Thiên Tai Và Dịch Bệnh
Đây là một con mèo sữa
2024-07-22 23:33:17
Khoảng thời gian ở chung với thương đội, Khương Yên cũng đã làm quen và tìm hiểu được một số thông tin của các lái buôn cùng giá cả của một vài mặt hàng thiết yếu.
Thậm chí nàng còn kết nối được một vài người, trở thành mối hàng quen thuộc của bọn họ.
Bầu trời hôm nay xanh thẳm, không có chút nắng, những đợt gió lạnh đã bắt đầu kéo về.
Khương Yên choàng thêm áo khoác ngoài, gọi Khương Nặc đến thử đồ mới mà tú nương vừa đem đến.
Khương Nặc chỉ là cô bé 13 tuổi, bao nhiêu năm nay chìm trong đói khổ, lần đầu tiên được mua áo mới thì vui vẻ lắm.
Mới nói xong, quay đi quay lại mùa đông đã đến.
Những cơn gió lạnh đầu mùa thổi qua buốt hết cả da đầu, dường như khắc nghiệt hơn hẳn những năm trước.
Cơn mưa giông bắt đầu xối thẳng xuống trấn Lạc Thủy và vùng Vọng Giang, rả rích cả ngày lẫn đêm.
Khương Yên đã dặn dò Khương Nặc chuẩn bị kỹ lưỡng nhưng cả hai không ngờ năm nay thời tiết lại cực đoan như thế, dông lốc, gió lớn và cả mưa đá thay phiên nhau quét qua.
Ngập lụt bắt đầu xuất hiện ở nhiều khu vực.
Khương Yên gom những bao đất chặn ở ngưỡng cửa, cũng đã tu sửa và nâng nền đất bên trong nhà lên cao hơn một chút vẫn không ngăn được nước thấm vào trong.
Những căn nhà ở trung tâm chợ đã chìm vào trong nước.
Càng ngày càng có nhiều hộ gia đình lâm vào cảnh màn trời chiếu đất.
Tiếng la hét thất thanh, tiếng than thở rầu rĩ vang khắp ngõ hẻm.
Mưa dông kéo dài đến ngày thứ mười thì bắt đầu ngơi bớt, một số trai tráng trong trấn đã có thể khoác áo tơi chạy ra ngoài tìm chút thức ăn cho người thân trong nhà.
Liễu bà bà và con dâu bên cạnh nhà đã được Khương Yên rước về từ sớm, phu quân của Liễu thị đang tòng quân ở biên ải phía Bắc, trong nhà chỉ còn hai nữ tử đơn bạc.
“May mắn có Tiểu Yên giúp đỡ, nếu không thì không biết lấy chỗ đâu mà ngủ mấy ngày qua.”
Năm nào trấn Lạc Thủy và Vọng Giang cũng bị ngập lụt nhưng trận này có thể nói là nặng nề nhất.
Khương Yên soi đèn nhìn lên bầu trời vẫn còn âm u nhưng đã ngớt hạt mưa, quay lại căn dặn Khương Nặc: “Chuẩn bị mở nhà kho, ngày mai nhờ Liễu bà bà kêu gọi vài người mạnh khỏe đi theo hộ tống, hai ngày nữa bắt đầu dựng lều phát cháo ngoài chợ đi.”
Lần nào cũng như vậy, bão lũ quét qua để lại những tàn tích tang thương ở trên đường.
Con người đã rơi vào thảm cảnh, không thể chống chọi lại thiên nhiên, sau cơn đói cồn cào chỉ có thể hành động theo bản năng.
Đó là lý dó Khương Yên phải nhờ Liễu bà bà ra mặt, tìm mấy người bảo hộ cho xe gạo của nàng khi di chuyển trên đường.
Hàng người rách rưới đói lạnh thi nhau lao đến mỗi lúc một dài hơn.
“Mọi người cứ bình tĩnh, đừng chen lấn, chúng ta có cháo đủ cho tất cả, hãy yên tâm.”
“Xếp hàng vào, không được tranh giành nhau, chúng ta có cháo đủ cho tất cả, hãy yên tâm.”
Khương Yên khoác áo tơi, đội mũ cói đứng bắc tay làm loa hét lớn hết lần này đến lần khác.
Một trăm đấu gạo đầu tiên mang ra đã hết sạch.
Nhìn nhóm người đói lả ngồi bệt xuống đất ăn ngay tại chỗ, Khương Yên thở dài trong lòng.
Việc cứu tế của Khương Yên ngay lập tức đến tai quan phủ của trấn Lạc Thủy.
Hôm sau ông ta kéo đến một dàn lính lác và bổ đầu đến nơi.
Nghe nói Khương Yên bị hôn phu bỏ rơi, một thân một mình đến nơi này lập nghiệp, vậy mà lại dám ra tay phát cháo cho bao nhiêu bá tánh trong trấn, ông không khỏi có phần xúc động.
Trấn Lạc Thủy và vùng Vọng Giang ở sát biên quan phía Bắc, cách xa Thiên tử rất nhiều, ít nhiều có chút thiệt thòi, nếu lỡ xảy ra chuyện gì, quan binh ở kinh thành cũng không thể cứu trợ kịp thời.
Cho nên đời sống người dân cũng không mấy khấm khá so với những nơi khác.
Trận bão lũ này qua đi, những người giàu có nhất ở đây còn không dám ra tay giúp đỡ, không ngờ lại xuất hiện một cô nương lạ mặt hào hiệp trượng nghĩa như vậy.
Từ Ân ngay lập tức cho binh lính lập hàng rào quanh lều phát cháo của Khương Yên, hỗ trợ nàng dẹp đám người muốn làm loạn, hướng dẫn dân chúng xếp hàng nhận cháo.
Bản thân ông cùng thê tử gom góp lương khô trong nhà, hợp cùng Khương Yên phát cho mọi người.
Cháo phát được ba ngày, bắt đầu có những người ở vùng khác nghe tin cũng tìm đến xếp hàng nhận cháo.
Hàng người dày đặc, kéo dài đến tận bên ngoài trấn Lạc Thủy.
Đột nhiên một người ôm lấy bụng hét lên đau đớn, sau đó nôn mửa dữ dội trước mặt đám đông.
Có người đầu tiên, sẽ có người thứ hai, thứ ba, tầng tầng lớp lớp người nằm rạp xuống đất như ngả rạ.
“Cháo có độc, trong cháo có độc, đừng ăn nữa!!!”
Một tiếng hét vang dội, mọi người thi nhau ném văng chén cháo trên tay, xô đẩy nhau, hàng loạt tiếng chửi rủa cất lên huyên náo cả góc chợ.
“Nữ nhân độc ác, muốn đầu độc giết toàn dân trấn Lạc Thủy.”
Khương Yên nhìn triệu chứng quen thuộc, biết là dịch bệnh đã bắt đầu xuất hiện và len lỏi.
“Mọi người bình tĩnh, đây không phải là trúng độc, đây là hiện tượng của bệnh truyền nhiễm.”
Mặc kệ Khương Yên gào đến khản cả giọng, đám người vẫn la hét chửi bới, một số người bị kích động ném thẳng chén cháo lên người nàng.
Từ Ân nhìn thấy Khương Yên một thân nhếch nhác vẫn cố gắng đứng ra khuyên can mọi người, ông lập tức cho bổ đầu thân cận cùng vài người lính lập rào chắn muốn đưa Khương Yên rời khỏi nơi này.
“Nghe tôi nói, đó không phải là trúng độc đâu, đã có một căn bệnh truyền nhiễm xuất hiện sau cơn bão, hãy để tôi kiểm tra tình hình của những người này.”
Khương Yên vừa nói vừa gắng sức nhào đến chỗ người đang mặt mày xám ngoét nằm ngửa cổ trên nền đất, miệng nôn thốc nôn tháo, phía dưới cũng không kiềm được mà bài tiết.
Nhưng không ai chịu nghe nàng nói, một vài người bên cạnh đã đẩy ngã Khương Yên, thậm chí đá lên người nàng, muốn nàng tránh xa bọn họ ra.
Khương Yên nhịn không được hét lên, ánh mắt long lên nhìn thẳng về phía đám người hung hãn trước mặt: “Tránh ra, nếu không muốn để những người này chết thì tránh ra cho ta.”
“Nữ nhân rắn rết, ngươi đầu độc bọn ta, còn có lòng tốt muốn cứu người hay sao?”
Một gã đàn ông ném đá vào người nàng, giọng phẫn nộ.
Trán âm ấm, một dòng chất lỏng chảy xuống.
Khương Yên sờ vào, thì ra là máu.
Nàng quắc mắt nhìn tên đó, quai hàm căng chặt, rít lên từng chữ qua kẽ răng: “Ngươi có bằng chứng gì nói ta hạ độc mọi người hả?”
“Người…!!!” Tên đó không trả lời được, một người trong đám hùng hổ chỉ vào hàng người đang vây quanh lều chào: “Nhưng mọi người đột nhiên ngộ độc và nôn mửa khi đang ăn cháo của ngươi, không phải người đầu độc thì là ai?”
Nghe đến đây, đám đông lại nhao nhao lên đầy tức giận.
Khương Yên hừ lạnh một tiếng, chỉ về phía Từ Ân đứng đằng sau, hét lên: “Có quan phụ mẫu ở đây, nếu tìm được bằng chứng trong cháo của ta có độc, ta sẵn sàng lên công đường xử án và lãnh nhận hình phạt, còn bây giờ cút sang một bên để ta cứu người.”
Từ Ân nghe thấy vậy vội vàng gật đầu: “Ta đã cho binh lính kiểm tra nguồn nấu cháo, chỗ này sẽ do Lưu bổ đầu canh chừng nghiêm ngặt, nếu quả thực có tên lòng lang dạ sói muốn tàn sát bá tánh trấn Lạc Thủy, ta sẽ nghiêm hình xử lý.”
“Các ngươi nghe rõ rồi chứ, đã hài lòng chưa, còn không cút sang một bên?” Khương Yên quát to.
Vòng tròn người vây quanh dần dần giãn ra, xa xa vang lên tiếng vó ngựa mạnh mẽ đạp trên nền đất.
“Để cho nàng làm!”
Chất giọng từ tính vang lên giữa đám đông khiến Khương Yên giật mình.
Nàng rất quen thuộc với âm thanh này, nhưng lại vô cùng hoang mang.
Tại sao Bùi Lẫm lại có mặt ở đây?
Thời điểm này hắn ta phải ở kinh thành chứ?
Không chỉ có mỗi Bùi Lẫm.
Nhìn phi phong đen bay phần phật trong gió và mũi giày vuông vức thêu giao long cùng mây vân sóng nước, người tinh mắt đều biết được vị đang ngồi trên con hãn huyết bảo mỡ cao lớn dũng mãnh kia có lai lịch tôn quý đến mức nào.
“Thái tử thiên tuế!!!”
Từ Ân lau mặt, dẫn đầu đoàn người quỳ xuống, trong giọng nói không kìm nén được sự run rẩy: “Thái tử giá lâm, hạ quan không kịp nghênh đón, tội đáng muôn chết.”
Cơ Trường Uyên từ trên cao nhìn xuống, hàng mi dài rủ xuống che khuất ánh sáng trong đôi mắt phượng hẹp dài, chẳng biết hắn đang bi hay đang nộ.
“Đứng lên đi, thời điểm nguy cấp, Cô không trách ngươi.”
Hắn nhạt giọng nói, sau đó hất cằm về phía Bùi Lẫm đang đanh mặt tiến đến chỗ Khương Yên che chắn cho nàng, âm thanh trầm xuống: “Để cô nương này thử một phen, có bổn Thái tử ở đây, tên nào dám càn quấy, chém chết không tha.”
Không đợi Bùi Lẫm hỗ trợ, Khương Yên đã tự mình đứng dậy, ngẩng đầu vững vàng đi đến chỗ những người bệnh nằm la liệt.
Triệu chứng không có gì thay đổi, người bị nhiễm bệnh sẽ bị đau bụng, tiêu chảy và nôn mửa, trường hợp nặng có thể bị chuột rút, co giật, tay chân lạnh lẽo, để thêm vài ngày sẽ xảy ra tình trạng mất nước nặng, da nhăn nheo xám xịt, hốc mắt trũng sâu.
“Đưa bọn họ về nhà ta đi, ta đã cho Nặc Nặc chuẩn bị một gian nhà sạch sẽ.”
Nói xong Khương Yên tự mình huy động binh lính xung quanh xếp những người nhiễm bệnh lên những chiếc xe bò, sau đó chỉ đường cho bọn họ về khu nhà của mình.
Căn nhà được dọn dẹp sạch sẽ, trên sàn nhà là những tấm ván đủ cho một người lớn nằm xếp xen kẽ nhau.
Trong không khí còn vương mùi rượu cồn tẩy rửa.
Khương Nặc và Lô thị khệ nệ bê ra một thùng nước màu trắng đục, rót vào từng cái chén sạch, sau đó cùng hỗ trợ Khương Yên đút cho mọi người uống hết.
“Không cần phải cầm việc bài tiết và nôn mửa, nhưng phải giữ cho mọi người tỉnh táo, không rơi vào tình trạng hôn mê và co giật. Gian nhà mỗi ngày phải được vệ sinh hai lần, khi trời hửng nắng phải đưa những người này ra tắm nắng, ánh mặt trời có thể giúp sưởi ấm và sát khuẩn trên da.”
Khương Yên dặn dò xong mọi người xong thì lại tất bật đi ra mảnh ruộng nhỏ sau nhà hái thêm lá thuốc.
Người lớn còn đỡ, trẻ con nhiễm bệnh cần phải chú ý hơn trong việc chăm sóc.
Nhưng vừa đến cửa, cổ tay đã bị một người nắm lại.
“Nàng muốn đi đâu? Ngoài kia dịch bệnh lây lan rất nhiều, ta đã đưa thêm lang y đến đây, nàng có gì cứ nói với bọn họ, đừng đi lung tung.”
Bùi Lẫm vẻ mặt lo lắng và mệt mỏi đang cau mày nhìn nàng.
Khương Yên nhíu mày khó hiểu, cổ tay xoay nhẹ một cái thoát ra, nhưng vẫn giả vờ khom lưng ra vẻ cung kính nói: “Bùi thị vệ, dân nữ tự biết làm sao, không phiền ngài chỉ bảo.”
“Ta không có...”
Nhưng Khương Yên không muốn nghe, lập tức lùi lại, khép mắt nhìn hắn ta rồi xoay lưng đi vào gian nhà phía trong.
Thậm chí nàng còn kết nối được một vài người, trở thành mối hàng quen thuộc của bọn họ.
Bầu trời hôm nay xanh thẳm, không có chút nắng, những đợt gió lạnh đã bắt đầu kéo về.
Khương Yên choàng thêm áo khoác ngoài, gọi Khương Nặc đến thử đồ mới mà tú nương vừa đem đến.
Khương Nặc chỉ là cô bé 13 tuổi, bao nhiêu năm nay chìm trong đói khổ, lần đầu tiên được mua áo mới thì vui vẻ lắm.
Mới nói xong, quay đi quay lại mùa đông đã đến.
Những cơn gió lạnh đầu mùa thổi qua buốt hết cả da đầu, dường như khắc nghiệt hơn hẳn những năm trước.
Cơn mưa giông bắt đầu xối thẳng xuống trấn Lạc Thủy và vùng Vọng Giang, rả rích cả ngày lẫn đêm.
Khương Yên đã dặn dò Khương Nặc chuẩn bị kỹ lưỡng nhưng cả hai không ngờ năm nay thời tiết lại cực đoan như thế, dông lốc, gió lớn và cả mưa đá thay phiên nhau quét qua.
Ngập lụt bắt đầu xuất hiện ở nhiều khu vực.
Khương Yên gom những bao đất chặn ở ngưỡng cửa, cũng đã tu sửa và nâng nền đất bên trong nhà lên cao hơn một chút vẫn không ngăn được nước thấm vào trong.
Những căn nhà ở trung tâm chợ đã chìm vào trong nước.
Càng ngày càng có nhiều hộ gia đình lâm vào cảnh màn trời chiếu đất.
Tiếng la hét thất thanh, tiếng than thở rầu rĩ vang khắp ngõ hẻm.
Mưa dông kéo dài đến ngày thứ mười thì bắt đầu ngơi bớt, một số trai tráng trong trấn đã có thể khoác áo tơi chạy ra ngoài tìm chút thức ăn cho người thân trong nhà.
Liễu bà bà và con dâu bên cạnh nhà đã được Khương Yên rước về từ sớm, phu quân của Liễu thị đang tòng quân ở biên ải phía Bắc, trong nhà chỉ còn hai nữ tử đơn bạc.
“May mắn có Tiểu Yên giúp đỡ, nếu không thì không biết lấy chỗ đâu mà ngủ mấy ngày qua.”
Năm nào trấn Lạc Thủy và Vọng Giang cũng bị ngập lụt nhưng trận này có thể nói là nặng nề nhất.
Khương Yên soi đèn nhìn lên bầu trời vẫn còn âm u nhưng đã ngớt hạt mưa, quay lại căn dặn Khương Nặc: “Chuẩn bị mở nhà kho, ngày mai nhờ Liễu bà bà kêu gọi vài người mạnh khỏe đi theo hộ tống, hai ngày nữa bắt đầu dựng lều phát cháo ngoài chợ đi.”
Lần nào cũng như vậy, bão lũ quét qua để lại những tàn tích tang thương ở trên đường.
Con người đã rơi vào thảm cảnh, không thể chống chọi lại thiên nhiên, sau cơn đói cồn cào chỉ có thể hành động theo bản năng.
Đó là lý dó Khương Yên phải nhờ Liễu bà bà ra mặt, tìm mấy người bảo hộ cho xe gạo của nàng khi di chuyển trên đường.
Hàng người rách rưới đói lạnh thi nhau lao đến mỗi lúc một dài hơn.
“Mọi người cứ bình tĩnh, đừng chen lấn, chúng ta có cháo đủ cho tất cả, hãy yên tâm.”
“Xếp hàng vào, không được tranh giành nhau, chúng ta có cháo đủ cho tất cả, hãy yên tâm.”
Khương Yên khoác áo tơi, đội mũ cói đứng bắc tay làm loa hét lớn hết lần này đến lần khác.
Một trăm đấu gạo đầu tiên mang ra đã hết sạch.
Nhìn nhóm người đói lả ngồi bệt xuống đất ăn ngay tại chỗ, Khương Yên thở dài trong lòng.
Việc cứu tế của Khương Yên ngay lập tức đến tai quan phủ của trấn Lạc Thủy.
Hôm sau ông ta kéo đến một dàn lính lác và bổ đầu đến nơi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe nói Khương Yên bị hôn phu bỏ rơi, một thân một mình đến nơi này lập nghiệp, vậy mà lại dám ra tay phát cháo cho bao nhiêu bá tánh trong trấn, ông không khỏi có phần xúc động.
Trấn Lạc Thủy và vùng Vọng Giang ở sát biên quan phía Bắc, cách xa Thiên tử rất nhiều, ít nhiều có chút thiệt thòi, nếu lỡ xảy ra chuyện gì, quan binh ở kinh thành cũng không thể cứu trợ kịp thời.
Cho nên đời sống người dân cũng không mấy khấm khá so với những nơi khác.
Trận bão lũ này qua đi, những người giàu có nhất ở đây còn không dám ra tay giúp đỡ, không ngờ lại xuất hiện một cô nương lạ mặt hào hiệp trượng nghĩa như vậy.
Từ Ân ngay lập tức cho binh lính lập hàng rào quanh lều phát cháo của Khương Yên, hỗ trợ nàng dẹp đám người muốn làm loạn, hướng dẫn dân chúng xếp hàng nhận cháo.
Bản thân ông cùng thê tử gom góp lương khô trong nhà, hợp cùng Khương Yên phát cho mọi người.
Cháo phát được ba ngày, bắt đầu có những người ở vùng khác nghe tin cũng tìm đến xếp hàng nhận cháo.
Hàng người dày đặc, kéo dài đến tận bên ngoài trấn Lạc Thủy.
Đột nhiên một người ôm lấy bụng hét lên đau đớn, sau đó nôn mửa dữ dội trước mặt đám đông.
Có người đầu tiên, sẽ có người thứ hai, thứ ba, tầng tầng lớp lớp người nằm rạp xuống đất như ngả rạ.
“Cháo có độc, trong cháo có độc, đừng ăn nữa!!!”
Một tiếng hét vang dội, mọi người thi nhau ném văng chén cháo trên tay, xô đẩy nhau, hàng loạt tiếng chửi rủa cất lên huyên náo cả góc chợ.
“Nữ nhân độc ác, muốn đầu độc giết toàn dân trấn Lạc Thủy.”
Khương Yên nhìn triệu chứng quen thuộc, biết là dịch bệnh đã bắt đầu xuất hiện và len lỏi.
“Mọi người bình tĩnh, đây không phải là trúng độc, đây là hiện tượng của bệnh truyền nhiễm.”
Mặc kệ Khương Yên gào đến khản cả giọng, đám người vẫn la hét chửi bới, một số người bị kích động ném thẳng chén cháo lên người nàng.
Từ Ân nhìn thấy Khương Yên một thân nhếch nhác vẫn cố gắng đứng ra khuyên can mọi người, ông lập tức cho bổ đầu thân cận cùng vài người lính lập rào chắn muốn đưa Khương Yên rời khỏi nơi này.
“Nghe tôi nói, đó không phải là trúng độc đâu, đã có một căn bệnh truyền nhiễm xuất hiện sau cơn bão, hãy để tôi kiểm tra tình hình của những người này.”
Khương Yên vừa nói vừa gắng sức nhào đến chỗ người đang mặt mày xám ngoét nằm ngửa cổ trên nền đất, miệng nôn thốc nôn tháo, phía dưới cũng không kiềm được mà bài tiết.
Nhưng không ai chịu nghe nàng nói, một vài người bên cạnh đã đẩy ngã Khương Yên, thậm chí đá lên người nàng, muốn nàng tránh xa bọn họ ra.
Khương Yên nhịn không được hét lên, ánh mắt long lên nhìn thẳng về phía đám người hung hãn trước mặt: “Tránh ra, nếu không muốn để những người này chết thì tránh ra cho ta.”
“Nữ nhân rắn rết, ngươi đầu độc bọn ta, còn có lòng tốt muốn cứu người hay sao?”
Một gã đàn ông ném đá vào người nàng, giọng phẫn nộ.
Trán âm ấm, một dòng chất lỏng chảy xuống.
Khương Yên sờ vào, thì ra là máu.
Nàng quắc mắt nhìn tên đó, quai hàm căng chặt, rít lên từng chữ qua kẽ răng: “Ngươi có bằng chứng gì nói ta hạ độc mọi người hả?”
“Người…!!!” Tên đó không trả lời được, một người trong đám hùng hổ chỉ vào hàng người đang vây quanh lều chào: “Nhưng mọi người đột nhiên ngộ độc và nôn mửa khi đang ăn cháo của ngươi, không phải người đầu độc thì là ai?”
Nghe đến đây, đám đông lại nhao nhao lên đầy tức giận.
Khương Yên hừ lạnh một tiếng, chỉ về phía Từ Ân đứng đằng sau, hét lên: “Có quan phụ mẫu ở đây, nếu tìm được bằng chứng trong cháo của ta có độc, ta sẵn sàng lên công đường xử án và lãnh nhận hình phạt, còn bây giờ cút sang một bên để ta cứu người.”
Từ Ân nghe thấy vậy vội vàng gật đầu: “Ta đã cho binh lính kiểm tra nguồn nấu cháo, chỗ này sẽ do Lưu bổ đầu canh chừng nghiêm ngặt, nếu quả thực có tên lòng lang dạ sói muốn tàn sát bá tánh trấn Lạc Thủy, ta sẽ nghiêm hình xử lý.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Các ngươi nghe rõ rồi chứ, đã hài lòng chưa, còn không cút sang một bên?” Khương Yên quát to.
Vòng tròn người vây quanh dần dần giãn ra, xa xa vang lên tiếng vó ngựa mạnh mẽ đạp trên nền đất.
“Để cho nàng làm!”
Chất giọng từ tính vang lên giữa đám đông khiến Khương Yên giật mình.
Nàng rất quen thuộc với âm thanh này, nhưng lại vô cùng hoang mang.
Tại sao Bùi Lẫm lại có mặt ở đây?
Thời điểm này hắn ta phải ở kinh thành chứ?
Không chỉ có mỗi Bùi Lẫm.
Nhìn phi phong đen bay phần phật trong gió và mũi giày vuông vức thêu giao long cùng mây vân sóng nước, người tinh mắt đều biết được vị đang ngồi trên con hãn huyết bảo mỡ cao lớn dũng mãnh kia có lai lịch tôn quý đến mức nào.
“Thái tử thiên tuế!!!”
Từ Ân lau mặt, dẫn đầu đoàn người quỳ xuống, trong giọng nói không kìm nén được sự run rẩy: “Thái tử giá lâm, hạ quan không kịp nghênh đón, tội đáng muôn chết.”
Cơ Trường Uyên từ trên cao nhìn xuống, hàng mi dài rủ xuống che khuất ánh sáng trong đôi mắt phượng hẹp dài, chẳng biết hắn đang bi hay đang nộ.
“Đứng lên đi, thời điểm nguy cấp, Cô không trách ngươi.”
Hắn nhạt giọng nói, sau đó hất cằm về phía Bùi Lẫm đang đanh mặt tiến đến chỗ Khương Yên che chắn cho nàng, âm thanh trầm xuống: “Để cô nương này thử một phen, có bổn Thái tử ở đây, tên nào dám càn quấy, chém chết không tha.”
Không đợi Bùi Lẫm hỗ trợ, Khương Yên đã tự mình đứng dậy, ngẩng đầu vững vàng đi đến chỗ những người bệnh nằm la liệt.
Triệu chứng không có gì thay đổi, người bị nhiễm bệnh sẽ bị đau bụng, tiêu chảy và nôn mửa, trường hợp nặng có thể bị chuột rút, co giật, tay chân lạnh lẽo, để thêm vài ngày sẽ xảy ra tình trạng mất nước nặng, da nhăn nheo xám xịt, hốc mắt trũng sâu.
“Đưa bọn họ về nhà ta đi, ta đã cho Nặc Nặc chuẩn bị một gian nhà sạch sẽ.”
Nói xong Khương Yên tự mình huy động binh lính xung quanh xếp những người nhiễm bệnh lên những chiếc xe bò, sau đó chỉ đường cho bọn họ về khu nhà của mình.
Căn nhà được dọn dẹp sạch sẽ, trên sàn nhà là những tấm ván đủ cho một người lớn nằm xếp xen kẽ nhau.
Trong không khí còn vương mùi rượu cồn tẩy rửa.
Khương Nặc và Lô thị khệ nệ bê ra một thùng nước màu trắng đục, rót vào từng cái chén sạch, sau đó cùng hỗ trợ Khương Yên đút cho mọi người uống hết.
“Không cần phải cầm việc bài tiết và nôn mửa, nhưng phải giữ cho mọi người tỉnh táo, không rơi vào tình trạng hôn mê và co giật. Gian nhà mỗi ngày phải được vệ sinh hai lần, khi trời hửng nắng phải đưa những người này ra tắm nắng, ánh mặt trời có thể giúp sưởi ấm và sát khuẩn trên da.”
Khương Yên dặn dò xong mọi người xong thì lại tất bật đi ra mảnh ruộng nhỏ sau nhà hái thêm lá thuốc.
Người lớn còn đỡ, trẻ con nhiễm bệnh cần phải chú ý hơn trong việc chăm sóc.
Nhưng vừa đến cửa, cổ tay đã bị một người nắm lại.
“Nàng muốn đi đâu? Ngoài kia dịch bệnh lây lan rất nhiều, ta đã đưa thêm lang y đến đây, nàng có gì cứ nói với bọn họ, đừng đi lung tung.”
Bùi Lẫm vẻ mặt lo lắng và mệt mỏi đang cau mày nhìn nàng.
Khương Yên nhíu mày khó hiểu, cổ tay xoay nhẹ một cái thoát ra, nhưng vẫn giả vờ khom lưng ra vẻ cung kính nói: “Bùi thị vệ, dân nữ tự biết làm sao, không phiền ngài chỉ bảo.”
“Ta không có...”
Nhưng Khương Yên không muốn nghe, lập tức lùi lại, khép mắt nhìn hắn ta rồi xoay lưng đi vào gian nhà phía trong.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro