Lễ Thượng Thọ Ở Phủ Ngự Sử
Đây là một con mèo sữa
2024-07-22 23:33:17
Trời đã về chiều, Thẩm Thiên Nhược được Khương Yên và hai ma ma đỡ lên xe ngựa.
Có vẻ tác dụng của hương dược vẫn còn cho nên cả người Thẩm Thiên Nhược mềm nhũn nằm trên nệm.
“Rượu lần này nặng quá, đến bây giờ ta vẫn còn cảm thấy lâng lâng…”
Khương Yên đang nhẹ nhàng bóp trán cho Thẩm Thiên Nhược, cũng không muốn nói rõ ràng mọi chuyện, chỉ lựa lời khuyên nhủ: “Hồi nãy, đáng lẽ nô tỳ sẽ không để tiểu thư nằm đấy một mình, nhưng không hiểu sao Thục quý phi cứ nhất quyết sai người kéo nô tỳ rời đi, còn dắt nô tỳ đi vòng vèo đến một khu lạ hoắc, nô tỳ bị lạc đường, sợ muốn chết… ”
Thẩm Thiên Nhược nhíu mày hỏi lại: “Có chuyện đó sao?”
“Đúng vậy, nô tỳ còn đang bối rối, muốn chạy trở về thì lại nghe tin Thục quý phi kéo người đến Dưỡng Tĩnh Trai xem tình hình của tiểu thư, lúc ấy tất cả phu nhân quý tộc, còn có hoàng hậu và phi tần hậu cung ở đó, lỡ như xảy ra chuyện gì, hay có người mang ý đồ xấu muốn hãm hại tiểu thư, chắc chắn sẽ gây huyên náo cả kinh thành… ”
Nghĩ đến đây Khương Yên rùng mình sợ hãi, cảnh tượng cực khổ và nhục nhã ở kiếp trước còn vần vũ trong đầu.
Dù là tiểu thư khuê các ít rời khỏi môn phủ nhưng Thẩm Thiên Nhược lại là người nhanh nhạy và thấu hiểu, nghe những lời Khương Yên nói ra, nàng ấy cũng lờ mờ đoán được tình huống bên trong.
Hoàng hậu tổ chức tiệc để chọn dâu hiền, Thục quý phi lại ra sức làm thân với Thẩm Thiên Nhược, ngoài mặt là lo lắng nhưng thực chất chính là tìm cách để bôi nhọ nàng ấy trước mặt mọi người.
Hẳn là bà ta rất không muốn Thẩm gia có liên hệ gì với phe cánh của Thái tử.
“Thục quý phi ấy cũng không tốt lành gì, chúng ta từ này về sau nên hạn chế tiếp xúc, cần thiết lắm thì mới vào cung diện kiến.” Thẩm Thiên Nhược thở dài, căn dặn Khương Yên.
Đây cũng chính là ý của nàng, cho nên ngay lập tức gật đầu.
Yến tiệc thưởng hoa đi qua, Hoàng hậu cũng đã chọn được vài người hợp ý, tiếng gió bắt đầu thổi qua các thế gia danh môn ở kinh thành.
Bao nhiêu triều đại qua đi, mọi người đều hiểu lợi ích tương quan giữa triều đình và giới quan lại quý tộc.
Những nữ tử nhà quan từ cấp tam phẩm trở lên đều mang trong mình mơ ước và kỳ vọng của cả gia tộc, một ngày nào đó có thể trở thành một thành viên của hoàng gia, nắm trong tay phượng ấn.
Càng có nhiều ứng cử viên được chọn, không khí cạnh tranh ngầm giữa các thế gia lại càng sôi sục.
Đó là lí do mà các buổi tiệc trong thời điểm này được tổ chức liên tục, để nhằm lôi kéo và thể hiện với mọi người về quan hệ thân thiết giữa nhà bọn họ và người trong hoàng thất.
Thượng thọ năm nay của nhà họ Vương tổ chức rất lớn.
Khương Yên ngắm bộ diêu với tua rua bằng vàng đính hoa hải đường từ ngọc thạch thượng hạng, miệng khẽ thở dài: “Phó đô ngự sử đang trên đà được trọng dụng, đích nữ nhị tiểu thư Vương Nghệ Giai còn là một trong những ứng cử viên nặng ký trong cuộc tuyển chọn vào Đông cung, lần này làm rầm rộ như vậy, Hoàng thượng chắc chắn không thể bỏ qua được, sẽ phái Thái tử thay mặt Đế hậu đi chúc thọ, đúng là một mũi tên bắn chết hai con nhạn, vừa có thể phô trương thanh thế, vừa tạo cơ hội cho Vương Nghệ Giai ra mắt chủ nhân của Đông Cung…”
Thẩm Thiên Nhược sao không biết điều đó, hiện tại ai ai cũng ngầm hiểu, Hoàng hậu vô cùng ưng ý hai người. Một là nàng ấy, hai là Vương Nghệ Giai.
Nhưng vị trí Thái tử phi chỉ có một, phải xem ai có bản lĩnh giành lấy.
Người còn lại, cho dù có thể bước chân vào được nhưng chắc chắn sẽ không thể có tháng ngày hạnh phúc vui vẻ ở Đông cung.
Chính vì vậy, Thẩm lão phu nhân đã căn dặn Thẩm Thiên Nhược rất kỹ càng, yến tiệc thượng thọ lần này nàng ấy bắt buộc phải đi, còn phải thể hiện cho thập toàn thập mỹ.
Quà tặng đã chuẩn bị xong, người kiệu chuẩn bị lên đường.
Phủ Phó đô ngự sử là một tòa tứ hòa viên rộng lớn, trước môn lâu dựng hai bệ đá sư tử ngậm châu đầy uy mãnh. Xuyên qua con đường lát đá rợp bóng xanh mượt là chính sảnh của Vương phủ, cảnh sắc vô cùng hài hòa phú quý.
Nhóm phu nhân đang ngồi trò chuyện ở gian bên hông của sảnh chính, để gia chủ của nhà họ Vương tiếp khách ở gian ngoài.
Sau khi cùng gia phụ và gia mẫu chào hỏi Vương tổ mẫu, Thẩm Thiên Nhược cùng Khương Yên được nha hoàn dẫn qua hành lang đến đình viện đằng sau hội họp với các vương tôn và tiểu thư quý tộc.
“Ôi, Thẩm đại tiểu thư đã đến rồi à?”
Giọng nói thánh thót vang lên, Khương Yên và Thẩm Thiên Nhược nhận ra người này, là Tôn Y Hàm, thứ nữ của nhà công bộ thị lang.
Nghe tiếng gọi, mọi người trong đình đều ngẩng đầu lên nhìn người vừa mới đến.
Khóe miệng đang cong lên của Vương Nghệ Giai thoáng xệ xuống.
Thái độ như vậy cũng không có gì là lạ, dù sao từ trước đến nay, Thẩm Thiên Nhược và Vương Nghệ Giai luôn được đưa lên bàn cân so sánh ai mới là đệ nhất mỹ nhân kinh thành.
Hiện tại cả hai lại đều trong giai đoạn cạnh tranh chức Thái tử phi, rất khó để Vương Nghệ Giai bày ra biểu hiện ôn hòa với Thẩm Thiên Nhược.
Huống gì hôm nay nàng ấy lại xinh đẹp như vậy. Làn da trắng nõn nà không cần thoa phấn, mái tóc dài đen mượt búi kiểu phi thiên tôn lên gương mặt nhỏ nhắn, chiếc cằm thon nhọn và đôi môi đỏ mọng.
Chẳng cần vẽ mắt tô mi đã hấp dẫn ánh mắt của bao người.
Thế nhưng Vương Nghệ Giai cũng đâu có kém cạnh, hôm nay nàng vận ngoại bào bằng tơ lụa màu đỏ rực thêu phù dung trong nước, bên trong là sa y màu xanh ngọc bó sát người tôn lên xương quai xanh và thềm ngực nảy nở trắng muốt. Búi tóc lăng vân được tô điểm bằng bộ trâm uyên ương hồ đẹp bằng vàng và ngọc trai, lá hoa được tán mỏng từ phỉ thúy, trân quý vô cùng.
Nhìn nàng như một con khổng tước xinh đẹp và ngạo nghễ, đang xòe đuôi để khoe ra hết vốn liếng của mình.
Ngược lại, phong thái tĩnh lặng không màng thế sự của Thẩm Thiên Nhược chính là điều khiến nàng ấy thanh cao thoát tục hơn một bậc.
Có thể nói Vương Nghệ Giai là mỹ nữ của nhân gian.
Nhưng Thẩm Thiên Nhược lại là thiên tiên trên trời.
“Bái kiến Vương tỷ tỷ, Tôn tỷ tỷ cùng các vị tỉ muội ở đây.” Bỏ qua ánh mắt không tốt của Vương Nghệ Giai, Thẩm Thiên Nhược quy củ khom lưng cúi chào, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống vị trí còn trống.
Dù gì hôm nay cũng là thượng thọ của tổ mẫu, Vương Nghệ Giai cũng coi như chủ nhà, tiếp đón khách khứa là điều đương nhiên, khóe môi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười chiếu lệ.
Tôn Y Hàm trước giờ đi theo nàng ta như cún con, nhanh chóng kiếm cớ tâng bốc Vương Nghệ Giai nhằm hạ bệ Thẩm Thiên Nhược.
“Trước nay, hoàng thất cũng chưa từng tỏ ra ân cần với thế gia nào, vậy mà thượng thọ của Vương lão phu nhân, đích thân Thái tử đến đây chúc thọ, thật là vinh sủng biết bao…”
Có Tôn Y Hàm mở lời, mọi người xung quanh nhao nhao lên chúc mừng.
“Thật ra việc chúc thọ có thể để cho đại nội tổng quản lo liệu, nhưng lần này Thái tử lại muốn ra mặt, còn không phải có ẩn ý phía sau sao?”
“Vương tỷ tỷ nhan sắc diễm lệ, cầm kỳ thi họa đều không thua kém bậc sĩ tử kinh thành, trong yến tiệc thưởng hoa mẫu đơn còn được Hoàng hậu khen ngợi không dứt, là người yêu mến tài hoa như Thái tử ắt hẳn không thể xem nhẹ được.”
Vương Nghệ Giai trên mặt e thẹn, nhưng trong lòng vô cùng đắc chí.
Nhìn sang Thẩm Thiên Nhược đang ung dung uống trà, thỉnh thoảng lại gật đầu phụ họa, đột nhiên sự vui vẻ của Vương Nghệ Giai bị giảm xuống một nửa.
Tôn Y Hàm sao không biết Vương Nghệ Giai đang nghĩ gì, nàng ta nhẹ nhàng chọc vào lòng bàn tay của đối phương nguệch ngoạc vài cái, sau đó giả bộ xuýt xoa.
“Khối ngọc này thật là tinh xảo, có thể cho muội mượn xem một chút không?”
Đó là một miếng ngọc hòa điền nguyên khối màu tím ánh xanh có hình thù như một đôi chim tước đang quấn lấy nhau.
Vừa nhìn thấy nó, mọi người đều há hốc mồm.
Hoàng gia Đại Cơ lấy màu vàng và tím làm chủ đạo, đặc biệt hậu cung rất chuộng màu sắc này.
Hoàng hậu lại nổi tiếng là người đam mê sưu tầm ngọc thạch quý giá, Thái tử cũng vì thế đã tốn không ít tâm tư để làm đẹp lòng mẫu hậu.
Hôm nay Vương Nghệ Giai khoe miếng ngọc này ra trước mặt mọi người, đại biểu ý gì thì ai cũng hiểu.
“Ta tốn rất nhiều công sức để lấy được nó từ tay một thương nhân dị tộc, yến tiệc lần trước Hoàng hậu nâng đỡ rất nhiều, còn thưởng cho ta một bộ trang sức quý giá, lần này ta cũng muốn mượn hoa kính phật một chút, lại nghe nói Thái tử cũng đang muốn tìm kiếm một khối ngọc hòa điền màu tím để làm lễ vật sinh thần cho người, nếu ta dâng cái này lên có thể giúp ngài ấy đỡ lao tâm tốn lực… ”
“Hoàng hậu đối với tỷ tỷ tốt như vậy, tỷ là có lòng rồi, Thái tử lát nữa nhất định sẽ vô cùng cảm động.”
Khối ngọc được đặt trên bàn để mọi người chiêm ngưỡng, ai nấy đều muốn sờ qua một lần, trong miệng tấm tắc khen ngợi.
Thẩm Thiên Nhược và Khương Yên lần đầu thấy khối ngọc màu tím to và đẹp như thế, cũng không nhịn được cầm lên ngắm nghía.
Khối ngọc khá nặng, dưới ánh nắng tỏa ra một vòng hào quang nhẹ.
Vì chỉ là ngọc thô nên không bề mặt không được trơn nhẵn mà sắc cạnh và gập ghềnh, Khương Yên đời trước vì muốn giúp Thẩm Thiên Nhược lấy lòng Thái hậu sau khi được Thái tử đưa trở về kinh thành, nàng cũng có khoảng thời gian dài mày mò lặn lội đi tìm hiểu về mấy loại ngọc thạch.
Khương Yên đang định sờ vào, tiếng hét của một nha hoàn vang lên.
“Ai cho người đụng tay vào ngự phẩm dâng tặng Thái hậu?”
Khương Yên giật mình rụt về, đầu cúi xuống thật thấp, nàng không muốn gây chuyện, ảnh hưởng đến tiểu thư nhà mình: “Nô tỳ chỉ là tò mò, mong tỷ tỷ thứ lỗi!”
Vương Nghệ Giai đang tán chuyện với vài vị tiểu thư mới đến ngoài đình viện, nghe được động tĩnh bên này, đôi mi thanh tú cau lại, lời nói ra cũng chứa đầy dao găm: “Thẩm muội, ở Thẩm phủ muội dung túng cho nha hoàn thì ta không nói, nhưng đã đến nơi này rồi mà muội không chịu dạy dỗ người của mình cho đàng hoàng thì đừng trách tỷ thay muội thi hành gia pháp.”
Tôn Y Hàm đứng bên cạnh, ngay lập tức châm dầu vào lửa: “Khối ngọc này rất quý giá, Nghệ Giai tỷ tỷ đã tốn rất nhiều tâm tư, Thẩm muội cho dù có đố kỵ thế nào đi nữa thì cũng đừng đánh chủ ý lên nó nhé, nếu không thì bao nhiêu công sức của Nghệ Giai tỷ tỷ đều đổ sông đổ biển cả.”
Vương Nghệ Giai không muốn nghe nữa, giọng điệu sắc bén gần như là ra lệnh: “Thẩm Thiên Nhược, mang khối ngọc qua đây cho ta, cẩn thận vào.”
Khương Yên tức giận, dù gì tiểu thư nhà mình cũng là con gái nhà lễ bộ thượng thư, sao có thể cúi đầu dâng ngọc như nô tỳ các nàng được cơ chứ.
Thẩm Thiên Nhược thấy Khương Yên dợm bước lên thì đưa tay ngăn lại lắc đầu, sau đó nâng hai cánh tay nhỏ lên, cẩn thận cầm lấy khối ngọc, chậm rãi đi đến chỗ Vương Nghệ Giai.
Đột nhiên tà váy bị vướng phải vật gì, dưới chân vấp một cái khiến Thẩm Thiên Nhược lảo đảo, Khương Yên lanh lẹ đỡ lấy Thẩm Thiên Nhược để nàng không ngã sóng soài ra đất.
Nhưng Thẩm Thiên Nhược theo quán tính bám vào cánh tay của Khương Yên cho nên khối ngọc không kịp đỡ lấy, rơi bộp một phát, đập thẳng xuống nền đất.
Có vẻ tác dụng của hương dược vẫn còn cho nên cả người Thẩm Thiên Nhược mềm nhũn nằm trên nệm.
“Rượu lần này nặng quá, đến bây giờ ta vẫn còn cảm thấy lâng lâng…”
Khương Yên đang nhẹ nhàng bóp trán cho Thẩm Thiên Nhược, cũng không muốn nói rõ ràng mọi chuyện, chỉ lựa lời khuyên nhủ: “Hồi nãy, đáng lẽ nô tỳ sẽ không để tiểu thư nằm đấy một mình, nhưng không hiểu sao Thục quý phi cứ nhất quyết sai người kéo nô tỳ rời đi, còn dắt nô tỳ đi vòng vèo đến một khu lạ hoắc, nô tỳ bị lạc đường, sợ muốn chết… ”
Thẩm Thiên Nhược nhíu mày hỏi lại: “Có chuyện đó sao?”
“Đúng vậy, nô tỳ còn đang bối rối, muốn chạy trở về thì lại nghe tin Thục quý phi kéo người đến Dưỡng Tĩnh Trai xem tình hình của tiểu thư, lúc ấy tất cả phu nhân quý tộc, còn có hoàng hậu và phi tần hậu cung ở đó, lỡ như xảy ra chuyện gì, hay có người mang ý đồ xấu muốn hãm hại tiểu thư, chắc chắn sẽ gây huyên náo cả kinh thành… ”
Nghĩ đến đây Khương Yên rùng mình sợ hãi, cảnh tượng cực khổ và nhục nhã ở kiếp trước còn vần vũ trong đầu.
Dù là tiểu thư khuê các ít rời khỏi môn phủ nhưng Thẩm Thiên Nhược lại là người nhanh nhạy và thấu hiểu, nghe những lời Khương Yên nói ra, nàng ấy cũng lờ mờ đoán được tình huống bên trong.
Hoàng hậu tổ chức tiệc để chọn dâu hiền, Thục quý phi lại ra sức làm thân với Thẩm Thiên Nhược, ngoài mặt là lo lắng nhưng thực chất chính là tìm cách để bôi nhọ nàng ấy trước mặt mọi người.
Hẳn là bà ta rất không muốn Thẩm gia có liên hệ gì với phe cánh của Thái tử.
“Thục quý phi ấy cũng không tốt lành gì, chúng ta từ này về sau nên hạn chế tiếp xúc, cần thiết lắm thì mới vào cung diện kiến.” Thẩm Thiên Nhược thở dài, căn dặn Khương Yên.
Đây cũng chính là ý của nàng, cho nên ngay lập tức gật đầu.
Yến tiệc thưởng hoa đi qua, Hoàng hậu cũng đã chọn được vài người hợp ý, tiếng gió bắt đầu thổi qua các thế gia danh môn ở kinh thành.
Bao nhiêu triều đại qua đi, mọi người đều hiểu lợi ích tương quan giữa triều đình và giới quan lại quý tộc.
Những nữ tử nhà quan từ cấp tam phẩm trở lên đều mang trong mình mơ ước và kỳ vọng của cả gia tộc, một ngày nào đó có thể trở thành một thành viên của hoàng gia, nắm trong tay phượng ấn.
Càng có nhiều ứng cử viên được chọn, không khí cạnh tranh ngầm giữa các thế gia lại càng sôi sục.
Đó là lí do mà các buổi tiệc trong thời điểm này được tổ chức liên tục, để nhằm lôi kéo và thể hiện với mọi người về quan hệ thân thiết giữa nhà bọn họ và người trong hoàng thất.
Thượng thọ năm nay của nhà họ Vương tổ chức rất lớn.
Khương Yên ngắm bộ diêu với tua rua bằng vàng đính hoa hải đường từ ngọc thạch thượng hạng, miệng khẽ thở dài: “Phó đô ngự sử đang trên đà được trọng dụng, đích nữ nhị tiểu thư Vương Nghệ Giai còn là một trong những ứng cử viên nặng ký trong cuộc tuyển chọn vào Đông cung, lần này làm rầm rộ như vậy, Hoàng thượng chắc chắn không thể bỏ qua được, sẽ phái Thái tử thay mặt Đế hậu đi chúc thọ, đúng là một mũi tên bắn chết hai con nhạn, vừa có thể phô trương thanh thế, vừa tạo cơ hội cho Vương Nghệ Giai ra mắt chủ nhân của Đông Cung…”
Thẩm Thiên Nhược sao không biết điều đó, hiện tại ai ai cũng ngầm hiểu, Hoàng hậu vô cùng ưng ý hai người. Một là nàng ấy, hai là Vương Nghệ Giai.
Nhưng vị trí Thái tử phi chỉ có một, phải xem ai có bản lĩnh giành lấy.
Người còn lại, cho dù có thể bước chân vào được nhưng chắc chắn sẽ không thể có tháng ngày hạnh phúc vui vẻ ở Đông cung.
Chính vì vậy, Thẩm lão phu nhân đã căn dặn Thẩm Thiên Nhược rất kỹ càng, yến tiệc thượng thọ lần này nàng ấy bắt buộc phải đi, còn phải thể hiện cho thập toàn thập mỹ.
Quà tặng đã chuẩn bị xong, người kiệu chuẩn bị lên đường.
Phủ Phó đô ngự sử là một tòa tứ hòa viên rộng lớn, trước môn lâu dựng hai bệ đá sư tử ngậm châu đầy uy mãnh. Xuyên qua con đường lát đá rợp bóng xanh mượt là chính sảnh của Vương phủ, cảnh sắc vô cùng hài hòa phú quý.
Nhóm phu nhân đang ngồi trò chuyện ở gian bên hông của sảnh chính, để gia chủ của nhà họ Vương tiếp khách ở gian ngoài.
Sau khi cùng gia phụ và gia mẫu chào hỏi Vương tổ mẫu, Thẩm Thiên Nhược cùng Khương Yên được nha hoàn dẫn qua hành lang đến đình viện đằng sau hội họp với các vương tôn và tiểu thư quý tộc.
“Ôi, Thẩm đại tiểu thư đã đến rồi à?”
Giọng nói thánh thót vang lên, Khương Yên và Thẩm Thiên Nhược nhận ra người này, là Tôn Y Hàm, thứ nữ của nhà công bộ thị lang.
Nghe tiếng gọi, mọi người trong đình đều ngẩng đầu lên nhìn người vừa mới đến.
Khóe miệng đang cong lên của Vương Nghệ Giai thoáng xệ xuống.
Thái độ như vậy cũng không có gì là lạ, dù sao từ trước đến nay, Thẩm Thiên Nhược và Vương Nghệ Giai luôn được đưa lên bàn cân so sánh ai mới là đệ nhất mỹ nhân kinh thành.
Hiện tại cả hai lại đều trong giai đoạn cạnh tranh chức Thái tử phi, rất khó để Vương Nghệ Giai bày ra biểu hiện ôn hòa với Thẩm Thiên Nhược.
Huống gì hôm nay nàng ấy lại xinh đẹp như vậy. Làn da trắng nõn nà không cần thoa phấn, mái tóc dài đen mượt búi kiểu phi thiên tôn lên gương mặt nhỏ nhắn, chiếc cằm thon nhọn và đôi môi đỏ mọng.
Chẳng cần vẽ mắt tô mi đã hấp dẫn ánh mắt của bao người.
Thế nhưng Vương Nghệ Giai cũng đâu có kém cạnh, hôm nay nàng vận ngoại bào bằng tơ lụa màu đỏ rực thêu phù dung trong nước, bên trong là sa y màu xanh ngọc bó sát người tôn lên xương quai xanh và thềm ngực nảy nở trắng muốt. Búi tóc lăng vân được tô điểm bằng bộ trâm uyên ương hồ đẹp bằng vàng và ngọc trai, lá hoa được tán mỏng từ phỉ thúy, trân quý vô cùng.
Nhìn nàng như một con khổng tước xinh đẹp và ngạo nghễ, đang xòe đuôi để khoe ra hết vốn liếng của mình.
Ngược lại, phong thái tĩnh lặng không màng thế sự của Thẩm Thiên Nhược chính là điều khiến nàng ấy thanh cao thoát tục hơn một bậc.
Có thể nói Vương Nghệ Giai là mỹ nữ của nhân gian.
Nhưng Thẩm Thiên Nhược lại là thiên tiên trên trời.
“Bái kiến Vương tỷ tỷ, Tôn tỷ tỷ cùng các vị tỉ muội ở đây.” Bỏ qua ánh mắt không tốt của Vương Nghệ Giai, Thẩm Thiên Nhược quy củ khom lưng cúi chào, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống vị trí còn trống.
Dù gì hôm nay cũng là thượng thọ của tổ mẫu, Vương Nghệ Giai cũng coi như chủ nhà, tiếp đón khách khứa là điều đương nhiên, khóe môi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười chiếu lệ.
Tôn Y Hàm trước giờ đi theo nàng ta như cún con, nhanh chóng kiếm cớ tâng bốc Vương Nghệ Giai nhằm hạ bệ Thẩm Thiên Nhược.
“Trước nay, hoàng thất cũng chưa từng tỏ ra ân cần với thế gia nào, vậy mà thượng thọ của Vương lão phu nhân, đích thân Thái tử đến đây chúc thọ, thật là vinh sủng biết bao…”
Có Tôn Y Hàm mở lời, mọi người xung quanh nhao nhao lên chúc mừng.
“Thật ra việc chúc thọ có thể để cho đại nội tổng quản lo liệu, nhưng lần này Thái tử lại muốn ra mặt, còn không phải có ẩn ý phía sau sao?”
“Vương tỷ tỷ nhan sắc diễm lệ, cầm kỳ thi họa đều không thua kém bậc sĩ tử kinh thành, trong yến tiệc thưởng hoa mẫu đơn còn được Hoàng hậu khen ngợi không dứt, là người yêu mến tài hoa như Thái tử ắt hẳn không thể xem nhẹ được.”
Vương Nghệ Giai trên mặt e thẹn, nhưng trong lòng vô cùng đắc chí.
Nhìn sang Thẩm Thiên Nhược đang ung dung uống trà, thỉnh thoảng lại gật đầu phụ họa, đột nhiên sự vui vẻ của Vương Nghệ Giai bị giảm xuống một nửa.
Tôn Y Hàm sao không biết Vương Nghệ Giai đang nghĩ gì, nàng ta nhẹ nhàng chọc vào lòng bàn tay của đối phương nguệch ngoạc vài cái, sau đó giả bộ xuýt xoa.
“Khối ngọc này thật là tinh xảo, có thể cho muội mượn xem một chút không?”
Đó là một miếng ngọc hòa điền nguyên khối màu tím ánh xanh có hình thù như một đôi chim tước đang quấn lấy nhau.
Vừa nhìn thấy nó, mọi người đều há hốc mồm.
Hoàng gia Đại Cơ lấy màu vàng và tím làm chủ đạo, đặc biệt hậu cung rất chuộng màu sắc này.
Hoàng hậu lại nổi tiếng là người đam mê sưu tầm ngọc thạch quý giá, Thái tử cũng vì thế đã tốn không ít tâm tư để làm đẹp lòng mẫu hậu.
Hôm nay Vương Nghệ Giai khoe miếng ngọc này ra trước mặt mọi người, đại biểu ý gì thì ai cũng hiểu.
“Ta tốn rất nhiều công sức để lấy được nó từ tay một thương nhân dị tộc, yến tiệc lần trước Hoàng hậu nâng đỡ rất nhiều, còn thưởng cho ta một bộ trang sức quý giá, lần này ta cũng muốn mượn hoa kính phật một chút, lại nghe nói Thái tử cũng đang muốn tìm kiếm một khối ngọc hòa điền màu tím để làm lễ vật sinh thần cho người, nếu ta dâng cái này lên có thể giúp ngài ấy đỡ lao tâm tốn lực… ”
“Hoàng hậu đối với tỷ tỷ tốt như vậy, tỷ là có lòng rồi, Thái tử lát nữa nhất định sẽ vô cùng cảm động.”
Khối ngọc được đặt trên bàn để mọi người chiêm ngưỡng, ai nấy đều muốn sờ qua một lần, trong miệng tấm tắc khen ngợi.
Thẩm Thiên Nhược và Khương Yên lần đầu thấy khối ngọc màu tím to và đẹp như thế, cũng không nhịn được cầm lên ngắm nghía.
Khối ngọc khá nặng, dưới ánh nắng tỏa ra một vòng hào quang nhẹ.
Vì chỉ là ngọc thô nên không bề mặt không được trơn nhẵn mà sắc cạnh và gập ghềnh, Khương Yên đời trước vì muốn giúp Thẩm Thiên Nhược lấy lòng Thái hậu sau khi được Thái tử đưa trở về kinh thành, nàng cũng có khoảng thời gian dài mày mò lặn lội đi tìm hiểu về mấy loại ngọc thạch.
Khương Yên đang định sờ vào, tiếng hét của một nha hoàn vang lên.
“Ai cho người đụng tay vào ngự phẩm dâng tặng Thái hậu?”
Khương Yên giật mình rụt về, đầu cúi xuống thật thấp, nàng không muốn gây chuyện, ảnh hưởng đến tiểu thư nhà mình: “Nô tỳ chỉ là tò mò, mong tỷ tỷ thứ lỗi!”
Vương Nghệ Giai đang tán chuyện với vài vị tiểu thư mới đến ngoài đình viện, nghe được động tĩnh bên này, đôi mi thanh tú cau lại, lời nói ra cũng chứa đầy dao găm: “Thẩm muội, ở Thẩm phủ muội dung túng cho nha hoàn thì ta không nói, nhưng đã đến nơi này rồi mà muội không chịu dạy dỗ người của mình cho đàng hoàng thì đừng trách tỷ thay muội thi hành gia pháp.”
Tôn Y Hàm đứng bên cạnh, ngay lập tức châm dầu vào lửa: “Khối ngọc này rất quý giá, Nghệ Giai tỷ tỷ đã tốn rất nhiều tâm tư, Thẩm muội cho dù có đố kỵ thế nào đi nữa thì cũng đừng đánh chủ ý lên nó nhé, nếu không thì bao nhiêu công sức của Nghệ Giai tỷ tỷ đều đổ sông đổ biển cả.”
Vương Nghệ Giai không muốn nghe nữa, giọng điệu sắc bén gần như là ra lệnh: “Thẩm Thiên Nhược, mang khối ngọc qua đây cho ta, cẩn thận vào.”
Khương Yên tức giận, dù gì tiểu thư nhà mình cũng là con gái nhà lễ bộ thượng thư, sao có thể cúi đầu dâng ngọc như nô tỳ các nàng được cơ chứ.
Thẩm Thiên Nhược thấy Khương Yên dợm bước lên thì đưa tay ngăn lại lắc đầu, sau đó nâng hai cánh tay nhỏ lên, cẩn thận cầm lấy khối ngọc, chậm rãi đi đến chỗ Vương Nghệ Giai.
Đột nhiên tà váy bị vướng phải vật gì, dưới chân vấp một cái khiến Thẩm Thiên Nhược lảo đảo, Khương Yên lanh lẹ đỡ lấy Thẩm Thiên Nhược để nàng không ngã sóng soài ra đất.
Nhưng Thẩm Thiên Nhược theo quán tính bám vào cánh tay của Khương Yên cho nên khối ngọc không kịp đỡ lấy, rơi bộp một phát, đập thẳng xuống nền đất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro