Yêu Chiều Vô Hạn: Người Đàn Ông Chung Tình Của Tôi
67.2: Anh Tới Đ...
Khang Kiều
2024-11-02 20:59:46
Cái gọi là đối đãi với loại người nào, nên dùng thái độ gì. Nếu không phải là vì đợi Đoàn Hồng Huyên, cộng thêm việc Ngải Tử Kỳ ăn vạ ở đây không đi, cô sớm đã phủi mông mà đi rồi, căn bản lười không thèm để ý đến Ngải Tử Kỳ con thú một sừng này.
Ngải Tử Kỳ tự cho là nắm trong tay cái quyền đả kích Ngải Tử Lam, lúc này đang đắc ý, đâu nhìn quen Ngải Tử Lam bộ dáng không để ý này, mắt lộ ra hung quang, hung hăng nói: “Không ra làm sao cả. Tôi liền muốn để cho cô biết…..”
Nói được một nửa, đột nhiên một trận cuồng phong quét tới, một chiếc xe thể thao nhanh chóng đi tới, vững chắc dừng lại bên cạnh.
“Biết cái gì?” Vừa lúc nghe thấy, Đoàn Hồng Huyên sạch sẽ bước xuống, như cũ là một bộ soái khí tuấn mỹ, mặt lạnh lùng như băng sơn, chỉ khi nhìn Ngải Tử Lam mới lộ ra chút dịu dàng, lời nói hỏi Ngải Tử Kỳ lạnh lùng không có chút gì là ấm áp.
“Biết….biết….” Không nghĩ tới việc Đoàn Hồng Huyên đột ngột xuất hiện, Ngải Tử Kỳ cứng đờ người, nói ấp a ấp úng, căng thẳng đến độ lắp bắp.
Đoàn Hồng Huyên căn bản không thèm để ý tới bộ dạng sợ hãi của Ngải Tử Kỳ, trực tiếp lướt qua cô ta, đứng bên cạnh Ngải Tử Lam, gần sát thân mình, thấp giọng khẽ hỏi: “Anh tới trễ hả?”
Ánh mắt hắn như có như không liếc tới Ngải Tử Kỳ, mang theo mấy phần chán ghét. Ngải Tử Kỳ này, như thế nào mà âm hồn mãi không tan, dây dưa không dứt, còn đeo bám Ngải Tử Lam đến tận trường học. Nếu hắn tới chậm một chút, Ngải Tử Lam có lẽ lại phải chịu uất ức rồi.
“Không có. Vừa đúng lúc.” Ngải Tử Lam liền vội lắc đầu. Hơi thở ấm áp phả bên tai, gây ngứa ran ran.
Không cần phải nói, Ngải Tử Kỳ thấy Đoàn Hồng Huyên thì im bặt, hơn bất cứ điều gì khác, có lẽ là sợ đắc tội với Đoàn Hồng Huyên, hoặc là muốn duy trì hình tượng của mình chăng.
“Tử Lam, đây là….” Từ Mộng Dao trông thấy Đoàn Hồng Huyên mắt sáng lên, mỉm cười dịu dàng, giọng ngọt ngào êm tai.
Hiển nhiên, cô muốn làm quen với Đoàn Hồng Huyên một chút.
Có điều, Đoàn Hồng Huyên vừa xuống xe liền đi tới ngay chỗ của Ngải Tử Lam, không thèm nhìn cô lấy một cái, rõ ràng xem như không thấy người đứng bên cạnh Ngải Tử Lam. Cô trong lòng có chút thất vọng, nhưng che giấu rất tốt.
Nếu Đoàn Hông Huyên đã vô ý, vậy thì cô liền chủ động lên tiếng trước vậy.
Ngải Tử Kỳ tự cho là nắm trong tay cái quyền đả kích Ngải Tử Lam, lúc này đang đắc ý, đâu nhìn quen Ngải Tử Lam bộ dáng không để ý này, mắt lộ ra hung quang, hung hăng nói: “Không ra làm sao cả. Tôi liền muốn để cho cô biết…..”
Nói được một nửa, đột nhiên một trận cuồng phong quét tới, một chiếc xe thể thao nhanh chóng đi tới, vững chắc dừng lại bên cạnh.
“Biết cái gì?” Vừa lúc nghe thấy, Đoàn Hồng Huyên sạch sẽ bước xuống, như cũ là một bộ soái khí tuấn mỹ, mặt lạnh lùng như băng sơn, chỉ khi nhìn Ngải Tử Lam mới lộ ra chút dịu dàng, lời nói hỏi Ngải Tử Kỳ lạnh lùng không có chút gì là ấm áp.
“Biết….biết….” Không nghĩ tới việc Đoàn Hồng Huyên đột ngột xuất hiện, Ngải Tử Kỳ cứng đờ người, nói ấp a ấp úng, căng thẳng đến độ lắp bắp.
Đoàn Hồng Huyên căn bản không thèm để ý tới bộ dạng sợ hãi của Ngải Tử Kỳ, trực tiếp lướt qua cô ta, đứng bên cạnh Ngải Tử Lam, gần sát thân mình, thấp giọng khẽ hỏi: “Anh tới trễ hả?”
Ánh mắt hắn như có như không liếc tới Ngải Tử Kỳ, mang theo mấy phần chán ghét. Ngải Tử Kỳ này, như thế nào mà âm hồn mãi không tan, dây dưa không dứt, còn đeo bám Ngải Tử Lam đến tận trường học. Nếu hắn tới chậm một chút, Ngải Tử Lam có lẽ lại phải chịu uất ức rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không có. Vừa đúng lúc.” Ngải Tử Lam liền vội lắc đầu. Hơi thở ấm áp phả bên tai, gây ngứa ran ran.
Không cần phải nói, Ngải Tử Kỳ thấy Đoàn Hồng Huyên thì im bặt, hơn bất cứ điều gì khác, có lẽ là sợ đắc tội với Đoàn Hồng Huyên, hoặc là muốn duy trì hình tượng của mình chăng.
“Tử Lam, đây là….” Từ Mộng Dao trông thấy Đoàn Hồng Huyên mắt sáng lên, mỉm cười dịu dàng, giọng ngọt ngào êm tai.
Hiển nhiên, cô muốn làm quen với Đoàn Hồng Huyên một chút.
Có điều, Đoàn Hồng Huyên vừa xuống xe liền đi tới ngay chỗ của Ngải Tử Lam, không thèm nhìn cô lấy một cái, rõ ràng xem như không thấy người đứng bên cạnh Ngải Tử Lam. Cô trong lòng có chút thất vọng, nhưng che giấu rất tốt.
Nếu Đoàn Hông Huyên đã vô ý, vậy thì cô liền chủ động lên tiếng trước vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro