Xuyên Về Thập Niên 70: Tôi Bị Nam Thanh Niên Trí Thức Tuấn Tú Để Mắt
Làm To Chuyện 2
2024-11-20 23:49:48
Mấy anh em nhà họ Lý theo sau em gái ban đầu vẫn chưa hiểu chuyện, giờ mới biết vì sao em gái lại tức giận như vậy.
“Thím tận mắt nhìn thấy à?” Lý Thanh Thanh nghiêm giọng hỏi.
“Thím...” Trần Thái Hoa cứng họng: “Thím nghe người khác nói.”
“Nghe người khác nói?” Lý Thanh Thanh cười lạnh một tiếng: “Chỉ cần động môi là bôi nhọ tôi, thật sự nghĩ Lý Thanh Thanh tôi dễ tính sao? Các anh, thím Trần là trưởng bối, chúng ta không động tay động chân với bà ta, nhưng nhà bà ta, phá cho em!”
Lý Thanh Thanh vừa ra lệnh, Lý Ái Quốc ngay lập tức dẫn theo các em trai xông vào sân nhà họ Chu, thấy gì đập nấy.
Người nhà họ Chu vội vàng xông tới ngăn cản, nhưng nhà họ Chu chỉ có hai con trai, thêm con dâu nữa cũng chỉ có bốn người, làm sao cản nổi năm người anh trai của Lý Thanh Thanh.
“Dừng tay, dừng lại!”
Nhìn nhà cửa trong nháy mắt bị đập nát bét, Chu Đại Căn tức đến mức tay run rẩy.
Trần Thái Hoa ngồi sụp xuống đất gào khóc thảm thiết.
“Thật sự không để chúng tôi sống nữa, nhà họ Lý cậy quyền bắt nạt người ngoài như chúng tôi!”
“Bắt nạt?” Lý Thanh Thanh cầm gậy đập mạnh xuống đất: “Ai bắt nạt ai? Tôi và Lục thanh niên trí thức trong sạch, bị các người bôi nhọ như vậy, tôi phải kêu oan với ai đây? Chú Chu, thím Trần, các người muốn thấy tôi cầm dây thừng treo cổ trước cửa nhà các người mới hài lòng sao!”
Lý Thanh Thanh hai mắt đỏ hoe, quay lại nhìn những người đang đứng vây xem.
“Mọi người đều nhìn thấy cháu lớn lên, tính cách cháu thế nào mọi người đều biết rõ. Nếu không phải bị dồn ép đến đường cùng, mọi người có thấy cháu động tay động chân với ai chưa? Thím Trần chỉ vừa mở miệng đã bôi nhọ cháu và Lục thanh niên trí thức, nói cứ như tận mắt nhìn thấy vậy, trong lúc này còn đổ tiếng xấu lên đầu cháu, chẳng phải là ép cháu chết sao!”
“Thanh Thanh.”
Một bà cụ trong dòng họ lớn tiếng nói.
“Chúng ta cũng không tin lời Trần Thái Hoa. Trần Thái Hoa lắm mồm, trong miệng có được mấy câu thật lòng? Chúng ta đều thấy cháu lớn lên, tính cách của cháu thế nào ai nấy đều hiểu rõ. Thanh Thanh nhà chúng ta làm sao có thể làm ra mấy chuyện che che giấu giấu như thế?”
Trần Thái Hoa vừa lau nước mắt vừa nói: “Vậy tại sao cháu lại đến bên ao?”
“Tôi đi đâu còn phải báo với thím sao? Thím là địa chủ à, tôi là người làm của nhà thím chắc? Mỗi ngày có bao nhiêu người đi ngang qua ao, tại sao người khác đi được, tôi lại không được đi, cái ao đó khi nào thì mang họ Chu rồi?”
“Lý Thanh Thanh.” Chu Đại Căn thấy không ổn, vội vàng lớn tiếng ngăn cản.
“Hôm đó tôi rơi xuống nước, tình hình thế nào ai ai cũng biết, nếu không phải Lục thanh niên trí thức cứu tôi, chắc tôi cũng không còn mạng nữa rồi. Người ta cứu mạng tôi mà còn bị các người bôi nhọ, thế thì sau này còn ai dám cứu người nữa không?”
“Thanh Thanh.” Lý Ái Trung cầm gậy đi ra: “Anh cả đang canh trước cửa bếp nhà họ, bảo anh hỏi em có tiếp tục phá không.”
“Trời ơi, thế này là không để chúng tôi sống nữa mà!”
Lý Thanh Thanh không để ý đến Trần Thái Hoa đang khóc lóc, chỉ nhìn Chu Đại Căn.
“Chú Chu, tôi có tiếp tục phá hay không, chỉ cần một lời của chú thôi. Thím Trần nghe những lời nói bậy bạ đó từ ai, chỉ cần chú hỏi ra, chuyện này coi như xong.”
“Thím tận mắt nhìn thấy à?” Lý Thanh Thanh nghiêm giọng hỏi.
“Thím...” Trần Thái Hoa cứng họng: “Thím nghe người khác nói.”
“Nghe người khác nói?” Lý Thanh Thanh cười lạnh một tiếng: “Chỉ cần động môi là bôi nhọ tôi, thật sự nghĩ Lý Thanh Thanh tôi dễ tính sao? Các anh, thím Trần là trưởng bối, chúng ta không động tay động chân với bà ta, nhưng nhà bà ta, phá cho em!”
Lý Thanh Thanh vừa ra lệnh, Lý Ái Quốc ngay lập tức dẫn theo các em trai xông vào sân nhà họ Chu, thấy gì đập nấy.
Người nhà họ Chu vội vàng xông tới ngăn cản, nhưng nhà họ Chu chỉ có hai con trai, thêm con dâu nữa cũng chỉ có bốn người, làm sao cản nổi năm người anh trai của Lý Thanh Thanh.
“Dừng tay, dừng lại!”
Nhìn nhà cửa trong nháy mắt bị đập nát bét, Chu Đại Căn tức đến mức tay run rẩy.
Trần Thái Hoa ngồi sụp xuống đất gào khóc thảm thiết.
“Thật sự không để chúng tôi sống nữa, nhà họ Lý cậy quyền bắt nạt người ngoài như chúng tôi!”
“Bắt nạt?” Lý Thanh Thanh cầm gậy đập mạnh xuống đất: “Ai bắt nạt ai? Tôi và Lục thanh niên trí thức trong sạch, bị các người bôi nhọ như vậy, tôi phải kêu oan với ai đây? Chú Chu, thím Trần, các người muốn thấy tôi cầm dây thừng treo cổ trước cửa nhà các người mới hài lòng sao!”
Lý Thanh Thanh hai mắt đỏ hoe, quay lại nhìn những người đang đứng vây xem.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mọi người đều nhìn thấy cháu lớn lên, tính cách cháu thế nào mọi người đều biết rõ. Nếu không phải bị dồn ép đến đường cùng, mọi người có thấy cháu động tay động chân với ai chưa? Thím Trần chỉ vừa mở miệng đã bôi nhọ cháu và Lục thanh niên trí thức, nói cứ như tận mắt nhìn thấy vậy, trong lúc này còn đổ tiếng xấu lên đầu cháu, chẳng phải là ép cháu chết sao!”
“Thanh Thanh.”
Một bà cụ trong dòng họ lớn tiếng nói.
“Chúng ta cũng không tin lời Trần Thái Hoa. Trần Thái Hoa lắm mồm, trong miệng có được mấy câu thật lòng? Chúng ta đều thấy cháu lớn lên, tính cách của cháu thế nào ai nấy đều hiểu rõ. Thanh Thanh nhà chúng ta làm sao có thể làm ra mấy chuyện che che giấu giấu như thế?”
Trần Thái Hoa vừa lau nước mắt vừa nói: “Vậy tại sao cháu lại đến bên ao?”
“Tôi đi đâu còn phải báo với thím sao? Thím là địa chủ à, tôi là người làm của nhà thím chắc? Mỗi ngày có bao nhiêu người đi ngang qua ao, tại sao người khác đi được, tôi lại không được đi, cái ao đó khi nào thì mang họ Chu rồi?”
“Lý Thanh Thanh.” Chu Đại Căn thấy không ổn, vội vàng lớn tiếng ngăn cản.
“Hôm đó tôi rơi xuống nước, tình hình thế nào ai ai cũng biết, nếu không phải Lục thanh niên trí thức cứu tôi, chắc tôi cũng không còn mạng nữa rồi. Người ta cứu mạng tôi mà còn bị các người bôi nhọ, thế thì sau này còn ai dám cứu người nữa không?”
“Thanh Thanh.” Lý Ái Trung cầm gậy đi ra: “Anh cả đang canh trước cửa bếp nhà họ, bảo anh hỏi em có tiếp tục phá không.”
“Trời ơi, thế này là không để chúng tôi sống nữa mà!”
Lý Thanh Thanh không để ý đến Trần Thái Hoa đang khóc lóc, chỉ nhìn Chu Đại Căn.
“Chú Chu, tôi có tiếp tục phá hay không, chỉ cần một lời của chú thôi. Thím Trần nghe những lời nói bậy bạ đó từ ai, chỉ cần chú hỏi ra, chuyện này coi như xong.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro