Yên Vũ Lạc Kinh Hoa

Kiếp Nạn Không Thể Tránh Khỏi

Đây là một con mèo sữa

2024-07-22 23:33:17

Sự kiện ngày hôm nay là không thể tránh khỏi, một mình Khương Yên khó lòng ngăn cản Thục quý phi xuống tay với Thẩm Thiên Nhược, chỉ có thể tương kế tựu kế để tránh được một màn xấu hổ mất mặt kia diễn ra lần nữa.

Vị cung nữ đi cùng với Khương Yên có vẻ sốt ruột, bước chân thoăn thoắt trên nền đá, trong miệng đều là những lời thúc giục.

Khương Yên thở hổn hẻn phía sau, chân nam đá chân chiêu xiêu xiêu vẹo vẹo đi theo, những lời than thở cũng không kìm lại được.

Người kia cau mày trách móc, cũng không thèm quan tâm đến Khương Yên mà chỉ tay về phía trước nói: “Nô tỳ chậm chạp, làm sao mà có thể hầu hạ chủ tử cho tốt được chứ hả. Nhanh lên, qua chỗ ngoặt này, sau dãy núi giả là đến khu Hậu Cần Điện rồi.”

Khương Yên vén váy “ai ui” một tiếng rồi lại khuỵu xuống đất xoa chân khiến đối phương đã mất hết kiên nhẫn, nàng ta liếc mắt một cái rồi quày quả bỏ đi, cũng chẳng thèm chờ đợi Khương Yên đứng dậy.

Đây chính là thứ mà Khương Yên mong muốn, ngay khi bóng dáng của vị cung nữ đó biến mất sau hành lang gấp khúc, nàng lập tức đứng dậy, chạy một mạch về hướng Dưỡng Tinh Trai.

Trước khi lên xe ngựa vào hoàng cung, Khương Yên đã cất giữ một vài thứ trong túi thơm của nàng cột bên người. Giờ này là lúc nó sẽ phát huy tác dụng.

Kiếp trước nàng đã ra vào hoàng cung vô số lần, từ khi Thẩm Thiên Nhược trở thành trắc phi của Cơ Trường Uyên đến lúc nàng ấy được phong hậu, vì vậy Khương Yên chẳng tốn bao nhiêu thời gian đã chạy trở về Vạn Xuân Đình.

Ngại tai mắt của Thục quý phi ở xung quanh đây, Khương Yên phải lén lút né đông tránh tây, tìm con đường mòn xuyên qua khu Lâm Viên để đến được chỗ tiểu thư của nàng.

Mắt thấy mái vòm cong cong với những đường vân vỏ sò, Khương Yên càng guồng đôi chân chạy nhanh hơn.

Không nghĩ đến đằng sau dãy Đôi Tú Sơn lại có một nhóm người đi đến.

Nàng cuống quýt ngồi thụp xuống hốc đá rỗng, nín thở chờ bọn họ đi qua.

Cho đến khi không gian xung quanh đã hoàn toàn vắng lặng, Khương Yên mới chậm rãi bước ra ngoài nhìn ngó xung quanh.

“Là ai mà dám lén lút ở Ngự Hoa viên?”

Khương Yên giật mình, toàn thân lạnh lẽo đến phát run.

Giọng nói này quen thuộc đến mức dù đang mơ ngủ nàng cũng có thể nhận ra.

Đó là Bùi Lẫm.

Không nghĩ đến, thái tử Cơ Trường Uyên hôm nay lại có nhã hứng đi tản bộ, còn bị người của hắn bắt gặp.

Khương Yên quỳ sụp xuống đất dập đầu, lắp bắp trong miệng: “Nô tỳ là người mới, hôm nay Hoàng hậu tổ chức yến tiệc thưởng hoa ở vườn thượng uyển, nô tỳ được lệnh mang thêm gối nệm cho các vị tiểu thư nhưng nơi này quá rộng lớn, chẳng may bị lạc với các vị tỷ tỷ khác, cho nên mới loanh quanh ở đây ạ.”

Bùi Lẫm mặt lạnh, mày kiếm cũng chẳng hề nhúc nhích, từ trên cao nhìn xuống Khương Yên như vị quan tòa xử án, giọng nói chẳng có chút cảm xúc nào.

“Ngẩng đầu lên.”

Khương Yên cắn môi, nhìn thẳng đối phương, trong lòng cố trấn an trái tim đang đập bang bang của mình.

Dù gì cũng là người thương cả một kiếp, lần này gặp lại, khó tránh khỏi có chút xúc động.



Nhưng đời trước hắn đối xử lạnh nhạt với nàng như vậy, đến cuối cùng lại bỏ mặc nàng đến chết, cho nên Khương Yên biết chút cảm xúc hiện tại chỉ là sự bi ai.

Nhìn thấy đôi con ngươi trong suốt nhuốm màu quạnh quẽ, Bùi Lẫm hơi giật mình, trường kiếm trong tay nảy lên một cái.

Cơ Trường Uyên thờ ơ đứng một bên thưởng thức quạt kim xuyên cán bạch ngọc, nghe động tĩnh bên này híp mắt nhìn sang, không nghĩ có thể nhìn thấy thị vệ thân cận nghiêm nghị bên cạnh mình bao nhiêu năm nay lại có phút thất thố.

Hắn đi đến, lướt qua gương mặt của Khương Yên, nho nhỏ thanh tú, nhưng chỉ đến thế, không phải thuộc hàng quốc sắc thiên hương, chẳng có gì để lưu tâm.

“Nếu đã lạc đường, vậy Cô cho người dẫn ngươi về Vạn Xuân Đình chỗ Hoàng hậu.”

Nghe đến đây, Khương Yên sợ hãi, vội vàng dập đầu: “Nô tỳ không dám phiền đến Thái tử, đường trở về nô tỳ đã hỏi thăm qua, bây giờ lập tức đi ngay.”

Vừa nói vừa lùi lại về phía rừng hoa hải đường, không cần Cơ Trường Uyên lên tiếng đã biến mất sau hòn non bộ.

Cơ Trường Uyên nhìn Bùi Lẫm, khóe miệng nhếch lên nửa vòng cung: “Hướng đó không phải về Vạn Xuân Đình.”

Bùi Lẫm vòng tay ôm quyền, trầm giọng nói: “Thuộc hạ sẽ đi kiểm tra.”

Không thấy còn ai theo sau, Khương Yên nhanh nhẹn hướng về Dưỡng Tĩnh Trai.

Bên ngoài có hai cung nữ đang canh gác, nàng vòng ra phía sau, vén váy trèo lên gốc cây ngô đồng bò vào nội phòng.

Bên trong tỏa hương ngào ngạt, Khương Yên ngay lập tức dập tắt mê hồn hương trong lò xông, lại đổ hương an thần trong túi thơm thay vào, dùng tay quạt đều cho hương tỏa.

Sau đó nàng đi đến chỗ Thẩm Thiên Nhược đang nằm mê man, đỡ đầu nàng ấy lên, hòa chút nước vào ít thảo dược bóp nát tạo thành một thứ nước màu xanh lục, đổ vào miệng nàng, lại dùng khăn mát lau qua cổ, cánh tay và lưng một lượt.

Màu đỏ ửng trên mặt của Thẩm Thiên Nhược đã bay đi bớt, mồ hôi trên người cũng khô đi, vẻ khó chịu đã tan nhiều, chứng tỏ hiệu lực của hương kia đang dần dần biến mất.

Nhìn Thẩm Thiên Nhược ngủ ngon lành trên giường, Khương Yên biết nàng đã hoàn thành nhiệm vụ.

Hương trong lò đã đốt gần hết, nhẩm tính một chút, Thục quý phi chắc hẳn đang dẫn người đến đây.

Khương Yên nhẹ nhàng theo lối cũ bò ra bên ngoài, bí mật quan sát một chuyện.

“Thẩm tiểu thư còn ngủ bên trong sao?”

Hoàng hậu dẫn đầu đoàn người đi đến, để cho ma ma bên mình lên tiếng hỏi.

Bên trong vô cùng im ắng, hai cung nữ nhìn nhau nhỏ giọng đáp: “Bẩm nương nương, hẳn là tiểu thư vẫn còn ngủ ạ.”

Hoàng hậu gật đầu, nghĩ không muốn làm phiền Thẩm Thiên Nhược, đợi đến chiều sẽ cho người đưa nàng ra Thiên Ngọ Môn nên dợm chân muốn rời đi, lại nghe Thục quý phi bên cạnh ra vẻ lo lắng.

“Nhược Nhi say rượu, mê man ở bên trong không biết có khó chịu ở đâu không? Thiết nghĩ nên đi vào xem một chút, như thế chúng ta mới yên tâm cho được.”

Một vài người ở đó nghe thế cũng hùa theo nói vào, ai nấy đều trưng ra biểu cảm quan tâm đến Thẩm Thiên Nhược.



Thục quý phi đã nằng nặc muốn vào xem tình hình của Thẩm Thiên Nhược, Hoàng hậu cũng không ngăn trở, ra lệnh cho cung nữ mở cửa.

Bên trong vẫn còn thoang thoảng hương xông. Thục quý phi nhiệt tình đi vào đầu tiên, mềm mại cất tiếng gọi.

Tiếng thở đều đặn vang lên khiến Thục quý phi nhíu mày, có gì đó không đúng ở đây, chỉ có thể quay sang ý nhị nhìn cung nữ Xuân Hạ bên cạnh khiến nàng ta kinh hoảng.

Trên giường là Thẩm Thiên Nhược đang đắp mền kín mít nằm nghiêng một bên dịu ngoan như con mèo nhỏ.

Nghe âm thanh ồn ào bên ngoài, nàng chớp chớp đôi mi cong dài, càng tăng thêm vẻ yểu điệu của bức họa mỹ nhân ngủ trên giường.

Hoàng hậu nhẹ nhàng đến gần mỉm cười hỏi thăm: “Sao rồi, tửu lượng tệ như vậy, còn cố gắng uống theo đám quý phụ chúng ta đây, đúng là không tự lượng sức mình.”

Thẩm Thiên Nhược ngồi dậy, cảm giác lâng lâng vẫn còn đọng lại trong cơ thể, gương mặt hiện lên chút xấu hổ, thành thật trả lời: “Tiểu nữ không muốn làm mất nhã hứng của Hoàng hậu, để ngài chê cười rồi.”

Hoàng hậu không lấy gì làm phiền lòng, ngón tay thân thiết điểm mũi Thẩm Thiên Nhược mà trách yêu: “Còn nhiều dịp như vậy lắm, ngươi chớ lo, về nhà luyện tập thêm vào rồi đến đây góp vui với bổn cung.”

Thục quý phi ở bên cạnh, gương mặt không thể kìm được sự vặn vẹo, âm thanh đanh lại như mũi dao: “Tên nào hầu hạ Thẩm tiểu thư ở đây, để nàng bơ vơ nằm một mình trong này, không ai hỏi han, phải để Hoàng hậu và bổn cung đến đánh thức nàng?”

Hai cung nữ nghe điểm danh vội vàng quỳ sụp xuống xin tha tội, nhưng Thục quý phi đột nhiên nổi giận đùng đùng, trong lời nói đều là phẫn nộ.

Mọi người nhìn nhau, không biết là Thẩm gia từ lúc nào lại thân thiết với Thục quý phi như vậy.

Hoàng hậu thấy tình hình đang muốn ầm ỹ, ngay lập tức phất tay ra hiệu: “Nhược Nhi cũng không vấn đề gì, muội cần gì phải làm rùm beng như thế chứ?”

Thẩm Thiên Nhược bên cạnh cũng đã quỳ xuống, giọng nói mang theo nghẹn ngào: “Được quý phi quan tâm, tiểu nữ quả thực có phúc vô cùng, chỉ là một cơn say rượu, trong người không thoải mái, muốn tìm một nơi yên tĩnh nằm nghỉ, càng không muốn quấy rầy mọi người, đã để quý phi lo lắng, là lỗi của tiểu nữ, mong quý phi trách phạt.”

Thẩm Thiên Nhược đỏ hoe đôi mắt, rưng rưng nhìn mình. Thục quý phi mang tiếng đang bênh vực nàng nên không thể nào phát tiết được nữa, giả bộ thở dài, sau đó xua tay với mọi người, kiếm cớ mệt mỏi mà cáo lui trước.

Thấy sự việc đã giải quyết xong, không ai bị trách phạt, mọi người lại lục tục trở về Vạn Xuân Đình tiếp tục yến tiệc dang dở.

Mà Khương Yên lúc này cũng yên tâm chạy trở về khu Lâm Viên, giả vờ lóng ngóng đứng đợi vị cung nữ ban nãy đang hớt hơ hớt hải tìm kiếm nàng từ nãy đến giờ.

“Người… nãy giờ ngươi trốn ở đâu mà biệt tăm biệt tích, ta kiếm mãi cũng không thấy?”

Khương Yên lã chã khóc, vẻ mặt sợ hãi, chỉ loanh quanh: “Tỷ tỷ đi nhanh quá, ta theo không kịp, vấp ngã ở chỗ kia, ngẩng đầu lên đã không thấy người, sợ hãi quá chạy một vòng, cuối cùng cũng gặp được tỷ rồi, hù chết ta.”

Vị cung nữ giận lắm nhưng không thể phát nộ, dù gì Khương Yên cũng không phải người trong cung, phía Thẩm phủ và Thẩm thượng thư nàng ta còn phải kiêng dè mấy phần, vả lại dáng vẻ đối phương chật vật như thế, nàng ta muốn lên tiếng trách mắng cũng tự cảm thấy bản thân rất quá đáng.

Dù gì nhiệm vụ của nàng ta cũng chỉ là lôi kéo Khương Yên ra một chỗ để bên phía Thục quý phi dễ dàng ra tay, bây giờ mọi chuyện đã xong, không cần thiết phải cắn đắng tiểu nha đầu này.

“Thôi được rồi, trở về Vạn Xuân Đình thôi, nhớ bám sát theo ta, nếu không sẽ lạc đường nữa đấy.”

“Dạ, nô tỳ biết rồi ạ.”

Mãi cho đến khi bóng dáng màu hồng khuất hẳn sau vườn hoa, chiếc quạt kim xuyên mới nhẹ nhàng mở ra, mang thêm nụ cười âm trầm cực điểm.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Yên Vũ Lạc Kinh Hoa

Số ký tự: 0