Xuyên Việt Chi Nhà Có Chàng Rể Quý
Chương 8
2024-11-14 09:00:01
Phương Hoè có chút bất an nhìn Triệu Vân Xuyên, người sau nở một nụ cười rạng rỡ.
“Ta phải kiếm tiền, phải để cha mẹ biết ta nuôi nổi ngươi!”
Phương Hoè đỏ mặt.
Bây giờ cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể chết đuối vớ được cọc.
Vương quản sự gật đầu, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, khóe miệng ông ta đã nóng rát:
“Vậy ngươi theo ta vào, thử nấu trước!”
Triệu Vân Xuyên vừa vào bếp, tiểu nhị lại dẫn một đầu bếp béo ú vào: “Do Ngụy đại trù giới thiệu.”
Đầu bếp béo là em họ của Ngụy đại trù, nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, ông ta muốn người nhà mình đảm nhận công việc tốt này.
Dù sao cũng phải thử nấu, vừa hay thử cùng nhau!
Vương quản sự ra đề: “Nửa canh giờ, mỗi người làm một món cá chép om dấm Tây Hồ.”
Cá chép om dấm Tây Hồ?
Đó là loại cá gì?!
Phương Hoè đã ăn cá nấu chua, cá kho tàu, nhưng chưa từng ăn cá chép om dấm Tây Hồ.
Nghe có vẻ rất ngon.
Phương Hoè liếm môi, hơi thèm.
Khóe miệng đầu bếp béo giật giật, cười nịnh nọt: “Vương quản sự, biểu ca ta là Ngụy đại trù.”
Vương quản sự vốn đã thấy Ngụy đại trù làm việc không biết nặng nhẹ, bây giờ sao có thể nể mặt hắn ta, nghiêm túc nói:
“Nếu ngươi không muốn thử nấu thì đi đi!”
“Muốn muốn, chẳng phải chỉ là cá chép om dấm Tây Hồ sao, chuyện nhỏ!”
Đầu bếp béo làm việc khá nhanh nhẹn, bắt cá, mổ cá…
Triệu Vân Xuyên không vội, còn dặn dò Phương Hoè vài câu: “Hòe ca nhi, hay là ngươi về trước đi? Hoặc ra ngoài dạo chơi.”
Dù sao xem người ta nấu ăn cũng khá chán!
Mắt Phương Hoè long lanh: “Không cần, ta đợi ngươi!”
Cậu chưa từng thấy cá chép om dấm Tây Hồ trông như thế nào, tuy lần thử nấu này tám chín phần mười sẽ thất bại, nhưng ít ra cũng được mở mang tầm mắt.
Không thiệt!
Đầu bếp béo đang hừng hực khí thế, còn Triệu Vân Xuyên thì đi dạo một vòng trong bếp.
Lúc này, Lai Duyệt Lâu không tính là bận rộn.
Không biết ai hô lên một câu: “Đến đến đến, đặt cược đặt cược!”
Đãi ngộ của Lai Duyệt Lâu rất tốt, tiểu nhị và tạp dịch bếp núc bình thường lương tháng chín trăm văn, đầu bếp và kế toán hai lượng, quản sự ba lượng, chưởng quầy thì không biết.
Trong tay đều khá giả, có chút tiền nhàn rỗi.
“Mười văn, đầu bếp béo!”
“Mười lăm văn, đầu bếp béo!”
“Hai mươi văn, đầu bếp béo!”
…
Nghe thấy mọi người đều đặt cược vào mình, đầu bếp béo vênh váo tự đắc, càng thêm chắc chắn thắng lợi.
“Triệu Vân Xuyên, năm mươi văn!”
Tuy Phương Hoè cũng cảm thấy khả năng thắng của Triệu Vân Xuyên không lớn, nhưng dù sao cũng là người nhà mình, phải có người ủng hộ.
“Vị tiểu lang quân này ngươi nghĩ kỹ chưa, thua rồi không trả lại tiền đâu!”
“Ai thua ai thắng còn chưa biết!”
Có người cười nhạo, miệng tiểu lang quân này đúng là cứng, còn cứng hơn cả mỏ vịt!
Sau khi đặt cược, mọi người lại bận rộn, Phương Hoè ngại đứng đó chắn đường, chào Triệu Vân Xuyên một tiếng rồi ra ngoài.
Cậu vừa ra ngoài, Triệu Vân Xuyên liền đi theo ra.
Trong tay còn cầm một cái ghế nhỏ.
Mở ghế nhỏ ra, đặt xuống đất: “Mượn của Vương quản sự, ngươi ngồi nghỉ một lát.”
“Ừm!”
Triệu Vân Xuyên chuẩn bị nguyên liệu hơi chậm, nhưng quá trình chế biến sau đó lại rất trôi chảy, trông cũng ra dáng ra hình.
Ngược lại, đầu bếp béo, lúc đầu thì nhanh nhẹn, sau đó lại luống cuống tay chân.
Các tiểu nhị nhìn nhau, chuông báo động vang lên.
Hình như tiền sắp mất!!!
Rất nhanh, hai món cá chép om dấm Tây Hồ lần lượt hoàn thành, Phương Hoè cũng được Triệu Vân Xuyên gọi vào.
Nếu không có gì bất ngờ, lát nữa sẽ là khoảnh khắc tỏa sáng của hắn.
Vợ phải có mặt!
Hai đĩa cá được đặt cạnh nhau trên bàn, một đĩa cá có màu vàng óng ánh ngâm trong nước dấm, bên cạnh thân cá được điểm xuyết bằng sợi măng chua, rau mùi thái nhỏ và ớt đỏ thái lát, trông rất thi vị.
Còn đĩa kia, một con cá đen sì, trên đó chỉ có vài cọng hành lá lác đác làm điểm xuyết.
Đầu bếp béo cứng cổ nói: “Đẹp mắt thì có tác dụng gì, hương vị mới là quan trọng!”
Lời này quả thật không sai.
Từ chưởng quầy và Vương quản sự cầm đũa bắt đầu nếm thử, nếm món của Triệu Vân Xuyên trước, vừa ăn vào mắt liền sáng lên.
Thịt cá mềm nhừ, miếng cá nhỏ bên ngoài giòn bên trong mềm, vào miệng là tan. Vị chua nhẹ hòa quyện với vị ngọt thanh, nước dấm rưới lên thân cá, hương vị chua chua ngọt ngọt khiến người ta nhớ mãi không quên.
Độ giòn của sợi măng chua và hương thơm của rau mùi kết hợp hoàn hảo với độ mềm của thịt cá, khiến người ta không thể dừng đũa.
Từ chưởng quầy mỉm cười: “Không tệ không tệ!”
“Ta phải kiếm tiền, phải để cha mẹ biết ta nuôi nổi ngươi!”
Phương Hoè đỏ mặt.
Bây giờ cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể chết đuối vớ được cọc.
Vương quản sự gật đầu, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, khóe miệng ông ta đã nóng rát:
“Vậy ngươi theo ta vào, thử nấu trước!”
Triệu Vân Xuyên vừa vào bếp, tiểu nhị lại dẫn một đầu bếp béo ú vào: “Do Ngụy đại trù giới thiệu.”
Đầu bếp béo là em họ của Ngụy đại trù, nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, ông ta muốn người nhà mình đảm nhận công việc tốt này.
Dù sao cũng phải thử nấu, vừa hay thử cùng nhau!
Vương quản sự ra đề: “Nửa canh giờ, mỗi người làm một món cá chép om dấm Tây Hồ.”
Cá chép om dấm Tây Hồ?
Đó là loại cá gì?!
Phương Hoè đã ăn cá nấu chua, cá kho tàu, nhưng chưa từng ăn cá chép om dấm Tây Hồ.
Nghe có vẻ rất ngon.
Phương Hoè liếm môi, hơi thèm.
Khóe miệng đầu bếp béo giật giật, cười nịnh nọt: “Vương quản sự, biểu ca ta là Ngụy đại trù.”
Vương quản sự vốn đã thấy Ngụy đại trù làm việc không biết nặng nhẹ, bây giờ sao có thể nể mặt hắn ta, nghiêm túc nói:
“Nếu ngươi không muốn thử nấu thì đi đi!”
“Muốn muốn, chẳng phải chỉ là cá chép om dấm Tây Hồ sao, chuyện nhỏ!”
Đầu bếp béo làm việc khá nhanh nhẹn, bắt cá, mổ cá…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Vân Xuyên không vội, còn dặn dò Phương Hoè vài câu: “Hòe ca nhi, hay là ngươi về trước đi? Hoặc ra ngoài dạo chơi.”
Dù sao xem người ta nấu ăn cũng khá chán!
Mắt Phương Hoè long lanh: “Không cần, ta đợi ngươi!”
Cậu chưa từng thấy cá chép om dấm Tây Hồ trông như thế nào, tuy lần thử nấu này tám chín phần mười sẽ thất bại, nhưng ít ra cũng được mở mang tầm mắt.
Không thiệt!
Đầu bếp béo đang hừng hực khí thế, còn Triệu Vân Xuyên thì đi dạo một vòng trong bếp.
Lúc này, Lai Duyệt Lâu không tính là bận rộn.
Không biết ai hô lên một câu: “Đến đến đến, đặt cược đặt cược!”
Đãi ngộ của Lai Duyệt Lâu rất tốt, tiểu nhị và tạp dịch bếp núc bình thường lương tháng chín trăm văn, đầu bếp và kế toán hai lượng, quản sự ba lượng, chưởng quầy thì không biết.
Trong tay đều khá giả, có chút tiền nhàn rỗi.
“Mười văn, đầu bếp béo!”
“Mười lăm văn, đầu bếp béo!”
“Hai mươi văn, đầu bếp béo!”
…
Nghe thấy mọi người đều đặt cược vào mình, đầu bếp béo vênh váo tự đắc, càng thêm chắc chắn thắng lợi.
“Triệu Vân Xuyên, năm mươi văn!”
Tuy Phương Hoè cũng cảm thấy khả năng thắng của Triệu Vân Xuyên không lớn, nhưng dù sao cũng là người nhà mình, phải có người ủng hộ.
“Vị tiểu lang quân này ngươi nghĩ kỹ chưa, thua rồi không trả lại tiền đâu!”
“Ai thua ai thắng còn chưa biết!”
Có người cười nhạo, miệng tiểu lang quân này đúng là cứng, còn cứng hơn cả mỏ vịt!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi đặt cược, mọi người lại bận rộn, Phương Hoè ngại đứng đó chắn đường, chào Triệu Vân Xuyên một tiếng rồi ra ngoài.
Cậu vừa ra ngoài, Triệu Vân Xuyên liền đi theo ra.
Trong tay còn cầm một cái ghế nhỏ.
Mở ghế nhỏ ra, đặt xuống đất: “Mượn của Vương quản sự, ngươi ngồi nghỉ một lát.”
“Ừm!”
Triệu Vân Xuyên chuẩn bị nguyên liệu hơi chậm, nhưng quá trình chế biến sau đó lại rất trôi chảy, trông cũng ra dáng ra hình.
Ngược lại, đầu bếp béo, lúc đầu thì nhanh nhẹn, sau đó lại luống cuống tay chân.
Các tiểu nhị nhìn nhau, chuông báo động vang lên.
Hình như tiền sắp mất!!!
Rất nhanh, hai món cá chép om dấm Tây Hồ lần lượt hoàn thành, Phương Hoè cũng được Triệu Vân Xuyên gọi vào.
Nếu không có gì bất ngờ, lát nữa sẽ là khoảnh khắc tỏa sáng của hắn.
Vợ phải có mặt!
Hai đĩa cá được đặt cạnh nhau trên bàn, một đĩa cá có màu vàng óng ánh ngâm trong nước dấm, bên cạnh thân cá được điểm xuyết bằng sợi măng chua, rau mùi thái nhỏ và ớt đỏ thái lát, trông rất thi vị.
Còn đĩa kia, một con cá đen sì, trên đó chỉ có vài cọng hành lá lác đác làm điểm xuyết.
Đầu bếp béo cứng cổ nói: “Đẹp mắt thì có tác dụng gì, hương vị mới là quan trọng!”
Lời này quả thật không sai.
Từ chưởng quầy và Vương quản sự cầm đũa bắt đầu nếm thử, nếm món của Triệu Vân Xuyên trước, vừa ăn vào mắt liền sáng lên.
Thịt cá mềm nhừ, miếng cá nhỏ bên ngoài giòn bên trong mềm, vào miệng là tan. Vị chua nhẹ hòa quyện với vị ngọt thanh, nước dấm rưới lên thân cá, hương vị chua chua ngọt ngọt khiến người ta nhớ mãi không quên.
Độ giòn của sợi măng chua và hương thơm của rau mùi kết hợp hoàn hảo với độ mềm của thịt cá, khiến người ta không thể dừng đũa.
Từ chưởng quầy mỉm cười: “Không tệ không tệ!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro