Ở Lại Trong Biệt Viện
Đây là một con mèo sữa
2024-07-22 23:33:17
Dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng Khương Yên vẫn không ngờ thời gian ủ bệnh của người dân lại nhanh đến như vậy.
Chỉ trong mấy ngày, dịch bệnh bùng phát khắp trấn Lạc Thủy và khu Vọng Giang.
Căn nhà nhỏ của nàng không thể chứa hết, Cơ Trường Uyên hạ lệnh cho Từ Ân dọn dẹp biệt phủ rộng rãi nhất ở đây để đưa những bệnh nhân mới vào đó chăm sóc.
Thành ra mỗi ngày Khương Yên đều bận rộn chạy đông chạy tây.
Vì lần này dịch bệnh được phát hiện sớm, số người chết không quá nhiều, chủ yếu tập trung ở những người đã có bệnh nền sẵn trong người như tim mạch và tiêu hóa, khi vi khuẩn xâm nhập, việc nôn mửa và tiêu chảy kéo dài sẽ làm cơ thể suy nhược và lả đi, tim đập chậm, kinh mạch và huyết áp cũng hạ xuống thấp, cho nên những ca bệnh như vậy rất khó để cứu chữa kịp thời.
Sau gần chục ngày chăm sóc, những người nhiễm bệnh đầu tiên đã bắt đầu có dấu hiệu hồi phục, đặc biệt ở những thanh niên trai tráng và người trẻ tuổi.
Khương Nặc, Lô thị và Liễu bà bà cùng mấy vị lang y trong trấn đã dần quen thuộc với việc giã thuốc và chăm sóc bệnh nhân, chỉ cần dựa theo căn dặn của Khương Yên, tầm mươi ngày nữa, đợt bệnh nhân phát hiện đầu tiên được đưa về nhà nàng chăm sóc có thể khỏe mạnh trở lại.
Bên này đã bắt đầu ổn định, Khương Yên thu xếp tay nải qua bên biệt viện ở phía Tây một chuyến, số lượng người nhiễm bệnh ở bên đó nhiều gấp mấy lần bên này, phải sử dụng đến hai biệt viện liền kề nhau của một vị viên ngoại nức tiếng giàu có bên Vọng Giang mới có thể chứa nổi.
“Yên tỷ, có nhất thiết phải dọn qua đó ở không? Chúng ta mỗi ngày đi đi về về vẫn được mà, không có tỷ ở đây, Nặc Nặc lo lắm.” Khương Nặc kéo cánh tay nàng, nhỏ giọng van nài.
“Ở đây đã ổn định rồi, lại còn có Liễu bà bà và Lô ma ma nữa, cho nên muội đừng lo lắng, ngoan ngoãn nghe lời, chú ý giữ gìn sức khỏe, nếu cảm thấy có bất kỳ dấu hiệu nào khó chịu trong người như buồn nôn hoặc bài tiết lỏng thì ngay lập tức báo với Thôi đại phu biết chưa.” Khương Yên xoa đầu trấn an nàng ấy.
Từ bên này di chuyển qua bên biệt viên phía Tây bằng xe bò cũng tốn mấy canh giờ, sau khi bão lũ quét qua, ngựa đã được lùa vào khu chuồng trại riêng để chăm sóc, hiện tại chỉ được mang ra sử dụng cho bên phía Cơ Trường Uyên và binh lính quan phủ.
Dù là đi cứu trợ nhưng Khương Yên nào dám mặt dày đòi hỏi.
Tính toán một hồi lâu, nàng mới quyết định dọn qua bên đó ở mấy ngày để tiện bề chăm sóc và theo dõi tình hình của bệnh nhân.
Chỉ cần qua giai đoạn nguy hiểm thì Khương Yên có thể giao phó cho các lang y còn lại.
Nhìn thấy tay nải trên vai của Khương Yên, Bùi Lẫm đang chỉ đạo binh lính làm vệ sinh các khu nhà bên trong lập tức cau mày.
“Nàng muốn ở lại đây?”
Khương Yên không nhìn Bùi Lẫm, chỉ gật đầu một cái rồi bước vào trong.
Trước đó nàng đã dặn dò Hà bổ đầu và Lưu đại phu bên này sắp xếp cho nàng một gian phòng riêng để nghỉ lại, bây giờ chỉ cần xách tay nải đi thẳng vào đó bày biện chút ít là xong.
“Nàng không cần phải làm vậy, bên này đều là những ca nhiễm bệnh mới và nguy kịch, có ta cùng mấy vị đại phu ở đây là được.” Bùi Lẫm cố chấp đi theo sau nàng, ra sức khuyên bảo: “Làm cái gì thì nàng cũng phải nghĩ đến sức khỏe của bản thân mình.”
“Bùi thị vệ!” Khương Yên đột nhiên xoay người lại, chắp tay trước bụng nói: “Dân nữ tuy không hành nghề thầy thuốc, nhưng căn bệnh này dân nữ nắm rất rõ, đại nhân không cần phải nhắc nhở, dân nữ đã quyết rồi.”
Bùi Lẫm mím môi, không kiềm chế được mà bật thốt: “Sao… nàng không nghe ta vậy?”
Khương Yên có chút suy nghĩ, dường như cảm thấy Bùi Lẫm đời này có gì đó khang khác với kiếp trước nhưng lại không thể nói ra.
“Cứ để cho nàng ấy làm đi.”
Âm thanh trầm khàn vang lên khiến hai người cùng quay lại nhìn.
Cơ Trường Uyên đứng ngược nắng, viên lĩnh bào màu bạc ánh lên những tia sáng nhè nhẹ trong bóng tối.
Chủ tử đã lên tiếng, Bùi Lẫm nào dám ngăn cản, lặng lẽ đứng dịch qua một bên cho Khương Yên đi vào gian phòng nhỏ đằng sau sân vườn.
“Ngươi lo lắng cho nàng à?” Cơ Trường Uyên nâng khóe môi, nghiền ngẫm nhìn theo bóng dáng thanh mảnh nhỏ nhắn của Khương Yên, sau đó trêu chọc một câu.
Bùi Lẫm cúi đầu không nói, nhưng nét mặt hắn ta rõ ràng đã cho Cơ Trường Uyên câu trả lời.
“Chà, Bùi thị vệ đã bắt đầu nảy lòng xuân rồi ư?”
“Hạ thần không có, thưa điện hạ.” Bùi Lẫm quẫn bách, ngay lập tức lắc đầu phủ định.
Nhưng Cơ Trường Uyên không định buông tha, hắn quay người lại, ánh mắt dò xét đối phương từ trên xuống dưới, sau đó nở nụ cười tà tứ, nhẹ thả chậm âm thanh: “Vậy Bùi Lẫm, ngươi nói cho Cô biết xem, ngươi là quan tâm ai hơn, vị tiểu thư xinh đẹp hiền lành ở nhà họ Thẩm tại kinh thành, hay là cô nương dân dã kia?”
“Điện hạ!!!” Bùi Lẫm giật mình, ánh mắt mở to nhìn vị chủ tử đang cong khóe môi nhìn y đầy ẩn ý.
Cơ Trường Uyên không nói thêm, lướt qua y đi ra phía khoảng sân đầy nắng phía sau, tiếp tục thảo luận với Từ Ân.
Đừng nghĩ những chuyện này có thể qua được cặp mắt tinh tường của hắn.
Ngày đó ở phủ Ngự sử, Cơ Trường Uyên đã bắt gặp vẻ mặt chăm chú của Bùi Lẫm khi nhìn thấy Thẩm Thiên Nhược.
Nếu không để ý đến, làm sao hắn có thể dẫn người đến đình viện sau núi giả, nhìn thấy một màn của Vương Nghệ Giai và Tôn Y Hàm bày ra?
Còn nhọc lòng Bùi Lẫm phải lo lắng thuyết phục hắn ra mặt giúp đỡ Thẩm Thiên Nhược một lần.
Nhưng với cô nương họ Khương này lại khác.
Ánh mắt của Bùi Lẫm nhìn nàng là tiếc nuối và đau lòng, còn có chút sợ hãi.
Hai người này rốt cuộc là có quan hệ thế nào? Một thế tử của hầu gia sao lại có thể qua lại với một nha hoàn của phủ thượng thư được chứ?
Cơ Trường Uyên gõ gõ thân quạt vào lòng bàn tay, khóe mắt không nhịn được liếc về phía gian phòng nhỏ bên trong.
Đúng là thú vị thật!
Khương Yên miệt mài bên người bệnh ở biệt viện.
Mỗi ngày đều dậy từ lúc tờ mờ sáng để giã thuốc, pha nước, sau đó kiểm tra tình trạng nôn mửa và bài tiết của bệnh nhân đến tối mịt mới trở về phòng.
Những người có biểu hiện hồi phục tốt sẽ lần lượt được đưa về nhà bên kia chợ của Khương Yên để cho nhóm người Khương Nặc và Liễu bà bà chăm sóc, dành không gian để tiếp nhận những ca nhiễm mới.
Từ lúc Khương Yên dọn đồ đến đây, Bùi Lẫm mỗi ngày đều xuất hiện, hắn ta không nói gì nhiều, chỉ lặng lẽ đi theo phía sau nào, ghi nhớ những điều nàng nói, thực hiện những thứ nàng yêu cầu.
Sau những đợt tìm kiếm người mất tích trong cơn bão, cùng Từ Ân hỗ trợ tu sửa nhà cửa và nạo vét đê điều, khi mọi thứ đã dần ổn định, Cơ Trường Uyên rảnh rỗi cũng sẽ đến thăm nom khu biệt viện điều trị bệnh của Khương Yên.
“Điện hạ có gì sai bảo dân nữ ạ?” Khương Yên sau khi tắm rửa sạch sẽ mới chậm rãi bước vào gian phòng trống trên lầu, nơi dùng làm hội họp chẩn đoán của các lang y.
Cơ Trường Uyên lắc nhẹ bình thuốc trong tay, nhướng mày hỏi: “Ngươi từng là nha hoàn của phủ thượng thư ở kinh thành?”
“Vâng, đúng là như vậy.” Khương Yên ngờ ngợ đáp.
“Cô biết ngươi mới được xóa nô tịch gần đây, còn trước đó ngươi đã ở trong Thẩm phủ nhiều năm, vậy thì làm sao ngươi có thể biết rõ căn bệnh này cùng cách điều trị nó?”
Cơ Trường Uyên chống cằm, trên gương mặt vẫn là nụ cười mị hoặc nhưng ánh mắt sâu thẳm lại ghim chặt lấy Khương Yên.
Quả không hổ danh là Thái tử Đại Cơ, vị quân vương sát phạt trong tương lai, từng lời từng chữ nói ra đánh thẳng vào trọng điểm, không cho người khác chút xoay sở.
Khương Yên biết đối phương đã điều tra thân thế của mình, chỉ có thể khéo léo trả lời: “Có thể coi như là một cơ duyên vậy, trên đường rời khỏi kinh thành cùng các thương đội, dân nữ có nghe mọi người bàn tán về những căn bệnh truyền nhiễm kỳ lạ mà bọn họ từng bắt gặp trên những mảnh đất xa xôi nằm ngoài phạm vi của nước Đại Cơ, dân nữ thích thú liền ghi nhớ lại, đồng thời cũng học lỏm một số kiến thức về cây cỏ dược liệu, da lông các loại, không nghĩ đến có ngày lại gặp được chứng bệnh này, còn có thể áp dụng những thứ được học để cứu chữa người bệnh.”
“À, hóa ra là như vậy.” Cơ Trường Uyên cười nhẹ, sau đó thả từng chữ: “Vậy chuyện khối ngọc thạch kia, cũng là ngươi học lỏm từ các thương nhân trong kinh thành sao?”
Khương Yên giật nảy người, bàn tay run run bóp chặt khăn lụa bên trong ống tay áo.
Cơ Trường Uyên tại sao lại nhắc đến chuyện khối ngọc thạch, chẳng lẽ sự việc xảy ra ở phủ Ngự Sử hắn đã biết rõ?
“Chuyện đó… thật ra là do đại tiểu thư chỉ dạy cho dân nữ, chỉ là dân nữ tinh mắt hơn một chút nên khi xảy ra mâu thuẫn đã nhận ra được sớm… !” Khương Yên không nắm bắt được suy nghĩ của Cơ Trường Uyên, chỉ có thể khéo léo nửa thật nửa giả mà trả lời.
Nói đến đây, Cơ Trường Uyên gật đầu, cũng không hỏi thêm gì nữa mà phân phó thuộc hạ chiết thuốc và nước uống chữa bệnh ra từng lọ nhỏ, cất vào trong tráp, chuẩn bị phân phát cho những vùng lân cận, các lang y ở gần đầy đều đã tề tựu trong biệt viện để được hướng dẫn về cách chữa trị và chăm sóc người bệnh.
Cách này của Cơ Trường Uyên dùng để giảm tải số lượng bệnh nhân được đưa về biệt viện, nếu đã biết được công hiệu thực sự của phương pháp chữa bệnh mà Khương Yên đề ra, vậy thì không cần phải đưa người nhiễm bệnh đến tận đây để chăm sóc. Chỉ cần phái đội ngũ các đại phu phối hợp với quan phụ mẫu địa phương để điều trị tận nơi là được.
“Nếu không có gì, dân nữ xin phép cáo lui.”
Khương Yên thấy Cơ Trường Uyên im lặng ngắm nghía mấy lọ thuốc trên bàn liền biết mình đã được cửa ải, ngay lập tức muốn rời đi.
“Sao thế, ngươi có vẻ sợ hãi Cô?” Cơ Trường Uyên thích thú nhìn gương mặt nhẫn nhịn của Khương Yên: “Dường như người của Đông Cung khiến ngươi rất bài xích, cả Cô, còn có Bùi Lẫm.”
“Dân nữ nào dám, xin điện hạ chớ trách oan dân nữ.” Khương Yên vội vàng quỳ sụp xuống dập đầu một cái: “Chỉ là dân nữ tiếp xúc với người bệnh thời gian dài, cho dù sát trùng sạch sẽ khó tránh trên người có vi khuẩn, nếu làm ảnh hưởng đến ngọc thể của điện hạ, dân nữ có mười cái đầu cũng không trụ nổi. Bệnh đến bất kể người nào, dân nữ thà hi sinh bản thân, nhất quyết không thể để cho điện hạ gặp chuyện.”
“Lòng trung thành tận tâm của ngươi khiến Cô rất cảm động.” Cơ Trường Uyên híp mắt nhìn Khương Yên đang nói hươu nói vượn dưới đất, cũng không muốn làm khó nàng nữa: “Mấy ngày nay ngươi đã vất vả rồi, về nghỉ ngơi sớm đi.”
Khương Yên được đại xá lập tức khom lưng biến mất ngoài cửa phòng.
Chỉ trong mấy ngày, dịch bệnh bùng phát khắp trấn Lạc Thủy và khu Vọng Giang.
Căn nhà nhỏ của nàng không thể chứa hết, Cơ Trường Uyên hạ lệnh cho Từ Ân dọn dẹp biệt phủ rộng rãi nhất ở đây để đưa những bệnh nhân mới vào đó chăm sóc.
Thành ra mỗi ngày Khương Yên đều bận rộn chạy đông chạy tây.
Vì lần này dịch bệnh được phát hiện sớm, số người chết không quá nhiều, chủ yếu tập trung ở những người đã có bệnh nền sẵn trong người như tim mạch và tiêu hóa, khi vi khuẩn xâm nhập, việc nôn mửa và tiêu chảy kéo dài sẽ làm cơ thể suy nhược và lả đi, tim đập chậm, kinh mạch và huyết áp cũng hạ xuống thấp, cho nên những ca bệnh như vậy rất khó để cứu chữa kịp thời.
Sau gần chục ngày chăm sóc, những người nhiễm bệnh đầu tiên đã bắt đầu có dấu hiệu hồi phục, đặc biệt ở những thanh niên trai tráng và người trẻ tuổi.
Khương Nặc, Lô thị và Liễu bà bà cùng mấy vị lang y trong trấn đã dần quen thuộc với việc giã thuốc và chăm sóc bệnh nhân, chỉ cần dựa theo căn dặn của Khương Yên, tầm mươi ngày nữa, đợt bệnh nhân phát hiện đầu tiên được đưa về nhà nàng chăm sóc có thể khỏe mạnh trở lại.
Bên này đã bắt đầu ổn định, Khương Yên thu xếp tay nải qua bên biệt viện ở phía Tây một chuyến, số lượng người nhiễm bệnh ở bên đó nhiều gấp mấy lần bên này, phải sử dụng đến hai biệt viện liền kề nhau của một vị viên ngoại nức tiếng giàu có bên Vọng Giang mới có thể chứa nổi.
“Yên tỷ, có nhất thiết phải dọn qua đó ở không? Chúng ta mỗi ngày đi đi về về vẫn được mà, không có tỷ ở đây, Nặc Nặc lo lắm.” Khương Nặc kéo cánh tay nàng, nhỏ giọng van nài.
“Ở đây đã ổn định rồi, lại còn có Liễu bà bà và Lô ma ma nữa, cho nên muội đừng lo lắng, ngoan ngoãn nghe lời, chú ý giữ gìn sức khỏe, nếu cảm thấy có bất kỳ dấu hiệu nào khó chịu trong người như buồn nôn hoặc bài tiết lỏng thì ngay lập tức báo với Thôi đại phu biết chưa.” Khương Yên xoa đầu trấn an nàng ấy.
Từ bên này di chuyển qua bên biệt viên phía Tây bằng xe bò cũng tốn mấy canh giờ, sau khi bão lũ quét qua, ngựa đã được lùa vào khu chuồng trại riêng để chăm sóc, hiện tại chỉ được mang ra sử dụng cho bên phía Cơ Trường Uyên và binh lính quan phủ.
Dù là đi cứu trợ nhưng Khương Yên nào dám mặt dày đòi hỏi.
Tính toán một hồi lâu, nàng mới quyết định dọn qua bên đó ở mấy ngày để tiện bề chăm sóc và theo dõi tình hình của bệnh nhân.
Chỉ cần qua giai đoạn nguy hiểm thì Khương Yên có thể giao phó cho các lang y còn lại.
Nhìn thấy tay nải trên vai của Khương Yên, Bùi Lẫm đang chỉ đạo binh lính làm vệ sinh các khu nhà bên trong lập tức cau mày.
“Nàng muốn ở lại đây?”
Khương Yên không nhìn Bùi Lẫm, chỉ gật đầu một cái rồi bước vào trong.
Trước đó nàng đã dặn dò Hà bổ đầu và Lưu đại phu bên này sắp xếp cho nàng một gian phòng riêng để nghỉ lại, bây giờ chỉ cần xách tay nải đi thẳng vào đó bày biện chút ít là xong.
“Nàng không cần phải làm vậy, bên này đều là những ca nhiễm bệnh mới và nguy kịch, có ta cùng mấy vị đại phu ở đây là được.” Bùi Lẫm cố chấp đi theo sau nàng, ra sức khuyên bảo: “Làm cái gì thì nàng cũng phải nghĩ đến sức khỏe của bản thân mình.”
“Bùi thị vệ!” Khương Yên đột nhiên xoay người lại, chắp tay trước bụng nói: “Dân nữ tuy không hành nghề thầy thuốc, nhưng căn bệnh này dân nữ nắm rất rõ, đại nhân không cần phải nhắc nhở, dân nữ đã quyết rồi.”
Bùi Lẫm mím môi, không kiềm chế được mà bật thốt: “Sao… nàng không nghe ta vậy?”
Khương Yên có chút suy nghĩ, dường như cảm thấy Bùi Lẫm đời này có gì đó khang khác với kiếp trước nhưng lại không thể nói ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cứ để cho nàng ấy làm đi.”
Âm thanh trầm khàn vang lên khiến hai người cùng quay lại nhìn.
Cơ Trường Uyên đứng ngược nắng, viên lĩnh bào màu bạc ánh lên những tia sáng nhè nhẹ trong bóng tối.
Chủ tử đã lên tiếng, Bùi Lẫm nào dám ngăn cản, lặng lẽ đứng dịch qua một bên cho Khương Yên đi vào gian phòng nhỏ đằng sau sân vườn.
“Ngươi lo lắng cho nàng à?” Cơ Trường Uyên nâng khóe môi, nghiền ngẫm nhìn theo bóng dáng thanh mảnh nhỏ nhắn của Khương Yên, sau đó trêu chọc một câu.
Bùi Lẫm cúi đầu không nói, nhưng nét mặt hắn ta rõ ràng đã cho Cơ Trường Uyên câu trả lời.
“Chà, Bùi thị vệ đã bắt đầu nảy lòng xuân rồi ư?”
“Hạ thần không có, thưa điện hạ.” Bùi Lẫm quẫn bách, ngay lập tức lắc đầu phủ định.
Nhưng Cơ Trường Uyên không định buông tha, hắn quay người lại, ánh mắt dò xét đối phương từ trên xuống dưới, sau đó nở nụ cười tà tứ, nhẹ thả chậm âm thanh: “Vậy Bùi Lẫm, ngươi nói cho Cô biết xem, ngươi là quan tâm ai hơn, vị tiểu thư xinh đẹp hiền lành ở nhà họ Thẩm tại kinh thành, hay là cô nương dân dã kia?”
“Điện hạ!!!” Bùi Lẫm giật mình, ánh mắt mở to nhìn vị chủ tử đang cong khóe môi nhìn y đầy ẩn ý.
Cơ Trường Uyên không nói thêm, lướt qua y đi ra phía khoảng sân đầy nắng phía sau, tiếp tục thảo luận với Từ Ân.
Đừng nghĩ những chuyện này có thể qua được cặp mắt tinh tường của hắn.
Ngày đó ở phủ Ngự sử, Cơ Trường Uyên đã bắt gặp vẻ mặt chăm chú của Bùi Lẫm khi nhìn thấy Thẩm Thiên Nhược.
Nếu không để ý đến, làm sao hắn có thể dẫn người đến đình viện sau núi giả, nhìn thấy một màn của Vương Nghệ Giai và Tôn Y Hàm bày ra?
Còn nhọc lòng Bùi Lẫm phải lo lắng thuyết phục hắn ra mặt giúp đỡ Thẩm Thiên Nhược một lần.
Nhưng với cô nương họ Khương này lại khác.
Ánh mắt của Bùi Lẫm nhìn nàng là tiếc nuối và đau lòng, còn có chút sợ hãi.
Hai người này rốt cuộc là có quan hệ thế nào? Một thế tử của hầu gia sao lại có thể qua lại với một nha hoàn của phủ thượng thư được chứ?
Cơ Trường Uyên gõ gõ thân quạt vào lòng bàn tay, khóe mắt không nhịn được liếc về phía gian phòng nhỏ bên trong.
Đúng là thú vị thật!
Khương Yên miệt mài bên người bệnh ở biệt viện.
Mỗi ngày đều dậy từ lúc tờ mờ sáng để giã thuốc, pha nước, sau đó kiểm tra tình trạng nôn mửa và bài tiết của bệnh nhân đến tối mịt mới trở về phòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những người có biểu hiện hồi phục tốt sẽ lần lượt được đưa về nhà bên kia chợ của Khương Yên để cho nhóm người Khương Nặc và Liễu bà bà chăm sóc, dành không gian để tiếp nhận những ca nhiễm mới.
Từ lúc Khương Yên dọn đồ đến đây, Bùi Lẫm mỗi ngày đều xuất hiện, hắn ta không nói gì nhiều, chỉ lặng lẽ đi theo phía sau nào, ghi nhớ những điều nàng nói, thực hiện những thứ nàng yêu cầu.
Sau những đợt tìm kiếm người mất tích trong cơn bão, cùng Từ Ân hỗ trợ tu sửa nhà cửa và nạo vét đê điều, khi mọi thứ đã dần ổn định, Cơ Trường Uyên rảnh rỗi cũng sẽ đến thăm nom khu biệt viện điều trị bệnh của Khương Yên.
“Điện hạ có gì sai bảo dân nữ ạ?” Khương Yên sau khi tắm rửa sạch sẽ mới chậm rãi bước vào gian phòng trống trên lầu, nơi dùng làm hội họp chẩn đoán của các lang y.
Cơ Trường Uyên lắc nhẹ bình thuốc trong tay, nhướng mày hỏi: “Ngươi từng là nha hoàn của phủ thượng thư ở kinh thành?”
“Vâng, đúng là như vậy.” Khương Yên ngờ ngợ đáp.
“Cô biết ngươi mới được xóa nô tịch gần đây, còn trước đó ngươi đã ở trong Thẩm phủ nhiều năm, vậy thì làm sao ngươi có thể biết rõ căn bệnh này cùng cách điều trị nó?”
Cơ Trường Uyên chống cằm, trên gương mặt vẫn là nụ cười mị hoặc nhưng ánh mắt sâu thẳm lại ghim chặt lấy Khương Yên.
Quả không hổ danh là Thái tử Đại Cơ, vị quân vương sát phạt trong tương lai, từng lời từng chữ nói ra đánh thẳng vào trọng điểm, không cho người khác chút xoay sở.
Khương Yên biết đối phương đã điều tra thân thế của mình, chỉ có thể khéo léo trả lời: “Có thể coi như là một cơ duyên vậy, trên đường rời khỏi kinh thành cùng các thương đội, dân nữ có nghe mọi người bàn tán về những căn bệnh truyền nhiễm kỳ lạ mà bọn họ từng bắt gặp trên những mảnh đất xa xôi nằm ngoài phạm vi của nước Đại Cơ, dân nữ thích thú liền ghi nhớ lại, đồng thời cũng học lỏm một số kiến thức về cây cỏ dược liệu, da lông các loại, không nghĩ đến có ngày lại gặp được chứng bệnh này, còn có thể áp dụng những thứ được học để cứu chữa người bệnh.”
“À, hóa ra là như vậy.” Cơ Trường Uyên cười nhẹ, sau đó thả từng chữ: “Vậy chuyện khối ngọc thạch kia, cũng là ngươi học lỏm từ các thương nhân trong kinh thành sao?”
Khương Yên giật nảy người, bàn tay run run bóp chặt khăn lụa bên trong ống tay áo.
Cơ Trường Uyên tại sao lại nhắc đến chuyện khối ngọc thạch, chẳng lẽ sự việc xảy ra ở phủ Ngự Sử hắn đã biết rõ?
“Chuyện đó… thật ra là do đại tiểu thư chỉ dạy cho dân nữ, chỉ là dân nữ tinh mắt hơn một chút nên khi xảy ra mâu thuẫn đã nhận ra được sớm… !” Khương Yên không nắm bắt được suy nghĩ của Cơ Trường Uyên, chỉ có thể khéo léo nửa thật nửa giả mà trả lời.
Nói đến đây, Cơ Trường Uyên gật đầu, cũng không hỏi thêm gì nữa mà phân phó thuộc hạ chiết thuốc và nước uống chữa bệnh ra từng lọ nhỏ, cất vào trong tráp, chuẩn bị phân phát cho những vùng lân cận, các lang y ở gần đầy đều đã tề tựu trong biệt viện để được hướng dẫn về cách chữa trị và chăm sóc người bệnh.
Cách này của Cơ Trường Uyên dùng để giảm tải số lượng bệnh nhân được đưa về biệt viện, nếu đã biết được công hiệu thực sự của phương pháp chữa bệnh mà Khương Yên đề ra, vậy thì không cần phải đưa người nhiễm bệnh đến tận đây để chăm sóc. Chỉ cần phái đội ngũ các đại phu phối hợp với quan phụ mẫu địa phương để điều trị tận nơi là được.
“Nếu không có gì, dân nữ xin phép cáo lui.”
Khương Yên thấy Cơ Trường Uyên im lặng ngắm nghía mấy lọ thuốc trên bàn liền biết mình đã được cửa ải, ngay lập tức muốn rời đi.
“Sao thế, ngươi có vẻ sợ hãi Cô?” Cơ Trường Uyên thích thú nhìn gương mặt nhẫn nhịn của Khương Yên: “Dường như người của Đông Cung khiến ngươi rất bài xích, cả Cô, còn có Bùi Lẫm.”
“Dân nữ nào dám, xin điện hạ chớ trách oan dân nữ.” Khương Yên vội vàng quỳ sụp xuống dập đầu một cái: “Chỉ là dân nữ tiếp xúc với người bệnh thời gian dài, cho dù sát trùng sạch sẽ khó tránh trên người có vi khuẩn, nếu làm ảnh hưởng đến ngọc thể của điện hạ, dân nữ có mười cái đầu cũng không trụ nổi. Bệnh đến bất kể người nào, dân nữ thà hi sinh bản thân, nhất quyết không thể để cho điện hạ gặp chuyện.”
“Lòng trung thành tận tâm của ngươi khiến Cô rất cảm động.” Cơ Trường Uyên híp mắt nhìn Khương Yên đang nói hươu nói vượn dưới đất, cũng không muốn làm khó nàng nữa: “Mấy ngày nay ngươi đã vất vả rồi, về nghỉ ngơi sớm đi.”
Khương Yên được đại xá lập tức khom lưng biến mất ngoài cửa phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro