Y Nữ Có Không Gian: Trở Thành Bảo Bối Ở Đầu Quả Tim Của Quyền Thần
Yêu Nghiệt
2024-12-25 13:38:14
Thôi Hạc Cẩn nhìn ly nước trước mặt, giọng thanh nhuận cất lên:
“Cảm ơn!”
Giang Chỉ La nhìn dáng vẻ thong thả, ung dung của hắn liền nhỏ giọng nói:
“Ta nghe đại phu bảo thân thể của huynh không khỏe, uống nhiều nước sẽ mau hồi phục hơn.”
Thực ra Thôi Hạc Cẩn không khát, nhưng thiếu nữ trước mặt lại chớp đôi mắt thanh triệt, ánh mắt tràn đầy chờ mong, như thúc giục hắn.
Dường như nếu hắn không uống thì nàng sẽ đứng yên tại chỗ không rời.
Thôi Hạc Cẩn nghĩ đến hiện tại nàng là thê tử của mình, trong lòng khẽ thở dài một tiếng. Hắn vươn những ngón tay thon dài như ngọc, nhẹ nhàng cầm lấy ly nước rồi đưa lên miệng uống.
Giang Chỉ La vẫn đứng cạnh bàn, thật ra nàng đứng rất gần Thôi Hạc Cẩn. Khi hắn uống nước, cánh môi tựa như cánh hoa anh đào, mang một sắc đỏ động lòng người.
Hầu kết của hắn khẽ lăn lên xuống, thanh lãnh mà cấm dục, lại vô tình mang theo sự mê hoặc gợi cảm.
Chỉ một động tác ấy, như thể có thể dễ dàng làm lay động lòng người.
Yêu nghiệt!
Trong lòng Giang Chỉ La không khỏi khẽ mắng một tiếng, đôi lông mi run rẩy rồi dời ánh mắt đi.
Nàng sợ nếu tiếp tục nhìn, thân thể này sẽ không khống chế nổi mà sinh ra phản ứng bản năng như khô miệng, khô lưỡi.
Thôi Hạc Cẩn uống xong, đặt chiếc ly trở lại bàn.
Giang Chỉ La nhìn thoáng qua, thấy hắn uống xong thì mới nhẹ nhàng thở ra. Nàng nghĩ uống xong linh tuyền thủy, chắc hẳn thân thể hắn sẽ thoải mái hơn đôi chút.
Sau một ngày bận rộn, thân thể vừa xuyên qua của Giang Chỉ La cũng mệt mỏi. Nàng nhẹ giọng nói:
“Vậy… ta đi ngủ trước. Nếu huynh cũng mệt thì cứ lên giường ngủ. Huynh yên tâm, ta ngủ bên trong, huynh ngủ bên ngoài. Tư thế ngủ của ta rất tốt, sẽ không quấy rầy đến huynh đâu.”
Nàng dừng lại rồi bổ sung:
“Đừng ngủ dưới đất. Đầu xuân ngủ dưới đất dễ nhiễm hàn khí, càng không tốt cho thân thể. Huynh cũng không muốn để mẫu thân phải lo lắng đâu, đúng không?”
Nói xong, Giang Chỉ La không để ý đến phản ứng của Thôi Hạc Cẩn liền tháo giày, cởi áo khoác, chui vào giường, đắp chăn rồi ngủ luôn.
Thật sự là nàng mệt đến nỗi mí mắt cũng không mở nổi.
Giang Chỉ La giữ tâm thái “đến đâu hay tới đó” mà ngủ rất thả lỏng. Trong phòng chỉ có nàng và Thôi Hạc Cẩn, nhưng nàng lại có một loại tín nhiệm trời sinh đối với hắn nên không chút phòng bị.
Với cả vừa rồi Thôi Hạc Cẩn còn biểu lộ ý rằng: hai người họ là phu thê trên danh nghĩa, hắn không thể cho nàng tình cảm, cũng không thể cho nàng điều gì khác.
Nghĩ vậy, nàng yên tâm mà ngủ, chỉ chốc lát sau trong phòng đã vang lên tiếng thở đều đều.
“Cảm ơn!”
Giang Chỉ La nhìn dáng vẻ thong thả, ung dung của hắn liền nhỏ giọng nói:
“Ta nghe đại phu bảo thân thể của huynh không khỏe, uống nhiều nước sẽ mau hồi phục hơn.”
Thực ra Thôi Hạc Cẩn không khát, nhưng thiếu nữ trước mặt lại chớp đôi mắt thanh triệt, ánh mắt tràn đầy chờ mong, như thúc giục hắn.
Dường như nếu hắn không uống thì nàng sẽ đứng yên tại chỗ không rời.
Thôi Hạc Cẩn nghĩ đến hiện tại nàng là thê tử của mình, trong lòng khẽ thở dài một tiếng. Hắn vươn những ngón tay thon dài như ngọc, nhẹ nhàng cầm lấy ly nước rồi đưa lên miệng uống.
Giang Chỉ La vẫn đứng cạnh bàn, thật ra nàng đứng rất gần Thôi Hạc Cẩn. Khi hắn uống nước, cánh môi tựa như cánh hoa anh đào, mang một sắc đỏ động lòng người.
Hầu kết của hắn khẽ lăn lên xuống, thanh lãnh mà cấm dục, lại vô tình mang theo sự mê hoặc gợi cảm.
Chỉ một động tác ấy, như thể có thể dễ dàng làm lay động lòng người.
Yêu nghiệt!
Trong lòng Giang Chỉ La không khỏi khẽ mắng một tiếng, đôi lông mi run rẩy rồi dời ánh mắt đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng sợ nếu tiếp tục nhìn, thân thể này sẽ không khống chế nổi mà sinh ra phản ứng bản năng như khô miệng, khô lưỡi.
Thôi Hạc Cẩn uống xong, đặt chiếc ly trở lại bàn.
Giang Chỉ La nhìn thoáng qua, thấy hắn uống xong thì mới nhẹ nhàng thở ra. Nàng nghĩ uống xong linh tuyền thủy, chắc hẳn thân thể hắn sẽ thoải mái hơn đôi chút.
Sau một ngày bận rộn, thân thể vừa xuyên qua của Giang Chỉ La cũng mệt mỏi. Nàng nhẹ giọng nói:
“Vậy… ta đi ngủ trước. Nếu huynh cũng mệt thì cứ lên giường ngủ. Huynh yên tâm, ta ngủ bên trong, huynh ngủ bên ngoài. Tư thế ngủ của ta rất tốt, sẽ không quấy rầy đến huynh đâu.”
Nàng dừng lại rồi bổ sung:
“Đừng ngủ dưới đất. Đầu xuân ngủ dưới đất dễ nhiễm hàn khí, càng không tốt cho thân thể. Huynh cũng không muốn để mẫu thân phải lo lắng đâu, đúng không?”
Nói xong, Giang Chỉ La không để ý đến phản ứng của Thôi Hạc Cẩn liền tháo giày, cởi áo khoác, chui vào giường, đắp chăn rồi ngủ luôn.
Thật sự là nàng mệt đến nỗi mí mắt cũng không mở nổi.
Giang Chỉ La giữ tâm thái “đến đâu hay tới đó” mà ngủ rất thả lỏng. Trong phòng chỉ có nàng và Thôi Hạc Cẩn, nhưng nàng lại có một loại tín nhiệm trời sinh đối với hắn nên không chút phòng bị.
Với cả vừa rồi Thôi Hạc Cẩn còn biểu lộ ý rằng: hai người họ là phu thê trên danh nghĩa, hắn không thể cho nàng tình cảm, cũng không thể cho nàng điều gì khác.
Nghĩ vậy, nàng yên tâm mà ngủ, chỉ chốc lát sau trong phòng đã vang lên tiếng thở đều đều.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro