Yêu Chiều Vô Hạn: Người Đàn Ông Chung Tình Của Tôi
26.1: Để Anh Xe...
Khang Kiều
2024-11-02 20:59:46
/503GO
26.1: Để anh xem nào
Thấy Ngải Tử Lam thật lâu không quay lại, Đoàn Hồng Huyên không kiên nhẫn đợi được nữa đi tới hậu hoa viên, vừa lúc thấy cảnh như vậy, liền vội vàng lao xuống, nhanh chóng bế Ngải Tử Lam từ trong hồ lên.
Chiếc váy dài đến đầu gối của Ngải Tử Lam cơ hồ đều ướt đẫm, tóc rối bù, dính bết trên trán, có vài giọt nước lăn trên cổ, trên khuôn mặt trắng nõn của cô.
Cũng may tính thấm nước của chiếc váy vẫn tốt, không hề vì nước thấm vào mà trở nên trong suốt.
“Có sao không để anh xem nào.” Đoàn Hồng Huyên lo lắng ôm lấy Ngải Tử Lam, giọng bất giác run run gấp gáp.
“Không sao, không sao.” Bị ôm chặt, sát vào bộ ngực rắn chắc ấm áp, Ngải Tử Lam vội vàng trả lời, sợ Đoàn Hồng Huyên nổi giận.
Dù sao thì cô cũng vừa mới nói chắc như đinh rằng có thể tự bảo vệ chính mình mà.
“Anh đưa em tới bệnh viện.”
“Không cần, không cần đâu, em chỉ hơi lạnh chút thôi, không có gì đáng ngại.” Ngải Tử Lam khăng khăng từ chối.
Rơi xuống nước bị lạnh một chút liền đi viện, khác nào chuyện bé xé ra to. Hơn nữa, bộ dạng cô bây giờ ướt nhẹp thế này, vẫn ít người trông thấy thì tốt hơn.
Đoàn Hồng Huyên không nói gì, chỉ mặt lạnh lùng, môi mỏng mím chặt, ánh mắt lạnh đáng sợ. Ngải Tử Lam thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Người con gái này không thể tự bảo vệ cho chính mình được sao?
“Làm sao vậy?” Thật nhanh, Đàm Thiếu Hoa nhận được tin tức vội vàng chạy tới hậu hoa viên.
Ở địa bàn của Đàm Thị lại có thể xảy ra chuyện. Sắc mặt Đàm Thiếu Hoa không phải khó coi một cách bình thường. Nháo ra chuyện đã đành, lại còn nhằm vào Đoàn Hồng Huyên bạn của anh ta mà gây chuyện, cậu Đoàn là người mà ngay cả anh ta cũng không dám chọc vào.
Thật là ngu xuẩn, không biết tốt xấu! Một chút liền đồng thời đắc tội Đoàn Thị và Đàm Thị, hai tập đoàn lớn hàng đầu. Việc này mà truyền ra, có thể thấy, danh tiếng của Ngải Thị trong xã hội thượng lưu sẽ càng khó nghe.
Đàm Thiếu Hoa trong lòng đối với Ngải Thị liền trở nên chán ghét.
“Cô Ngải, xem ra lời tôi nói với các người không hề có chút tác dụng a.” Đoàn Hồng Huyên đưa tay ôm lấy Ngải Tử Lam, cánh tay mạnh mẽ rắn chắc giữ lấy Ngải Tử Lam, ánh mắt lạnh như tuyết, sắc bén như đao quét tới Ngải Tử Kỳ mới vừa hoảng hốt tự mình bò từ trong hồ lên.
Bởi vì rơi xuống nước lâu, Ngải Tử Kỳ toàn thân càng ướt hơn, khuôn mặt nhợt nhạt, nét dữ tợn dưới ánh trăng càng trở nên đáng sợ.
Ngải Thị như bay tới vừa may thấy cảnh này.
Mà sợ sự việc nháo to ra, một khi bộc phát liền không thể cứu vãn, ảnh hưởng đến danh tiếng của Đoàn Hồng Huyên và Ngải Tử Lam, Đàm Thiếu Hoa sớm đã cho phong tỏa hậu hoa viên, chỉ nói với một số người muốn vào rằng có kẻ trộm đột nhập, đang truy bắt.
Lấy cớ như vậy không mấy người tin, nhưng trong giới thượng lưu có những chuyện xấu không thể công khai được, mọi người mặc dù hiếu kỳ, nhưng trong lòng cũng ngầm hiểu không nói gì rời xa hậu hoa viên.
“Tử Kỳ, Tử Kỳ, đứa con ngốc đáng thương của ta.” Đột nhiên trông thấy Ngải Tử Kỳ như con gà rớt vào nồi canh, Hà Phương nhất thời đau lòng không thôi bổ nhào về phía trước, ôm lấy Ngải Tử Kỳ có chút run run, lại thương lại tiếc, trong mắt rưng rưng lệ.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy, Tử Lam con giải thích đi.” Ngải Thành Quốc trông thấy cảnh tượng như vậy, cũng có chút sợ, cuối cùng vẫn là nhìn về phía Ngải Tử Lam đứa con vẫn luôn bị ông ta coi khinh.
Dù sao thì nhìn tình hình Ngải Tử Lam bên này vẫn còn tốt, bộ dạng Ngải Tử Kỳ so với cô ướt nhẹp hơn nhiều, khiến cho người ta có ảo giác rằng Ngải Tử Kỳ mới là kẻ yếu thế, mới là kẻ bị coi khinh.
“Con không có gì phải giải thích cả. Người phạm sai lầm không phải là con.” Ngải Tử Lam nhìn ánh mắt chuẩn bị chỉ trích của Ngải Thành Quốc, quay mặt đi, không muốn nhìn thêm, dùng miệng lưỡi đanh thép đáp lại.
Giải thích? Hai người cùng rơi xuống nước, lại chỉ bắt cô giải thích. Người ba ruột này thật quá đỗi bất công, lại còn trước mặt bao nhiêu người nữa chứ.
Không phải lỗi của nó? Ngải Thành Quốc có chút không quen với thái độ đột riêng cứng rắn này của Ngải Tử Lam.
Ông ta không phải không biết Ngải Tử Kỳ tính tình đỏng đảnh ngang ngược, huống hồ lần này là Ngải Tử Kỳ khăng khăng kêu Ngải Tử Lam ra ngoài, việc giằng co dẫn tới rơi xuống nước có khả năng chính là do Ngải Tử Kỳ gây ra. Nhưng sự thiên vị hơn hai mươi năm khiến cho Ngải Thành Quốc vẫn là đem tất cả sai trái đổ lên đầu Ngải Tử Lam.
26.1: Để anh xem nào
Thấy Ngải Tử Lam thật lâu không quay lại, Đoàn Hồng Huyên không kiên nhẫn đợi được nữa đi tới hậu hoa viên, vừa lúc thấy cảnh như vậy, liền vội vàng lao xuống, nhanh chóng bế Ngải Tử Lam từ trong hồ lên.
Chiếc váy dài đến đầu gối của Ngải Tử Lam cơ hồ đều ướt đẫm, tóc rối bù, dính bết trên trán, có vài giọt nước lăn trên cổ, trên khuôn mặt trắng nõn của cô.
Cũng may tính thấm nước của chiếc váy vẫn tốt, không hề vì nước thấm vào mà trở nên trong suốt.
“Có sao không để anh xem nào.” Đoàn Hồng Huyên lo lắng ôm lấy Ngải Tử Lam, giọng bất giác run run gấp gáp.
“Không sao, không sao.” Bị ôm chặt, sát vào bộ ngực rắn chắc ấm áp, Ngải Tử Lam vội vàng trả lời, sợ Đoàn Hồng Huyên nổi giận.
Dù sao thì cô cũng vừa mới nói chắc như đinh rằng có thể tự bảo vệ chính mình mà.
“Anh đưa em tới bệnh viện.”
“Không cần, không cần đâu, em chỉ hơi lạnh chút thôi, không có gì đáng ngại.” Ngải Tử Lam khăng khăng từ chối.
Rơi xuống nước bị lạnh một chút liền đi viện, khác nào chuyện bé xé ra to. Hơn nữa, bộ dạng cô bây giờ ướt nhẹp thế này, vẫn ít người trông thấy thì tốt hơn.
Đoàn Hồng Huyên không nói gì, chỉ mặt lạnh lùng, môi mỏng mím chặt, ánh mắt lạnh đáng sợ. Ngải Tử Lam thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Người con gái này không thể tự bảo vệ cho chính mình được sao?
“Làm sao vậy?” Thật nhanh, Đàm Thiếu Hoa nhận được tin tức vội vàng chạy tới hậu hoa viên.
Ở địa bàn của Đàm Thị lại có thể xảy ra chuyện. Sắc mặt Đàm Thiếu Hoa không phải khó coi một cách bình thường. Nháo ra chuyện đã đành, lại còn nhằm vào Đoàn Hồng Huyên bạn của anh ta mà gây chuyện, cậu Đoàn là người mà ngay cả anh ta cũng không dám chọc vào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật là ngu xuẩn, không biết tốt xấu! Một chút liền đồng thời đắc tội Đoàn Thị và Đàm Thị, hai tập đoàn lớn hàng đầu. Việc này mà truyền ra, có thể thấy, danh tiếng của Ngải Thị trong xã hội thượng lưu sẽ càng khó nghe.
Đàm Thiếu Hoa trong lòng đối với Ngải Thị liền trở nên chán ghét.
“Cô Ngải, xem ra lời tôi nói với các người không hề có chút tác dụng a.” Đoàn Hồng Huyên đưa tay ôm lấy Ngải Tử Lam, cánh tay mạnh mẽ rắn chắc giữ lấy Ngải Tử Lam, ánh mắt lạnh như tuyết, sắc bén như đao quét tới Ngải Tử Kỳ mới vừa hoảng hốt tự mình bò từ trong hồ lên.
Bởi vì rơi xuống nước lâu, Ngải Tử Kỳ toàn thân càng ướt hơn, khuôn mặt nhợt nhạt, nét dữ tợn dưới ánh trăng càng trở nên đáng sợ.
Ngải Thị như bay tới vừa may thấy cảnh này.
Mà sợ sự việc nháo to ra, một khi bộc phát liền không thể cứu vãn, ảnh hưởng đến danh tiếng của Đoàn Hồng Huyên và Ngải Tử Lam, Đàm Thiếu Hoa sớm đã cho phong tỏa hậu hoa viên, chỉ nói với một số người muốn vào rằng có kẻ trộm đột nhập, đang truy bắt.
Lấy cớ như vậy không mấy người tin, nhưng trong giới thượng lưu có những chuyện xấu không thể công khai được, mọi người mặc dù hiếu kỳ, nhưng trong lòng cũng ngầm hiểu không nói gì rời xa hậu hoa viên.
“Tử Kỳ, Tử Kỳ, đứa con ngốc đáng thương của ta.” Đột nhiên trông thấy Ngải Tử Kỳ như con gà rớt vào nồi canh, Hà Phương nhất thời đau lòng không thôi bổ nhào về phía trước, ôm lấy Ngải Tử Kỳ có chút run run, lại thương lại tiếc, trong mắt rưng rưng lệ.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy, Tử Lam con giải thích đi.” Ngải Thành Quốc trông thấy cảnh tượng như vậy, cũng có chút sợ, cuối cùng vẫn là nhìn về phía Ngải Tử Lam đứa con vẫn luôn bị ông ta coi khinh.
Dù sao thì nhìn tình hình Ngải Tử Lam bên này vẫn còn tốt, bộ dạng Ngải Tử Kỳ so với cô ướt nhẹp hơn nhiều, khiến cho người ta có ảo giác rằng Ngải Tử Kỳ mới là kẻ yếu thế, mới là kẻ bị coi khinh.
“Con không có gì phải giải thích cả. Người phạm sai lầm không phải là con.” Ngải Tử Lam nhìn ánh mắt chuẩn bị chỉ trích của Ngải Thành Quốc, quay mặt đi, không muốn nhìn thêm, dùng miệng lưỡi đanh thép đáp lại.
Giải thích? Hai người cùng rơi xuống nước, lại chỉ bắt cô giải thích. Người ba ruột này thật quá đỗi bất công, lại còn trước mặt bao nhiêu người nữa chứ.
Không phải lỗi của nó? Ngải Thành Quốc có chút không quen với thái độ đột riêng cứng rắn này của Ngải Tử Lam.
Ông ta không phải không biết Ngải Tử Kỳ tính tình đỏng đảnh ngang ngược, huống hồ lần này là Ngải Tử Kỳ khăng khăng kêu Ngải Tử Lam ra ngoài, việc giằng co dẫn tới rơi xuống nước có khả năng chính là do Ngải Tử Kỳ gây ra. Nhưng sự thiên vị hơn hai mươi năm khiến cho Ngải Thành Quốc vẫn là đem tất cả sai trái đổ lên đầu Ngải Tử Lam.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro