí đồ ăn, cân nhắc hồi lâu rồi mới nói: "Con bé này, cháu thỉnh thoảng nấu vậy thì được, chứ không thể ngày nào cũng như vậy. Chúng ta chỉ có tí dầu, sao mà hoang phí thế được?"
Lý Thanh Thanh có chút chột dạ cười cười.
Thím ba Lưu Bình nghe thím hai nói vậy, lại trừng mắt nhìn cô cháu gái của mình một cái, làm Lý Thanh Thanh co rụt cổ lại.
Ăn cơm xong, chú hai và chú ba chuẩn bị về nhà ngủ một chút.
Trước khi đi, thím ba Lưu Bình nắm lấy tay Lý Thanh Thanh, khẽ đánh vào mông cô một cái, khiến cô không dám hé răng.
Đợi đến khi mọi người đi hết, Trương Đại Hoa cũng quay vào phòng nghỉ, cha Lý gọi con gái vào phòng khách.
"Anh hai con nói với cha rồi. Con gái à, gan con lớn quá đấy."
Lý Thanh Thanh biết chuyện này không đợi đến tối là cha cô sẽ biết. Mẹ cô trong lòng chắc cũng thấy không ổn, dù sao số lượng thực phẩm trong bếp như nào mẹ cô nắm rõ.
"Chẳng phải là gặp đúng dịp nên con mới mua trước sao, cha cũng nói là để con tự quyết định rồi mà?"
Lý Thanh Thanh nhỏ giọng lẩm bẩm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro