Y Nữ Có Không Gian: Trở Thành Bảo Bối Ở Đầu Quả Tim Của Quyền Thần
Đưa Về
2024-12-25 13:38:14
Giản Âm Âm hiểu rõ sự lo lắng của Giang Chỉ La, nhẹ nhàng giải thích: "Cha nương ta rất thương ta, họ không biết chuyện của ta đâu."
"Vậy thì tốt."
Lý chính nhanh chóng thu xếp xong, dẫn theo hai nhi tử và cả Chu thị đi cùng. Chu thị là nữ nhân, dọc đường dễ dàng chăm sóc Giản Âm Âm hơn.
Sợ Giản Âm Âm thấy sợ hãi, Chu thị còn gọi thêm một phụ nhân trong làng đi cùng cho tiện bề an ủi.
Làng của họ sát ngay bên trấn, đến nha huyện cũng rất gần, không lo bị trì hoãn.
Giang Chỉ La nhìn chiếc xe bò dần khuất trong màn mưa mờ mịt, trong lòng có chút trĩu nặng.
Đúng lúc nàng chuẩn bị quay về nhà thì bỗng nghe thấy tiếng gọi từ phía bờ sông không xa.
"Chỉ La... Chỉ La..."
"Chỉ La, con ở đâu?"
Là tiếng của Thôi lão phu nhân.
Giang Chỉ La vội vàng chạy về phía đó, liền thấy Thôi lão phu nhân đang đi tìm mình.
"Mẫu thân!"
Giang Chỉ La nhanh chân chạy tới.
Thôi lão phu nhân vừa nhìn thấy nàng bình an, liền gấp gáp chạy đến, nhưng vì đường dưới chân trơn trượt nên suýt chút nữa thì ngã.
Cũng may Giang Chỉ La nhanh tay chạy tới đỡ bà.
Nàng cảm nhận được thân thể Thôi lão phu nhân thật gầy yếu, nhất là trong cơn gió lạnh, dường như chỉ cần một trận gió mạnh cũng có thể cuốn bà đi, nhìn mà khiến lòng nàng đau xót.
Thôi lão phu nhân chẳng quan tâm đến bản thân, một tay giơ chiếc dù giấy dầu, một tay nắm chặt lấy tay Giang Chỉ La để nhìn, đến lúc thấy nàng không sao mới thở phào nhẹ nhõm, "Con bé này, sao lại về muộn như vậy, làm ta sợ muốn chết."
Trong lòng Giang Chỉ La chợt thấy ấm áp, nàng nói: "Mẫu thân, con xin lỗi, đã khiến mẫu thân lo lắng."
"Người một nhà, làm gì có chuyện xin lỗi hay không xin lỗi, chỉ cần con không sao là được rồi. Nhưng mà xem kìa, quần áo đều ướt hết cả, mau về nhà thôi. Mẫu thân sẽ nấu cho con bát canh gừng, uống cho ấm người."
Thôi lão phu nhân nói rồi còn lấy chiếc dù giấy dầu che thêm cho Giang Chỉ La, giúp nàng tránh khỏi mưa gió.
Giang Chỉ La nhìn mảnh giấy dầu che trên đầu, trong lòng thầm thở dài, trong nhà này chẳng lẽ đến một chiếc ô giấy dầu cũ kỹ cũng không có sao?
Về đến nhà, Thôi lão phu nhân vội vàng bưng ra một bát nước gừng nóng, bảo Giang Chỉ La uống ngay khi còn ấm.
Sau đó, bà lấy khăn lau qua người cho nàng.
Giang Chỉ La chưa vội thu dọn gì, nàng đặt chiếc gùi trên lưng xuống trước.
"Vậy thì tốt."
Lý chính nhanh chóng thu xếp xong, dẫn theo hai nhi tử và cả Chu thị đi cùng. Chu thị là nữ nhân, dọc đường dễ dàng chăm sóc Giản Âm Âm hơn.
Sợ Giản Âm Âm thấy sợ hãi, Chu thị còn gọi thêm một phụ nhân trong làng đi cùng cho tiện bề an ủi.
Làng của họ sát ngay bên trấn, đến nha huyện cũng rất gần, không lo bị trì hoãn.
Giang Chỉ La nhìn chiếc xe bò dần khuất trong màn mưa mờ mịt, trong lòng có chút trĩu nặng.
Đúng lúc nàng chuẩn bị quay về nhà thì bỗng nghe thấy tiếng gọi từ phía bờ sông không xa.
"Chỉ La... Chỉ La..."
"Chỉ La, con ở đâu?"
Là tiếng của Thôi lão phu nhân.
Giang Chỉ La vội vàng chạy về phía đó, liền thấy Thôi lão phu nhân đang đi tìm mình.
"Mẫu thân!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Chỉ La nhanh chân chạy tới.
Thôi lão phu nhân vừa nhìn thấy nàng bình an, liền gấp gáp chạy đến, nhưng vì đường dưới chân trơn trượt nên suýt chút nữa thì ngã.
Cũng may Giang Chỉ La nhanh tay chạy tới đỡ bà.
Nàng cảm nhận được thân thể Thôi lão phu nhân thật gầy yếu, nhất là trong cơn gió lạnh, dường như chỉ cần một trận gió mạnh cũng có thể cuốn bà đi, nhìn mà khiến lòng nàng đau xót.
Thôi lão phu nhân chẳng quan tâm đến bản thân, một tay giơ chiếc dù giấy dầu, một tay nắm chặt lấy tay Giang Chỉ La để nhìn, đến lúc thấy nàng không sao mới thở phào nhẹ nhõm, "Con bé này, sao lại về muộn như vậy, làm ta sợ muốn chết."
Trong lòng Giang Chỉ La chợt thấy ấm áp, nàng nói: "Mẫu thân, con xin lỗi, đã khiến mẫu thân lo lắng."
"Người một nhà, làm gì có chuyện xin lỗi hay không xin lỗi, chỉ cần con không sao là được rồi. Nhưng mà xem kìa, quần áo đều ướt hết cả, mau về nhà thôi. Mẫu thân sẽ nấu cho con bát canh gừng, uống cho ấm người."
Thôi lão phu nhân nói rồi còn lấy chiếc dù giấy dầu che thêm cho Giang Chỉ La, giúp nàng tránh khỏi mưa gió.
Giang Chỉ La nhìn mảnh giấy dầu che trên đầu, trong lòng thầm thở dài, trong nhà này chẳng lẽ đến một chiếc ô giấy dầu cũ kỹ cũng không có sao?
Về đến nhà, Thôi lão phu nhân vội vàng bưng ra một bát nước gừng nóng, bảo Giang Chỉ La uống ngay khi còn ấm.
Sau đó, bà lấy khăn lau qua người cho nàng.
Giang Chỉ La chưa vội thu dọn gì, nàng đặt chiếc gùi trên lưng xuống trước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro