Xuyên Về Thập Niên 70: Tôi Bị Nam Thanh Niên Trí Thức Tuấn Tú Để Mắt
Nhờ Lời Chúc Củ...
2024-11-20 23:49:48
Lý Thanh Thanh cười xuỳ một tiếng.
"Có phải cô ta nói chuyện nhẹ nhàng, dịu dàng, lại đặc biệt quan tâm đến các anh không?"
Tôn Mậu gật đầu.
Lý Thanh Thanh nhìn anh ta như nhìn một tên ngốc.
"Cha tôi từng mạnh tay dạy dỗ mấy người anh họ trong nhà tôi, đánh các anh trước mặt mọi người."
Lục Thừa Lễ và Tôn Mậu đã nghe qua chuyện này.
Ánh mắt Lục Thừa Lễ nghiêm lại, anh đã đoán ra sự liên quan giữa hai việc này.
"Chuyện đó đúng là bọn họ sai nên bị cha tôi đánh cũng không oan. Nhưng điều kỳ lạ là mấy người anh họ của tôi sao lại trùng hợp thích cùng một cô gái chứ?"
Lục Thừa Lễ gật đầu hiểu ý.
"Tôi biết rồi, sau này tôi sẽ cẩn thận."
Tôn Mậu vẫn mơ hồ, nhìn hai người như đang nói chuyện khó hiểu. Biết gì cơ? Hiểu cái gì chứ?
"Haha."
Lý Thanh Thanh bị biểu cảm ngây ngô của Tôn Mậu chọc cười.
Dưới ánh nắng chói chang, ánh mắt cô gái rực rỡ như những vì sao, đôi mắt trong veo. Khi cười mắt cô cong lên, khiến lòng người ngọt ngào như vừa được uống một bát chè đậu xanh mát lạnh.
"Anh ta thật sự là bạn từ nhỏ của anh à? Hai người khác nhau một trời một vực."
Lục Thừa Lễ bất giác xoa tay lên quần, sợ không kiềm được mà lại muốn xoa đầu cô gái.
"Cậu ấy phản ứng chậm lắm."
Lý Thanh Thanh nhướn mày.
"Vậy anh phải chú ý hơn rồi, dù sao thì ai tinh mắt cũng sẽ nhận ra hai người các anh đến từ thủ đô, đều là miếng bánh ngọt. Nếu không muốn bị người ta bám lấy thì phải cẩn thận."
Nghe Lý Thanh Thanh nói vậy, Tôn Mậu mới ngớ người, hiểu ra ý cô nói về Sở Tuyết.
"Không thể nào?" Tôn Mậu quay đầu nhìn vào trong sân: " Cô ấy làm vậy để làm gì chứ?"
Ánh mắt Lý Thanh Thanh sáng rõ: "Để làm gì ấy hả? Một cô gái vừa rời thành phố, cuộc sống nơi đây khổ cực như vậy, nếu chỉ dựa vào bản thân thì đến cả cái bụng cũng không no."
Tôn Mậu gãi đầu:
"Vậy tại sao lại đi tố cáo chứ?"
"Không ai là kẻ ngốc cả, những chàng trai trẻ không nhận ra nhưng chẳng lẽ cha mẹ của họ cũng không nhận ra sao?"
Lục Thừa Lễ nói một câu đúng trọng tâm:
"Chẳng qua là tự mình gây chuyện nhưng không có khả năng dập tắt lửa, vì vậy mới phải ra tay trước."
Lý Thanh Thanh gật đầu đồng tình:
"Chuyện này nhìn thì không có gì, nhưng lại ảnh hưởng rất lớn đến điểm thanh niên trí thức, vốn dĩ đội sản xuất cũng khá tốt với thanh niên trí thức, gặp chuyện đều giúp đỡ, nhưng từ sau chuyện này thì điểm thanh niên trí thức rất khó hòa nhập vào đại đội. Nhưng chắc các anh cũng thấy không quan trọng, dù sao các anh cũng sẽ rời đi."
"Rời đi?"
Ánh mắt Lục Thừa Lễ có chút u ám: "Chúng tôi có thể rời đi sao?"
Lý Thanh Thanh theo phản xạ ngẩng đầu nhìn Lục Thừa Lễ, đôi mắt tròn như quả hạnh nhân ánh lên chút hiểu biết:
"Tại sao không thể chứ?"
Cô cười rạng rỡ: "Mọi thứ rồi sẽ qua đi, cái gì nên ở lại sẽ ở lại, cái gì không nên ở, không muốn ở thì luôn có nơi để đi."
Lục Thừa Lễ bình tĩnh mỉm cười: "Vậy thì nhờ lời chúc của cô."
"Được rồi, không nói chuyện với các anh nữa, mau quay lại ăn cơm đi, buổi chiều còn phải ra đồng, tối đến nhà tôi ăn cơm nhé."
"Có phải cô ta nói chuyện nhẹ nhàng, dịu dàng, lại đặc biệt quan tâm đến các anh không?"
Tôn Mậu gật đầu.
Lý Thanh Thanh nhìn anh ta như nhìn một tên ngốc.
"Cha tôi từng mạnh tay dạy dỗ mấy người anh họ trong nhà tôi, đánh các anh trước mặt mọi người."
Lục Thừa Lễ và Tôn Mậu đã nghe qua chuyện này.
Ánh mắt Lục Thừa Lễ nghiêm lại, anh đã đoán ra sự liên quan giữa hai việc này.
"Chuyện đó đúng là bọn họ sai nên bị cha tôi đánh cũng không oan. Nhưng điều kỳ lạ là mấy người anh họ của tôi sao lại trùng hợp thích cùng một cô gái chứ?"
Lục Thừa Lễ gật đầu hiểu ý.
"Tôi biết rồi, sau này tôi sẽ cẩn thận."
Tôn Mậu vẫn mơ hồ, nhìn hai người như đang nói chuyện khó hiểu. Biết gì cơ? Hiểu cái gì chứ?
"Haha."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Thanh Thanh bị biểu cảm ngây ngô của Tôn Mậu chọc cười.
Dưới ánh nắng chói chang, ánh mắt cô gái rực rỡ như những vì sao, đôi mắt trong veo. Khi cười mắt cô cong lên, khiến lòng người ngọt ngào như vừa được uống một bát chè đậu xanh mát lạnh.
"Anh ta thật sự là bạn từ nhỏ của anh à? Hai người khác nhau một trời một vực."
Lục Thừa Lễ bất giác xoa tay lên quần, sợ không kiềm được mà lại muốn xoa đầu cô gái.
"Cậu ấy phản ứng chậm lắm."
Lý Thanh Thanh nhướn mày.
"Vậy anh phải chú ý hơn rồi, dù sao thì ai tinh mắt cũng sẽ nhận ra hai người các anh đến từ thủ đô, đều là miếng bánh ngọt. Nếu không muốn bị người ta bám lấy thì phải cẩn thận."
Nghe Lý Thanh Thanh nói vậy, Tôn Mậu mới ngớ người, hiểu ra ý cô nói về Sở Tuyết.
"Không thể nào?" Tôn Mậu quay đầu nhìn vào trong sân: " Cô ấy làm vậy để làm gì chứ?"
Ánh mắt Lý Thanh Thanh sáng rõ: "Để làm gì ấy hả? Một cô gái vừa rời thành phố, cuộc sống nơi đây khổ cực như vậy, nếu chỉ dựa vào bản thân thì đến cả cái bụng cũng không no."
Tôn Mậu gãi đầu:
"Vậy tại sao lại đi tố cáo chứ?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không ai là kẻ ngốc cả, những chàng trai trẻ không nhận ra nhưng chẳng lẽ cha mẹ của họ cũng không nhận ra sao?"
Lục Thừa Lễ nói một câu đúng trọng tâm:
"Chẳng qua là tự mình gây chuyện nhưng không có khả năng dập tắt lửa, vì vậy mới phải ra tay trước."
Lý Thanh Thanh gật đầu đồng tình:
"Chuyện này nhìn thì không có gì, nhưng lại ảnh hưởng rất lớn đến điểm thanh niên trí thức, vốn dĩ đội sản xuất cũng khá tốt với thanh niên trí thức, gặp chuyện đều giúp đỡ, nhưng từ sau chuyện này thì điểm thanh niên trí thức rất khó hòa nhập vào đại đội. Nhưng chắc các anh cũng thấy không quan trọng, dù sao các anh cũng sẽ rời đi."
"Rời đi?"
Ánh mắt Lục Thừa Lễ có chút u ám: "Chúng tôi có thể rời đi sao?"
Lý Thanh Thanh theo phản xạ ngẩng đầu nhìn Lục Thừa Lễ, đôi mắt tròn như quả hạnh nhân ánh lên chút hiểu biết:
"Tại sao không thể chứ?"
Cô cười rạng rỡ: "Mọi thứ rồi sẽ qua đi, cái gì nên ở lại sẽ ở lại, cái gì không nên ở, không muốn ở thì luôn có nơi để đi."
Lục Thừa Lễ bình tĩnh mỉm cười: "Vậy thì nhờ lời chúc của cô."
"Được rồi, không nói chuyện với các anh nữa, mau quay lại ăn cơm đi, buổi chiều còn phải ra đồng, tối đến nhà tôi ăn cơm nhé."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro