Rời Đi
Đây là một con mèo sữa
2024-07-22 23:33:17
Nghĩ đến đây, Khương Yên hơi cau mày: “Sao Thái tử lại xuất hiện ở chỗ đó vậy ạ?”
“Nghe nói lúc đó tình cờ ngày ấy có việc muốn tìm Lương học sĩ, tiện thể chúc mừng Lương gia sắp tới có hỷ sự, không nghĩ đến Vương Nghệ Giai xồng xộc chạy đến tìm Lương Lệ, nói là Vương thế tử xảy ra chuyện bên ngoài, muốn Lương Lệ cùng nàng ta đi tìm.”
Thẩm Thiên Nhược nặng nề kể lại: “Lúc Bùi Lẫm bế muội trở về phủ, ta nhìn mà sợ chết khiếp, khắp người muội đều là máu me, Bùi Lẫm phải dùng khăn tay băng lại, còn đưa cho ta một lọ cao ngọc lộ hoàn bôi vết thương ngoài da và trị sẹo…”
Khương Yên không muốn nghe về người này, vội vàng xua tay hỏi sang chuyện khác: “Còn mấy người kia, Vương Kế Xương, Vương Nghệ Giai và Lương tiểu thư thì sao ạ?”
Thẩm Thiên Nhược nghe đến đây lại thở dài: “Bị Thái tử bắt tại trận, có ông trời cũng không cứu được hắn, ngay lập tức bị lôi vào Hình bộ chờ ngày xử phạt, còn Vương Nghệ Giai cũng bị biệt giam trong Vương phủ, vụ việc mua chuộc và bỏ nhuyễn cân tán tuy có nha hoàn cận thân nhận tội thay nhưng không tránh khỏi việc có liên quan, cho nên Thái tử đích thân công bố hủy bỏ tư cách tham gia tuyển chọn Thái tử phi của Vương Nghệ Giai, về Vương ngự sử bị trực tiếp giáng chức xuống làm thư lại ghi chép của Đô sát viện, chỉ còn ở hàm ngũ phẩm, phạt ông ta một năm bổng lộc, cấm túc trong phủ một tháng không được vào triều, bồi thường 500 lượng bạc trắng cho tất cả những nạn nhân từ trước đến nay của Vương Kế Xương, về phần Lương Lệ cũng tuyên bố hủy bỏ hôn ước với kẻ cầm thú như hắn ta. Vương phủ mấy ngày nay bên ngoài thì đóng cửa bế môn nhưng bên trong chắc hẳn là ầm ỹ lắm.”
Khương Yên nghe xong, cảm thấy mình phán đoán như thần.
Vương Nghệ Giai sau chuyện này chắc chắn sẽ không bị tổn hại một miếng da lông.
Dù bị truất quyền tham gia tuyển chọn Thái tử phi cho Cơ Trường Uyên, nhưng dù gì nhan sắc và tài nghệ của nàng ta vẫn còn đó, không gả cho Thái tử, chẳng lẽ không kết thân được với những nhà quyền quý, thậm chí là người của hoàng tộc hay sao?
Nhưng chuyện này đã chính thức khiến Vương Nghệ Giai nảy sinh lòng thù hận sâu sắc với Thẩm Thiên Nhược.
Hiện tại, Vương Nghệ Giai khó lòng mà làm gì được với Thẩm Thiên Nhược, nàng ta bị biệt giam trong phủ, thời gian này tiểu thư nhà nàng cũng không được phép bước chân ra ngoài.
Cho đến khi Thẩm Thiên Nhược được đưa vào Đông cung, lúc đó Vương Nghệ Giai cũng chẳng thể dài tay với đến, vả lại một Thái tử phi của Đại Cơ há lại dễ dàng để cho nàng ta hạ thủ.
Cho nên Vương Nghệ Giai và cả Vương Thiệu và người nhà họ Vương sẽ trút cơn giận này lên kẻ chủ mưu bày ra trò này.
Chính là Khương Yên.
Ai ở thành Thiên An này chẳng biết, Thẩm Thiên Nhược nổi tiếng đoan trang hiền hậu, nàng ấy chắc chắn không thể nào là người nghĩ ra kế sách này.
Chỉ có thể là đứa nha hoàn nhanh nhẹn mưu ma chước quỷ mồm năm miệng mười Khương Yên ở bên cạnh mà thôi.
Nghe Khương Yên phân tích, Thẩm Thiên Nhược có phần sợ hãi: “Vậy… muội từ nay về sau đừng rời khỏi ta một bước, cứ ở yên trong phủ là được.”
“Không thể, muội chỉ là một nha hoàn, làm sao có thể ở yên trong phủ được chứ, huống chi nếu như vậy lại càng khiến tiểu thư bị vạ lây, đến lúc đó có khi bọn họ sẽ tìm cách hãm hại luôn cả tiểu thư.”
Bây giờ Thẩm Thiên Nhược coi như là vô can không biết gì, Vương Thiệu dù gì cũng có đầu óc, sẽ không dám đụng chạm đến người nhà họ Thẩm. Ông ta vẫn còn muốn giữ gìn hình ảnh và mối giao hảo với các thế gia.
Một tiểu thư ngây thơ hiền lành sẽ không phải là mối bận tâm lớn. Là Thái tử phi thì đã sao, chưa chắc sau này có thể ngồi vào phượng ỷ.
“Đúng rồi, ta… ta đi tìm Bùi thị vệ, nhờ huynh ấy bảo hộ cho muội được không?”
“Không được.” Khương Yên quát lên một tiếng khiến Thẩm Thiên Nhược giật bắn người.
Lần đầu tiên Thẩm Thiên Nhược nhìn thấy gương mặt rét lạnh như sương giá đầu năm của Khương Yên.
Thấy mình hơi thất thố, Khương Yên cúi đầu nhẹ giọng trở lại: “Tiểu thư vẫn đang trong thời gian xét duyệt của Đông cung, muội chỉ là nha hoàn, sao có thể phiền Bùi thị vệ được chứ, đến lúc đó không khéo lại để Thái tử nghĩ chúng ta chưa có gì mà đã muốn dựa hơi ngài ấy, không tốt chút nào.”
“Vậy bây giờ phải làm sao?” Thẩm Thiên Nhược cắn môi khó nghĩ.
Lúc này Khương Yên ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng như sao trời nhìn thẳng vào Thẩm Thiên Nhược: “Nếu tiểu thư cho phép, muội muốn rời thành Thiên An?”
“Cái gì?”
“Chỉ cần muội không phải là người của Thẩm phủ, Vương Thiệu và Vương Nghệ Giai sẽ chuyển dời mục tiêu. Muội sẽ trốn đi thật xa, chờ một thời gian sóng yên biển lặng, mọi thứ trở lại bình thường thì muội sẽ quay về.”
Thẩm Thiên Nhược đỏ mắt lắc đầu: “Ta làm sao để muội lưu lạc bên ngoài như vậy chứ? Thẩm phủ vẫn có thể bảo hộ cho muội mà.”
“Không, chỉ có cách này mới khiến hai nhà Thẩm và Vương trở lại trạng thái ban đầu, bọn họ căm là căm muội, bởi muội đã đùa bỡn và khiến con cháu, anh em của bọn họ phải vào lao ngục, muốn trừng trị cũng là muội. Nếu Thẩm phủ giữ muội lại, hẳn sẽ ảnh hưởng đến hòa khí giữa hai nhà, chi bằng tiểu thư tuyên bố với bên ngoài là hoàn trả khế ước bán thân của muội, hủy bỏ nô tịch, đuổi muội ra khỏi Thẩm phủ, từ nay Khương Yên không còn liên quan đến nhà họ Thẩm thì mọi chuyện mới ổn thỏa.”
Thật ra trải qua một kiếp, sống lại đời này, ước nguyện lớn nhất của Khương Yên chính là rời khỏi thành Thiên An, sống một cuộc sống tự do tự tại.
Mối bận tâm lớn nhất của nàng chính là Thẩm Thiên Nhược, bây giờ coi như đã tạm thời xử lý xong chướng ngại vật lớn nhất trên con đường trở thành chủ mẫu Đông Cung, đã đến lúc Khương Yên rời đi.
“Ta không nỡ… !!!” Thẩm Thiên Nhược nghẹn ngào.
“Tiểu thư, xin người hãy nghe lời muội, coi như đây là mong ước và yêu cầu cuối cùng của muội được không? Chờ một thời gian nữa, sau khi mọi chuyện đã yên ắng, muội nhất định sẽ trở lại thăm tiểu thư.”
Ngay sáng hôm nay, một ma ma lớn tuổi đã đi đến gặp Khương Yên, đưa cho nàng một tấm giấy ố vàng, là khế ước bán thân năm xưa, cùng một cuộn da dê được đóng mộc đỏ.
Khương Yên coi như là lớn lên cùng với Thẩm Thiên Nhược, bao nhiêu năm qua đều ở cùng nhau, giờ này sắp phải chia xa, Thẩm Thiên Nhược không hề bạc đãi nàng chút nào, Khương Yên được cho một túi bạc trắng đến phải hơn trăm lượng, một hộp trang sức cùng một tay nải đầy lương khô đi đường.
Chờ đêm xuống, khi trăng đã lên cao, ngoài đường vang lên tiếng gõ mõ của người trực đêm, dưới đôi mắt đã ầng ậng nước của Thẩm Thiên Nhược, Khương Yên vui vẻ vẫy tay, vỗ bình bịch vào lớp quần áo dày cộm bên ngoài, rồi lẻn theo cửa hông rời khỏi Thẩm phủ.
*****
Đã có giấy thông hành, Khương Yên dễ dàng rời khỏi thành Thiên An vào lúc trời tờ mờ sáng cùng mấy thương đội của các lái buôn.
Để tránh xảy ra chuyện bất trắc trên đường, Khương Yên cải nam trang, cũng độn rất nhiều vải vóc bên trong, lớp trong cùng chính là túi ngân lượng và hộp trang sức.
Trải qua một đời, Khương Yên biết có tiền mới có thể sống một cuộc sống thoải mái, cho nên số bạc này nàng không thể đánh mất được.
Kiếp trước đã sống ở Sóc Châu hơn hai năm, lần này Khương Yên không tính sẽ đến đó nữa, cho nên lộ trình di chuyển cũng sẽ xa hơn, đến trấn Lạc Thủy nằm sát biên giới phía Tây Bắc, ngăn cách giữa Sóc Châu và Vọng Giang.
Nhớ lại, một năm sau, Vọng Giang bị lũ lụt nghiêm trọng, sau đó là dịch bệnh hoành hành, liên lụy đến trấn Lạc Thủy và Sóc Châu kế bên. Nhân cơ hội đó, nhóm người của mấy bộ tộc Bắc Hoang vượt rừng tiến vào trấn Lạc Thủy cướp bóc, gây ra vô số thương vong.
Mãi đến khi bọn chúng chiếm được Vọng Giang, chuẩn bị tiến quân vô Sóc Châu mới được Cơ Trường Uyên và Bùi Lẫm dẫn quân dẹp loạn.
Thời điểm đấy, Thẩm Thiên Nhược và Khương Yên đã mở cửa biệt viện để đón dân chúng bị nhiễm bệnh mang về chăm sóc, lại còn cung cấp lúa gạo cứu tế người dân. Trong suốt mấy tháng sống chung với người bệnh, hai nàng tình cờ gặp được một cao nhân về y thuật, người ấy đã chỉ cho Khương Yên phương thuốc dùng để chữa trị chứng tiêu chảy và thương hàn, hệ lụy sau khi lũ lụt quét qua.
Đó chính là lý do mà Khương Yên muốn đến trấn Lạc Thủy lần này.
Nàng muốn tranh thủ chút thời gian để chuẩn bị mọi thứ.
Thời gian di chuyển là hai tháng, sau khi chia tay thương đội, Khương Yên lại bỏ tiền theo nhóm vận tiêu của một tiêu cục, cứ vậy mà ròng rã lên đường không ngơi nghỉ.
Ngày đầu tiên đặt chân đến trấn Lạc Thủy, việc đầu tiên Khương Yên làm đó chính là thuê một phòng trọ hạng nhất và tắm rửa thật đã.
Ở nhà trọ được vài ngày, làm quen được với chủ quán và tiểu nhị, Khương Yên bắt đầu tìm kiếm một ngôi nhà phù hợp để ở lâu dài tại đây.
Trên đường đi đã tiêu tốn một số bạc, hiện tại bỏ thêm mấy chục lượng ra mua một căn nhà nhỏ ở cuối chợ Đông, số tiền còn dư ra cộng với trang sức trong hộp vẫn còn có thể cho Khương Yên ăn xài dư dả.
Nàng cho người sửa sang lại nhà cửa, chào hỏi hàng xóm bên cạnh, vẽ cho mình thân phận một nữ tử đáng thương, gia cảnh sa sút, cha mẹ bệnh nặng qua đời, trên đường đến Sóc Châu tìm đến nhà vị hôn phu thì được tin y đã phải lòng một tiểu thư nhà giàu có, không thể cưới nàng vào cửa, lại cầu mong nàng có thể thành toàn cho bọn họ, cho nên Khương Yên đau buồn quá độ, rời khỏi quê hương tìm đến trấn Lạc Thủy để bắt đầu cuộc sống mới.
Thấy Khương Yên chỉ có một mình, Liễu bà bà ở cách vách thương tình, mỗi ngày đều cùng nàng con dâu qua làm bạn hàn huyên với nàng.
Nhờ sự giới thiệu của Liễu bà bà, Khương Yên thu nạp một tiểu cô nương và một bà vú để chăm lo việc nhà cửa và ăn uống của mình.
“Đây là danh sách cần mua, muội dựa theo cái này đi dò hỏi trên chợ, nếu có bán thì mua về hết cho ta. Hết hàng rồi thì dặn chủ quán có hàng báo liền, ta sẽ mua tiếp.”
Trên thẻ tre đều là tên của các loại cây cỏ dược liệu, Khương Nặc, hiện tại là nha hoàn được Khương Yên thu nhận tò mò hỏi lại: “Tỷ tỷ, tỷ là dược sư sao?”
Khương Yên ngẫm nghĩ, lắc đầu rồi lại gật đầu: “Ta đang học, chưa phải là dược sư, nhưng có thể trị được một số bệnh.”
Khương Nặc à lên một tiếng, sau đó vui vẻ nhận lệnh chạy ra ngoài.
“Cô nương, ta đã mang gạo về đây.” Khương Nặc vừa rời đi, Lô thị đã theo xa phu trở về, trên xe chất đầy những bao gạo to tướng.
“Nhà chúng ta chỉ có ba miệng ăn, cô nương cần gì phải mua nhiều gạo như vậy?”
Khương Yên không trả lời, chỉ quày quả đi ra đằng sau nhìn ngó mảnh ruộng nhỏ vừa được nàng cày xới mấy hôm nay, chủ yếu để trồng mấy cây rau đơn giản.
Sắp xếp đâu ra đó, Khương Yên thoải mái ngồi trên ghế tre, mân mê tấm vải bông dày dặn.
“Nghe nói lúc đó tình cờ ngày ấy có việc muốn tìm Lương học sĩ, tiện thể chúc mừng Lương gia sắp tới có hỷ sự, không nghĩ đến Vương Nghệ Giai xồng xộc chạy đến tìm Lương Lệ, nói là Vương thế tử xảy ra chuyện bên ngoài, muốn Lương Lệ cùng nàng ta đi tìm.”
Thẩm Thiên Nhược nặng nề kể lại: “Lúc Bùi Lẫm bế muội trở về phủ, ta nhìn mà sợ chết khiếp, khắp người muội đều là máu me, Bùi Lẫm phải dùng khăn tay băng lại, còn đưa cho ta một lọ cao ngọc lộ hoàn bôi vết thương ngoài da và trị sẹo…”
Khương Yên không muốn nghe về người này, vội vàng xua tay hỏi sang chuyện khác: “Còn mấy người kia, Vương Kế Xương, Vương Nghệ Giai và Lương tiểu thư thì sao ạ?”
Thẩm Thiên Nhược nghe đến đây lại thở dài: “Bị Thái tử bắt tại trận, có ông trời cũng không cứu được hắn, ngay lập tức bị lôi vào Hình bộ chờ ngày xử phạt, còn Vương Nghệ Giai cũng bị biệt giam trong Vương phủ, vụ việc mua chuộc và bỏ nhuyễn cân tán tuy có nha hoàn cận thân nhận tội thay nhưng không tránh khỏi việc có liên quan, cho nên Thái tử đích thân công bố hủy bỏ tư cách tham gia tuyển chọn Thái tử phi của Vương Nghệ Giai, về Vương ngự sử bị trực tiếp giáng chức xuống làm thư lại ghi chép của Đô sát viện, chỉ còn ở hàm ngũ phẩm, phạt ông ta một năm bổng lộc, cấm túc trong phủ một tháng không được vào triều, bồi thường 500 lượng bạc trắng cho tất cả những nạn nhân từ trước đến nay của Vương Kế Xương, về phần Lương Lệ cũng tuyên bố hủy bỏ hôn ước với kẻ cầm thú như hắn ta. Vương phủ mấy ngày nay bên ngoài thì đóng cửa bế môn nhưng bên trong chắc hẳn là ầm ỹ lắm.”
Khương Yên nghe xong, cảm thấy mình phán đoán như thần.
Vương Nghệ Giai sau chuyện này chắc chắn sẽ không bị tổn hại một miếng da lông.
Dù bị truất quyền tham gia tuyển chọn Thái tử phi cho Cơ Trường Uyên, nhưng dù gì nhan sắc và tài nghệ của nàng ta vẫn còn đó, không gả cho Thái tử, chẳng lẽ không kết thân được với những nhà quyền quý, thậm chí là người của hoàng tộc hay sao?
Nhưng chuyện này đã chính thức khiến Vương Nghệ Giai nảy sinh lòng thù hận sâu sắc với Thẩm Thiên Nhược.
Hiện tại, Vương Nghệ Giai khó lòng mà làm gì được với Thẩm Thiên Nhược, nàng ta bị biệt giam trong phủ, thời gian này tiểu thư nhà nàng cũng không được phép bước chân ra ngoài.
Cho đến khi Thẩm Thiên Nhược được đưa vào Đông cung, lúc đó Vương Nghệ Giai cũng chẳng thể dài tay với đến, vả lại một Thái tử phi của Đại Cơ há lại dễ dàng để cho nàng ta hạ thủ.
Cho nên Vương Nghệ Giai và cả Vương Thiệu và người nhà họ Vương sẽ trút cơn giận này lên kẻ chủ mưu bày ra trò này.
Chính là Khương Yên.
Ai ở thành Thiên An này chẳng biết, Thẩm Thiên Nhược nổi tiếng đoan trang hiền hậu, nàng ấy chắc chắn không thể nào là người nghĩ ra kế sách này.
Chỉ có thể là đứa nha hoàn nhanh nhẹn mưu ma chước quỷ mồm năm miệng mười Khương Yên ở bên cạnh mà thôi.
Nghe Khương Yên phân tích, Thẩm Thiên Nhược có phần sợ hãi: “Vậy… muội từ nay về sau đừng rời khỏi ta một bước, cứ ở yên trong phủ là được.”
“Không thể, muội chỉ là một nha hoàn, làm sao có thể ở yên trong phủ được chứ, huống chi nếu như vậy lại càng khiến tiểu thư bị vạ lây, đến lúc đó có khi bọn họ sẽ tìm cách hãm hại luôn cả tiểu thư.”
Bây giờ Thẩm Thiên Nhược coi như là vô can không biết gì, Vương Thiệu dù gì cũng có đầu óc, sẽ không dám đụng chạm đến người nhà họ Thẩm. Ông ta vẫn còn muốn giữ gìn hình ảnh và mối giao hảo với các thế gia.
Một tiểu thư ngây thơ hiền lành sẽ không phải là mối bận tâm lớn. Là Thái tử phi thì đã sao, chưa chắc sau này có thể ngồi vào phượng ỷ.
“Đúng rồi, ta… ta đi tìm Bùi thị vệ, nhờ huynh ấy bảo hộ cho muội được không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không được.” Khương Yên quát lên một tiếng khiến Thẩm Thiên Nhược giật bắn người.
Lần đầu tiên Thẩm Thiên Nhược nhìn thấy gương mặt rét lạnh như sương giá đầu năm của Khương Yên.
Thấy mình hơi thất thố, Khương Yên cúi đầu nhẹ giọng trở lại: “Tiểu thư vẫn đang trong thời gian xét duyệt của Đông cung, muội chỉ là nha hoàn, sao có thể phiền Bùi thị vệ được chứ, đến lúc đó không khéo lại để Thái tử nghĩ chúng ta chưa có gì mà đã muốn dựa hơi ngài ấy, không tốt chút nào.”
“Vậy bây giờ phải làm sao?” Thẩm Thiên Nhược cắn môi khó nghĩ.
Lúc này Khương Yên ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng như sao trời nhìn thẳng vào Thẩm Thiên Nhược: “Nếu tiểu thư cho phép, muội muốn rời thành Thiên An?”
“Cái gì?”
“Chỉ cần muội không phải là người của Thẩm phủ, Vương Thiệu và Vương Nghệ Giai sẽ chuyển dời mục tiêu. Muội sẽ trốn đi thật xa, chờ một thời gian sóng yên biển lặng, mọi thứ trở lại bình thường thì muội sẽ quay về.”
Thẩm Thiên Nhược đỏ mắt lắc đầu: “Ta làm sao để muội lưu lạc bên ngoài như vậy chứ? Thẩm phủ vẫn có thể bảo hộ cho muội mà.”
“Không, chỉ có cách này mới khiến hai nhà Thẩm và Vương trở lại trạng thái ban đầu, bọn họ căm là căm muội, bởi muội đã đùa bỡn và khiến con cháu, anh em của bọn họ phải vào lao ngục, muốn trừng trị cũng là muội. Nếu Thẩm phủ giữ muội lại, hẳn sẽ ảnh hưởng đến hòa khí giữa hai nhà, chi bằng tiểu thư tuyên bố với bên ngoài là hoàn trả khế ước bán thân của muội, hủy bỏ nô tịch, đuổi muội ra khỏi Thẩm phủ, từ nay Khương Yên không còn liên quan đến nhà họ Thẩm thì mọi chuyện mới ổn thỏa.”
Thật ra trải qua một kiếp, sống lại đời này, ước nguyện lớn nhất của Khương Yên chính là rời khỏi thành Thiên An, sống một cuộc sống tự do tự tại.
Mối bận tâm lớn nhất của nàng chính là Thẩm Thiên Nhược, bây giờ coi như đã tạm thời xử lý xong chướng ngại vật lớn nhất trên con đường trở thành chủ mẫu Đông Cung, đã đến lúc Khương Yên rời đi.
“Ta không nỡ… !!!” Thẩm Thiên Nhược nghẹn ngào.
“Tiểu thư, xin người hãy nghe lời muội, coi như đây là mong ước và yêu cầu cuối cùng của muội được không? Chờ một thời gian nữa, sau khi mọi chuyện đã yên ắng, muội nhất định sẽ trở lại thăm tiểu thư.”
Ngay sáng hôm nay, một ma ma lớn tuổi đã đi đến gặp Khương Yên, đưa cho nàng một tấm giấy ố vàng, là khế ước bán thân năm xưa, cùng một cuộn da dê được đóng mộc đỏ.
Khương Yên coi như là lớn lên cùng với Thẩm Thiên Nhược, bao nhiêu năm qua đều ở cùng nhau, giờ này sắp phải chia xa, Thẩm Thiên Nhược không hề bạc đãi nàng chút nào, Khương Yên được cho một túi bạc trắng đến phải hơn trăm lượng, một hộp trang sức cùng một tay nải đầy lương khô đi đường.
Chờ đêm xuống, khi trăng đã lên cao, ngoài đường vang lên tiếng gõ mõ của người trực đêm, dưới đôi mắt đã ầng ậng nước của Thẩm Thiên Nhược, Khương Yên vui vẻ vẫy tay, vỗ bình bịch vào lớp quần áo dày cộm bên ngoài, rồi lẻn theo cửa hông rời khỏi Thẩm phủ.
*****
Đã có giấy thông hành, Khương Yên dễ dàng rời khỏi thành Thiên An vào lúc trời tờ mờ sáng cùng mấy thương đội của các lái buôn.
Để tránh xảy ra chuyện bất trắc trên đường, Khương Yên cải nam trang, cũng độn rất nhiều vải vóc bên trong, lớp trong cùng chính là túi ngân lượng và hộp trang sức.
Trải qua một đời, Khương Yên biết có tiền mới có thể sống một cuộc sống thoải mái, cho nên số bạc này nàng không thể đánh mất được.
Kiếp trước đã sống ở Sóc Châu hơn hai năm, lần này Khương Yên không tính sẽ đến đó nữa, cho nên lộ trình di chuyển cũng sẽ xa hơn, đến trấn Lạc Thủy nằm sát biên giới phía Tây Bắc, ngăn cách giữa Sóc Châu và Vọng Giang.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhớ lại, một năm sau, Vọng Giang bị lũ lụt nghiêm trọng, sau đó là dịch bệnh hoành hành, liên lụy đến trấn Lạc Thủy và Sóc Châu kế bên. Nhân cơ hội đó, nhóm người của mấy bộ tộc Bắc Hoang vượt rừng tiến vào trấn Lạc Thủy cướp bóc, gây ra vô số thương vong.
Mãi đến khi bọn chúng chiếm được Vọng Giang, chuẩn bị tiến quân vô Sóc Châu mới được Cơ Trường Uyên và Bùi Lẫm dẫn quân dẹp loạn.
Thời điểm đấy, Thẩm Thiên Nhược và Khương Yên đã mở cửa biệt viện để đón dân chúng bị nhiễm bệnh mang về chăm sóc, lại còn cung cấp lúa gạo cứu tế người dân. Trong suốt mấy tháng sống chung với người bệnh, hai nàng tình cờ gặp được một cao nhân về y thuật, người ấy đã chỉ cho Khương Yên phương thuốc dùng để chữa trị chứng tiêu chảy và thương hàn, hệ lụy sau khi lũ lụt quét qua.
Đó chính là lý do mà Khương Yên muốn đến trấn Lạc Thủy lần này.
Nàng muốn tranh thủ chút thời gian để chuẩn bị mọi thứ.
Thời gian di chuyển là hai tháng, sau khi chia tay thương đội, Khương Yên lại bỏ tiền theo nhóm vận tiêu của một tiêu cục, cứ vậy mà ròng rã lên đường không ngơi nghỉ.
Ngày đầu tiên đặt chân đến trấn Lạc Thủy, việc đầu tiên Khương Yên làm đó chính là thuê một phòng trọ hạng nhất và tắm rửa thật đã.
Ở nhà trọ được vài ngày, làm quen được với chủ quán và tiểu nhị, Khương Yên bắt đầu tìm kiếm một ngôi nhà phù hợp để ở lâu dài tại đây.
Trên đường đi đã tiêu tốn một số bạc, hiện tại bỏ thêm mấy chục lượng ra mua một căn nhà nhỏ ở cuối chợ Đông, số tiền còn dư ra cộng với trang sức trong hộp vẫn còn có thể cho Khương Yên ăn xài dư dả.
Nàng cho người sửa sang lại nhà cửa, chào hỏi hàng xóm bên cạnh, vẽ cho mình thân phận một nữ tử đáng thương, gia cảnh sa sút, cha mẹ bệnh nặng qua đời, trên đường đến Sóc Châu tìm đến nhà vị hôn phu thì được tin y đã phải lòng một tiểu thư nhà giàu có, không thể cưới nàng vào cửa, lại cầu mong nàng có thể thành toàn cho bọn họ, cho nên Khương Yên đau buồn quá độ, rời khỏi quê hương tìm đến trấn Lạc Thủy để bắt đầu cuộc sống mới.
Thấy Khương Yên chỉ có một mình, Liễu bà bà ở cách vách thương tình, mỗi ngày đều cùng nàng con dâu qua làm bạn hàn huyên với nàng.
Nhờ sự giới thiệu của Liễu bà bà, Khương Yên thu nạp một tiểu cô nương và một bà vú để chăm lo việc nhà cửa và ăn uống của mình.
“Đây là danh sách cần mua, muội dựa theo cái này đi dò hỏi trên chợ, nếu có bán thì mua về hết cho ta. Hết hàng rồi thì dặn chủ quán có hàng báo liền, ta sẽ mua tiếp.”
Trên thẻ tre đều là tên của các loại cây cỏ dược liệu, Khương Nặc, hiện tại là nha hoàn được Khương Yên thu nhận tò mò hỏi lại: “Tỷ tỷ, tỷ là dược sư sao?”
Khương Yên ngẫm nghĩ, lắc đầu rồi lại gật đầu: “Ta đang học, chưa phải là dược sư, nhưng có thể trị được một số bệnh.”
Khương Nặc à lên một tiếng, sau đó vui vẻ nhận lệnh chạy ra ngoài.
“Cô nương, ta đã mang gạo về đây.” Khương Nặc vừa rời đi, Lô thị đã theo xa phu trở về, trên xe chất đầy những bao gạo to tướng.
“Nhà chúng ta chỉ có ba miệng ăn, cô nương cần gì phải mua nhiều gạo như vậy?”
Khương Yên không trả lời, chỉ quày quả đi ra đằng sau nhìn ngó mảnh ruộng nhỏ vừa được nàng cày xới mấy hôm nay, chủ yếu để trồng mấy cây rau đơn giản.
Sắp xếp đâu ra đó, Khương Yên thoải mái ngồi trên ghế tre, mân mê tấm vải bông dày dặn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro