Y Nữ Có Không Gian: Trở Thành Bảo Bối Ở Đầu Quả Tim Của Quyền Thần
Mẫu Thân, Mọi C...
2024-12-25 13:38:14
“Mẫu thân, con đi trấn trên xem một chút. Nếu trưa về muộn thì mẫu thân và phu quân cứ ăn trước, không cần đợi con.”
Lão phu nhân nghe vậy liền lo lắng:
“Con đi một mình mẫu thân không yên tâm, để Hạc Cẩn đi cùng con đi.”
Giang Chỉ La vội xua tay:
“Không, không cần đâu. Phu quân có sức khỏe không tốt, cứ để chàng ấy ở nhà nghỉ ngơi.”
Nàng vốn không thích có người đi theo khi làm việc.
Khi bóng Giang Chỉ La khuất dần ở đầu phố, lão phu nhân quay lại nhìn Thôi Hạc Cẩn, nói:
“Chỉ La là một đứa trẻ tốt, mẫu thân nhìn ra được con bé đối với con là thật lòng.”
Nhìn Thôi Hạc Cẩn vẫn lạnh lùng, thờ ơ như cũ, lão phu nhân có chút nóng ruột, nói tiếp:
“Con đã thành thân rồi, tính tình đừng lạnh nhạt như vậy nữa. Nếu con cứ mãi thế này, con nghĩ Chỉ La chịu đựng được đến khi nào?”
“Con nhìn xem, vừa rồi con bé đi trấn cũng không bảo con đi cùng.”
“Giờ chúng ta không còn ở kinh thành nữa, con cũng không còn là thế tử của phủ Thôi Quốc Công. Thân phận đã khác, đừng cứ so sánh với trước kia nữa. Những gì đã qua thì hãy để nó qua đi. Sống tốt ngày hôm nay mới là điều quan trọng nhất.”
“Với lại, con cũng đã mười tám tuổi rồi, sớm sinh một đứa cháu thì mẫu thân mới có thể an ủi liệt tổ liệt tông của nhà họ Thôi.”
Thôi Hạc Cẩn nghe mẫu thân mình lo lắng nói mãi, trong đôi mắt sâu thẳm thoáng hiện ánh sáng lập lòe, hắn khẽ trấn an:
“Mẫu thân, mọi chuyện sẽ không mãi như vậy đâu.”
Lão phu nhân chỉ nghĩ nhi tử nói để an ủi mình.
Bà cũng không muốn nói nhiều, sợ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của con, nên đành đứng dậy đi làm việc khác.
…
Từ thôn Đông Hà đến trấn Bắc Ninh cũng không xa, đi bộ chừng nửa giờ là đến.
Đến trấn, Giang Chỉ La cảm giác như từ một nơi khép kín bước chân vào một chốn phồn hoa náo nhiệt.
Lúc này đã gần giữa buổi sáng, các cửa hàng trên trấn đều đã mở cửa, khách đến người đi tấp nập.
Ở phía xa, mấy chiếc thuyền neo đậu nơi bến tàu, trên bờ có người khuân vác hàng hóa, cũng có các quản sự đang chỉ huy. Bên cạnh bến tàu còn có nhiều người bày sạp hàng, đủ các loại món ăn được bày bán.
Có cả những người bán hàng rong gánh đôi quang thúng vừa đi vừa rao.
Cạnh đó, còn có các sạp bán trà nước.
Giang Chỉ La đeo gùi đi về phía bến tàu, mùi thơm từ các món ăn của hàng quán hai bên đường bay đến.
Lão phu nhân nghe vậy liền lo lắng:
“Con đi một mình mẫu thân không yên tâm, để Hạc Cẩn đi cùng con đi.”
Giang Chỉ La vội xua tay:
“Không, không cần đâu. Phu quân có sức khỏe không tốt, cứ để chàng ấy ở nhà nghỉ ngơi.”
Nàng vốn không thích có người đi theo khi làm việc.
Khi bóng Giang Chỉ La khuất dần ở đầu phố, lão phu nhân quay lại nhìn Thôi Hạc Cẩn, nói:
“Chỉ La là một đứa trẻ tốt, mẫu thân nhìn ra được con bé đối với con là thật lòng.”
Nhìn Thôi Hạc Cẩn vẫn lạnh lùng, thờ ơ như cũ, lão phu nhân có chút nóng ruột, nói tiếp:
“Con đã thành thân rồi, tính tình đừng lạnh nhạt như vậy nữa. Nếu con cứ mãi thế này, con nghĩ Chỉ La chịu đựng được đến khi nào?”
“Con nhìn xem, vừa rồi con bé đi trấn cũng không bảo con đi cùng.”
“Giờ chúng ta không còn ở kinh thành nữa, con cũng không còn là thế tử của phủ Thôi Quốc Công. Thân phận đã khác, đừng cứ so sánh với trước kia nữa. Những gì đã qua thì hãy để nó qua đi. Sống tốt ngày hôm nay mới là điều quan trọng nhất.”
“Với lại, con cũng đã mười tám tuổi rồi, sớm sinh một đứa cháu thì mẫu thân mới có thể an ủi liệt tổ liệt tông của nhà họ Thôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thôi Hạc Cẩn nghe mẫu thân mình lo lắng nói mãi, trong đôi mắt sâu thẳm thoáng hiện ánh sáng lập lòe, hắn khẽ trấn an:
“Mẫu thân, mọi chuyện sẽ không mãi như vậy đâu.”
Lão phu nhân chỉ nghĩ nhi tử nói để an ủi mình.
Bà cũng không muốn nói nhiều, sợ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của con, nên đành đứng dậy đi làm việc khác.
…
Từ thôn Đông Hà đến trấn Bắc Ninh cũng không xa, đi bộ chừng nửa giờ là đến.
Đến trấn, Giang Chỉ La cảm giác như từ một nơi khép kín bước chân vào một chốn phồn hoa náo nhiệt.
Lúc này đã gần giữa buổi sáng, các cửa hàng trên trấn đều đã mở cửa, khách đến người đi tấp nập.
Ở phía xa, mấy chiếc thuyền neo đậu nơi bến tàu, trên bờ có người khuân vác hàng hóa, cũng có các quản sự đang chỉ huy. Bên cạnh bến tàu còn có nhiều người bày sạp hàng, đủ các loại món ăn được bày bán.
Có cả những người bán hàng rong gánh đôi quang thúng vừa đi vừa rao.
Cạnh đó, còn có các sạp bán trà nước.
Giang Chỉ La đeo gùi đi về phía bến tàu, mùi thơm từ các món ăn của hàng quán hai bên đường bay đến.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro