Xuyên Về Thập Niên 70: Tôi Bị Nam Thanh Niên Trí Thức Tuấn Tú Để Mắt
Bữa Cơm Không V...
2024-11-20 23:49:48
Lục Thừa Lễ đưa cái bát trong tay cho Tôn Mậu rồi nói: "Tôi tiễn cô về."
Lý Thanh Thanh xua tay: "Không cần anh tiễn đâu, cũng không xa, tôi sẽ về nhà nhanh thôi."
Lục Thừa Lễ kiên trì muốn tiễn cô: "Giờ này mọi người đều tan ca về nhà rồi, trên đường không có ai, tôi tiễn cô đến cửa nhà rồi quay về."
Tôn Mậu gãi đầu, cầm bát thức ăn đi thẳng vào trong nhà, mặc kệ hai người quyết định thế nào.
Cuối cùng Lý Thanh Thanh cũng không thể thắng được sự kiên trì của Lục Thừa Lễ, đành để anh tiễn cô về.
Nhìn Lục Thừa Lễ với chiếc áo sơ mi và quần dài sạch sẽ, Lý Thanh Thanh có chút ngạc nhiên:
"Anh không phải đã về thay quần áo đấy chứ?"
"Đúng vậy."
Lục Thừa Lễ trả lời như đó là điều hiển nhiên: "Làm việc cả buổi sáng, mồ hôi đổ ra nhiều như thế, vừa mệt vừa bẩn, rửa mình sạch sẽ rồi thay quần áo mới thấy thoải mái hơn."
Lý Thanh Thanh giơ ngón cái lên: "Đúng là tác phong của một công tử nhà giàu."
"Sao nào, không tốt à?"
Lý Thanh Thanh lắc đầu: "Không, tốt lắm chứ, sạch sẽ mà, nhìn cũng dễ chịu."
"Nhìn dễ chịu?"
Lục Thừa Lễ bị cách diễn đạt của Lý Thanh Thanh làm cho bật cười.
"Đúng vậy, nhìn dễ chịu mà."
Lý Thanh Thanh thấy lời mình nói không có gì sai.
"Các anh trai tôi họ cũng thích sạch sẽ, tiếc là không có nhiều quần áo để thay mỗi ngày hai bộ như anh, có lẽ tôi phải kiếm thời gian đi mua chút vải, may cho họ ít quần áo."
Lục Thừa Lễ cười mà không nói gì thêm.
Khi đến trước cửa nhà họ Lý, Lý Thanh Thanh vẫy tay chào Lục Thừa Lễ. Nhìn cô vào nhà rồi, anh mới quay lại điểm thanh niên trí thức.
Trong điểm thanh niên trí thức, không khí có chút nặng nề. Khổng Chấn Nam và mọi người đang ăn cơm trong sân. Nhóm người này quây quanh bàn, không thấy Tôn Mậu.
Khổng Chấn Nam thấy Lục Thừa Lễ về, chỉ tay về phía nhà bếp, Lục Thừa Lễ gật đầu rồi đi thẳng vào bếp.
"Sao không ăn cùng mọi người?"
Nhìn thấy Tôn Mậu mặt mày u ám ngồi trong bếp đợi mình, anh biết chắc là có chuyện gì đó đã xảy ra.
"Đây là đồ ăn đồng chí Lý đem tới để cảm ơn cậu vì đã cứu cô ấy. Người ta chỉ mới vừa mang tới thôi, thế mà lại phải chia cho người khác, thế là lý lẽ gì chứ, chúng ta tự ăn thôi."
Tôn Mậu cố ý nói lớn, rõ ràng là muốn nói cho người trong sân nghe.
Lục Thừa Lễ nhíu mày, sắc mặt khó coi: "Xảy ra chuyện gì thế?"
"Chẳng phải lại là Ngô Bân và Giang Xuyên sao."
Tôn Mậu tức đến nghiến răng: "Họ đều biết là đồng chí Lý mang đồ ăn đến cho cậu, tôi vừa đặt xuống thì họ đã nhanh tay gắp bỏ vào bát của mình, làm như thể cả trăm năm rồi không ăn cơm vậy."
Tôn Mậu nhỏ giọng kể lại chuyện vừa rồi:
"Tôi nói là đồ ăn người ta mang đến cho cậu, Giang Xuyên lại bảo trước giờ hai người chúng ta vẫn ăn khẩu phần lương thực của họ, cũng không phân biệt cậu tôi gì cả. Nghĩ chúng ta ngốc chắc, chúng ta ăn của họ được bao nhiêu? Bánh quy, kẹo sữa thỏ trắng, sữa mạch nha của chúng ta cũng chia cho họ không ít, tính ra họ chẳng thiệt gì cả. Tôi tức quá nên mang vào đây luôn."
Lý Thanh Thanh xua tay: "Không cần anh tiễn đâu, cũng không xa, tôi sẽ về nhà nhanh thôi."
Lục Thừa Lễ kiên trì muốn tiễn cô: "Giờ này mọi người đều tan ca về nhà rồi, trên đường không có ai, tôi tiễn cô đến cửa nhà rồi quay về."
Tôn Mậu gãi đầu, cầm bát thức ăn đi thẳng vào trong nhà, mặc kệ hai người quyết định thế nào.
Cuối cùng Lý Thanh Thanh cũng không thể thắng được sự kiên trì của Lục Thừa Lễ, đành để anh tiễn cô về.
Nhìn Lục Thừa Lễ với chiếc áo sơ mi và quần dài sạch sẽ, Lý Thanh Thanh có chút ngạc nhiên:
"Anh không phải đã về thay quần áo đấy chứ?"
"Đúng vậy."
Lục Thừa Lễ trả lời như đó là điều hiển nhiên: "Làm việc cả buổi sáng, mồ hôi đổ ra nhiều như thế, vừa mệt vừa bẩn, rửa mình sạch sẽ rồi thay quần áo mới thấy thoải mái hơn."
Lý Thanh Thanh giơ ngón cái lên: "Đúng là tác phong của một công tử nhà giàu."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Sao nào, không tốt à?"
Lý Thanh Thanh lắc đầu: "Không, tốt lắm chứ, sạch sẽ mà, nhìn cũng dễ chịu."
"Nhìn dễ chịu?"
Lục Thừa Lễ bị cách diễn đạt của Lý Thanh Thanh làm cho bật cười.
"Đúng vậy, nhìn dễ chịu mà."
Lý Thanh Thanh thấy lời mình nói không có gì sai.
"Các anh trai tôi họ cũng thích sạch sẽ, tiếc là không có nhiều quần áo để thay mỗi ngày hai bộ như anh, có lẽ tôi phải kiếm thời gian đi mua chút vải, may cho họ ít quần áo."
Lục Thừa Lễ cười mà không nói gì thêm.
Khi đến trước cửa nhà họ Lý, Lý Thanh Thanh vẫy tay chào Lục Thừa Lễ. Nhìn cô vào nhà rồi, anh mới quay lại điểm thanh niên trí thức.
Trong điểm thanh niên trí thức, không khí có chút nặng nề. Khổng Chấn Nam và mọi người đang ăn cơm trong sân. Nhóm người này quây quanh bàn, không thấy Tôn Mậu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khổng Chấn Nam thấy Lục Thừa Lễ về, chỉ tay về phía nhà bếp, Lục Thừa Lễ gật đầu rồi đi thẳng vào bếp.
"Sao không ăn cùng mọi người?"
Nhìn thấy Tôn Mậu mặt mày u ám ngồi trong bếp đợi mình, anh biết chắc là có chuyện gì đó đã xảy ra.
"Đây là đồ ăn đồng chí Lý đem tới để cảm ơn cậu vì đã cứu cô ấy. Người ta chỉ mới vừa mang tới thôi, thế mà lại phải chia cho người khác, thế là lý lẽ gì chứ, chúng ta tự ăn thôi."
Tôn Mậu cố ý nói lớn, rõ ràng là muốn nói cho người trong sân nghe.
Lục Thừa Lễ nhíu mày, sắc mặt khó coi: "Xảy ra chuyện gì thế?"
"Chẳng phải lại là Ngô Bân và Giang Xuyên sao."
Tôn Mậu tức đến nghiến răng: "Họ đều biết là đồng chí Lý mang đồ ăn đến cho cậu, tôi vừa đặt xuống thì họ đã nhanh tay gắp bỏ vào bát của mình, làm như thể cả trăm năm rồi không ăn cơm vậy."
Tôn Mậu nhỏ giọng kể lại chuyện vừa rồi:
"Tôi nói là đồ ăn người ta mang đến cho cậu, Giang Xuyên lại bảo trước giờ hai người chúng ta vẫn ăn khẩu phần lương thực của họ, cũng không phân biệt cậu tôi gì cả. Nghĩ chúng ta ngốc chắc, chúng ta ăn của họ được bao nhiêu? Bánh quy, kẹo sữa thỏ trắng, sữa mạch nha của chúng ta cũng chia cho họ không ít, tính ra họ chẳng thiệt gì cả. Tôi tức quá nên mang vào đây luôn."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro