Yêu Chiều Vô Hạn: Người Đàn Ông Chung Tình Của Tôi
68.1: Anh Vẫn L...
Khang Kiều
2024-11-02 20:59:46
Ngải Tử Lam lúc này mới nghĩ ra việc để hai người làm quen, không hề biết những suy nghĩ trong lòng Ngải Tử Lam.
“Đây là Từ Mộng Dao, bạn của em.” Ngải Tử Lam thoải mái giới thiệu.
Đối với cô, nếu Từ Mộng Dao đã ra tay trượng nghĩa giúp một lần, đương nhiên có thể coi là bạn của cô rồi. So với người chị quen được nuông chiều kia có khi còn thân thiết hơn ấy chứ.
Tới phiên giới thiệu Đoàn Hồng Huyên, Ngải Tử Lam lại có chút khó xử, qua quýt nói: “Đây là Đoàn Hồng Huyên, ách, là chồng của tôi.”
Đoàn Hồng Huyên là người đàn ông xuất sắc như vậy, Ngải Tử Lam đương nhiên không phải là cảm thấy không với tới, mà là quá không với tới ấy. Khiến cho cô khi nói ra lời này liền có cảm giác không được chân thực cho lắm.
Đoàn Hồng Huyên cong cong môi, không nói gì, đáy mắt rõ ràng là ẩn chứa nỗi vui sướng.
Từ Mộng Dao sao có thể không nghe qua đại danh của Đoàn Hồng Huyên, không cần giới thiệu cũng biết rõ mối quan hệ giữa Đoàn Hồng Huyên và Ngải Tử Lam. Thông qua hành động của hai người, cô sớm đã đoán ra thân phận của anh ta.
“Xin chào, anh Đoàn.” Từ Mộng Dao cực lực kìm nén nỗi vui sướng mãnh liệt trong lòng mình, làm ra bộ trấn tĩnh, khách khí lịch sự mà chào hỏi. Biểu hiện của cô hoàn toàn phù hợp với địa vị của một tiểu thư khuê các.
Đoàn Hồng Huyên lại chỉ liếc nhìn sơ Từ Mộng Dao, gật đầu qua loa cho xong chuyện, ngay cả việc đáp lại một tiếng cũng lười, liền đem ánh mắt chuyển tới Ngải Tử Lam.
“Phải về thôi, lão nhân gia vẫn còn đang đợi chúng ta về ăn tối đó.” Cánh tay Đoàn Hồng Huyên rất tự nhiên mà ôm lấy vai Ngải Tử Lam, đầu hơi nghiêng về phía cô, nghiễm nhiên một bộ khẩu khí vợ chồng.
Từ Mộng Dao hơi sững người, xem ra Đoàn Hồng Huyên lãnh khốc cư nhiên lại có mặt ấm áp như vậy, trong lòng nhất thời dâng lên nỗi chua xót. Vừa vui mừng vì anh ta là người như vậy, lại thương tiếc mình không phải là vợ của anh ta.
Từ lần trước ở rừng cây nhỏ thoáng nhìn xa xa, cô đã không tự kiềm chê được mà yêu người đàn ông trước mắt này, vừa nhìn đã yêu, có điều nếu là…..
Sau khi tạm biệt Từ Mộng Dao, phu thê Đoàn thị liền định rời đi, trở về Đoàn gia, dường như hoàn toàn quên đi sự tồn tại của Ngải Tử Kỳ ở bên cạnh.
“Cô đứng lại, Ngải Tử Lam.” Vốn tới để dương oai, Ngải Tử Kỳ lại đụng phải kỳ đà, mắt thấy Ngải Tử Lam sắp rời đi, liền không cam tâm mà hét lớn.
Ngải Tử Lam vẫn thật ngoan ngoãn đứng lại, muốn nghe xem từ trong miệng của người chị này có thể nghe ra được những gì.
“Ngải tiểu thư, có chuyện gì thì nói với tôi sẽ tiện hơn, không nên làm phiền vợ tôi, tôi sợ cô ấy mệt.” Đoàn Hồng Huyên nhíu nhíu mày, ánh mắt vọng về Ngải Tử Kỳ sắc lạnh như tuyết, rét lạnh thấu xương, trên mặt mang theo sự chán ghét nhàn nhạt, ám chỉ nói.
Hắn vẫn thực sự lo lắng sự quấy rầy vô tận của Ngải Tử Kỳ sẽ khiến cho Ngải Tử Lam tâm lực mệt mỏi. Dù sao thì cũng là người một nhà, dù sao thì cũng là người chị mang họ Ngải, Ngải Tử Lam không tiện làm gì, nhưng hắn thì khác.
Thấy Đoàn Hồng Huyên che chở cho Ngải Tử Lam, Ngải Tử Kỳ trong lòng càng thêm giận dữ, còn thầm cảm thấy không đáng thay cho Đoàn Hồng Huyên. Thật không biết Ngải Tử Lam đã dùng thủ đoạn hồ ly gì, mới có thể khiến Đoàn Hồng Huyên đối xử với cô ta như vậy. Hơn 20 năm vẫn luôn an phận, khong ngờ cô ta còn là một đứa con gái hồ ly, giống hệt như mẹ cô ta.
“Ngải Tử Lam, cô cứ chờ đó.” Ngại có Đoàn Hồng Huyên ở đây, Ngải Tử Kỳ cũng không dám nói điều gì quá đáng, chỉ buông xuống câu này rồi nghênh ngang bỏ đi.
Quả nhiên miệng cẩu không thể thốt ra lời hay ho gì. Còn nghĩ rằng cô ta sẽ nói gì đó. Ngải Tử Lam tự đáy lòng tràn đầy sự mất mát và bi thương.
Haiz. Giữa các cô thật sự cần phải thành ra như này sao? Một chút huyết thống quan hệ trên người lại tạo thành nghiệt duyên cho các cô.
“Đừng lo lắng. Anh vẫn luôn ở đây.” Giọng trầm thấp ôn nhuận mà khàn khàn vang lên bên tai, mang theo mị lực khiến cho người ta an tâm.
Đoàn Hồng Huyên vẫn nghĩ rằng Ngải Tử Lam là đang lo lắng Ngải Tử Kỳ sẽ phục thù, dù sao thì câu cô cứ chờ đó cũng khiến cho người ta phải suy nghĩ, cũng khó khiến cho người ta bớt lo lắng lại.
“Lên xe.” Đoàn Hồng Huyên lạnh lùng buông một câu mệnh lệnh ngắn gọn. Ngải Tử Lam sớm đã quen rồi nên thấy bình thường, ngoan ngoãn lên xe.
Chỉ còn lại Từ Mộng Dao ngây ngốc ở đó nhìn chiếc xe thể thao chạy đi hồi lâu.
Chiếc xe chạy một hồi, trời dần về tối, bầu trời dần âm trầm lại, mây đen dày đặc, coi bộ sắp đổ mưa.
“Trước khi anh tới, đã xảy ra chuyện gì sao?” Đoàn Hồng Huyên vẫn im lặng lái xe lúc này mới trầm trầm lên tiếng, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng phía trước, mặt bên tuấn mỹ lạ thường, tay thon dài trắng nõn thành thục điều khiển vô lăng, ngay cả độ cong của ngón tay trông cũng rất đẹp.
Thì ra anh ấy không có quên chuyện này. Ngải Tử Lam nghĩ một chút, vẫn là đem câu chuyện nói với Đoàn Hồng Huyên.
“Đây là Từ Mộng Dao, bạn của em.” Ngải Tử Lam thoải mái giới thiệu.
Đối với cô, nếu Từ Mộng Dao đã ra tay trượng nghĩa giúp một lần, đương nhiên có thể coi là bạn của cô rồi. So với người chị quen được nuông chiều kia có khi còn thân thiết hơn ấy chứ.
Tới phiên giới thiệu Đoàn Hồng Huyên, Ngải Tử Lam lại có chút khó xử, qua quýt nói: “Đây là Đoàn Hồng Huyên, ách, là chồng của tôi.”
Đoàn Hồng Huyên là người đàn ông xuất sắc như vậy, Ngải Tử Lam đương nhiên không phải là cảm thấy không với tới, mà là quá không với tới ấy. Khiến cho cô khi nói ra lời này liền có cảm giác không được chân thực cho lắm.
Đoàn Hồng Huyên cong cong môi, không nói gì, đáy mắt rõ ràng là ẩn chứa nỗi vui sướng.
Từ Mộng Dao sao có thể không nghe qua đại danh của Đoàn Hồng Huyên, không cần giới thiệu cũng biết rõ mối quan hệ giữa Đoàn Hồng Huyên và Ngải Tử Lam. Thông qua hành động của hai người, cô sớm đã đoán ra thân phận của anh ta.
“Xin chào, anh Đoàn.” Từ Mộng Dao cực lực kìm nén nỗi vui sướng mãnh liệt trong lòng mình, làm ra bộ trấn tĩnh, khách khí lịch sự mà chào hỏi. Biểu hiện của cô hoàn toàn phù hợp với địa vị của một tiểu thư khuê các.
Đoàn Hồng Huyên lại chỉ liếc nhìn sơ Từ Mộng Dao, gật đầu qua loa cho xong chuyện, ngay cả việc đáp lại một tiếng cũng lười, liền đem ánh mắt chuyển tới Ngải Tử Lam.
“Phải về thôi, lão nhân gia vẫn còn đang đợi chúng ta về ăn tối đó.” Cánh tay Đoàn Hồng Huyên rất tự nhiên mà ôm lấy vai Ngải Tử Lam, đầu hơi nghiêng về phía cô, nghiễm nhiên một bộ khẩu khí vợ chồng.
Từ Mộng Dao hơi sững người, xem ra Đoàn Hồng Huyên lãnh khốc cư nhiên lại có mặt ấm áp như vậy, trong lòng nhất thời dâng lên nỗi chua xót. Vừa vui mừng vì anh ta là người như vậy, lại thương tiếc mình không phải là vợ của anh ta.
Từ lần trước ở rừng cây nhỏ thoáng nhìn xa xa, cô đã không tự kiềm chê được mà yêu người đàn ông trước mắt này, vừa nhìn đã yêu, có điều nếu là…..
Sau khi tạm biệt Từ Mộng Dao, phu thê Đoàn thị liền định rời đi, trở về Đoàn gia, dường như hoàn toàn quên đi sự tồn tại của Ngải Tử Kỳ ở bên cạnh.
“Cô đứng lại, Ngải Tử Lam.” Vốn tới để dương oai, Ngải Tử Kỳ lại đụng phải kỳ đà, mắt thấy Ngải Tử Lam sắp rời đi, liền không cam tâm mà hét lớn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngải Tử Lam vẫn thật ngoan ngoãn đứng lại, muốn nghe xem từ trong miệng của người chị này có thể nghe ra được những gì.
“Ngải tiểu thư, có chuyện gì thì nói với tôi sẽ tiện hơn, không nên làm phiền vợ tôi, tôi sợ cô ấy mệt.” Đoàn Hồng Huyên nhíu nhíu mày, ánh mắt vọng về Ngải Tử Kỳ sắc lạnh như tuyết, rét lạnh thấu xương, trên mặt mang theo sự chán ghét nhàn nhạt, ám chỉ nói.
Hắn vẫn thực sự lo lắng sự quấy rầy vô tận của Ngải Tử Kỳ sẽ khiến cho Ngải Tử Lam tâm lực mệt mỏi. Dù sao thì cũng là người một nhà, dù sao thì cũng là người chị mang họ Ngải, Ngải Tử Lam không tiện làm gì, nhưng hắn thì khác.
Thấy Đoàn Hồng Huyên che chở cho Ngải Tử Lam, Ngải Tử Kỳ trong lòng càng thêm giận dữ, còn thầm cảm thấy không đáng thay cho Đoàn Hồng Huyên. Thật không biết Ngải Tử Lam đã dùng thủ đoạn hồ ly gì, mới có thể khiến Đoàn Hồng Huyên đối xử với cô ta như vậy. Hơn 20 năm vẫn luôn an phận, khong ngờ cô ta còn là một đứa con gái hồ ly, giống hệt như mẹ cô ta.
“Ngải Tử Lam, cô cứ chờ đó.” Ngại có Đoàn Hồng Huyên ở đây, Ngải Tử Kỳ cũng không dám nói điều gì quá đáng, chỉ buông xuống câu này rồi nghênh ngang bỏ đi.
Quả nhiên miệng cẩu không thể thốt ra lời hay ho gì. Còn nghĩ rằng cô ta sẽ nói gì đó. Ngải Tử Lam tự đáy lòng tràn đầy sự mất mát và bi thương.
Haiz. Giữa các cô thật sự cần phải thành ra như này sao? Một chút huyết thống quan hệ trên người lại tạo thành nghiệt duyên cho các cô.
“Đừng lo lắng. Anh vẫn luôn ở đây.” Giọng trầm thấp ôn nhuận mà khàn khàn vang lên bên tai, mang theo mị lực khiến cho người ta an tâm.
Đoàn Hồng Huyên vẫn nghĩ rằng Ngải Tử Lam là đang lo lắng Ngải Tử Kỳ sẽ phục thù, dù sao thì câu cô cứ chờ đó cũng khiến cho người ta phải suy nghĩ, cũng khó khiến cho người ta bớt lo lắng lại.
“Lên xe.” Đoàn Hồng Huyên lạnh lùng buông một câu mệnh lệnh ngắn gọn. Ngải Tử Lam sớm đã quen rồi nên thấy bình thường, ngoan ngoãn lên xe.
Chỉ còn lại Từ Mộng Dao ngây ngốc ở đó nhìn chiếc xe thể thao chạy đi hồi lâu.
Chiếc xe chạy một hồi, trời dần về tối, bầu trời dần âm trầm lại, mây đen dày đặc, coi bộ sắp đổ mưa.
“Trước khi anh tới, đã xảy ra chuyện gì sao?” Đoàn Hồng Huyên vẫn im lặng lái xe lúc này mới trầm trầm lên tiếng, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng phía trước, mặt bên tuấn mỹ lạ thường, tay thon dài trắng nõn thành thục điều khiển vô lăng, ngay cả độ cong của ngón tay trông cũng rất đẹp.
Thì ra anh ấy không có quên chuyện này. Ngải Tử Lam nghĩ một chút, vẫn là đem câu chuyện nói với Đoàn Hồng Huyên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro