Yêu Chiều Vô Hạn: Người Đàn Ông Chung Tình Của Tôi
Chương 91
Khang Kiều
2024-11-02 20:59:46
46.2: Vợ tôi tính như vậy
“Ngải tổng, vợ tôi tính như vậy rồi, ông thứ lỗi cho.” Đoàn Hồng Huyên mặt sầm lại, không thèm để ý cứ vậy mà bảo vệ vợ mình, trong giọng nói trầm thấp gợi cảm là tràn đầy sự yêu thương và cưng chiều.
Ngải Tử Lam cho dù như thế nào, hắn cũng đứng về phía cô. Hắn ngược lại hi vọng, Ngải Tử Lam được hắn cưng chiều như vậy.
Ý của Đoàn Hồng Huyên rất rõ ràng, Ngải Tử Lam là người của hắn, Ngải Thành Quốc nếu muốn chỉ trích, còn phải ước lượng xem mình có chọc được cả tập đoàn Đoàn Thị hay không.
“Sao có thể chứ” Ngải Thành Quốc nhận được lời cảnh cáo, liền vội vàng thay đổi nét mặt, một bộ nịnh nọt, cười ha ha tự hạ mình xuống, “Ha ha, tôi chỉ đùa với Tử Lam thôi, Đoàn tổng, cậu”
Sự biến sắc thần kỳ này khiến cho sự chán ghét trong lòng Đoàn Hồng Huyên càng lúc càng sâu đậm, một bộ không chịu nổi mà cắt ngang lời Ngải Thành Quốc, vào thẳng vấn đề: “Không biết Ngải tổng hôm nay đến đây là có chuyện gì?”
Kỳ thực, đây cũng là hỏi thừa rồi. Người bước chân vào giới kinh doanh mấy năm như Đoàn Hồng Huyên cũng có thể nghĩ ra, đơn giản là hợp tác, đầu tư, đóng góp cổ phần, loại chuyện này chỉ có thể là phương thức vớt tiền từ Đoàn Thị, đều có khả năng.
Ngải Thành Quốc thấy Đoàn Hồng Huyên chủ động mở lời trước hỏi, đột nhiên mắt sáng lên, giống như đã thấy tiền trước mắt, liền vội mở miệng: “Đoàn tổng, cậu cũng biết bây giờ là thời đại khoa học kỹ thuật, Ngải Thị muốn bước chân một chút vào ngành sản xuất năng lượng mặt trời, đáng tiếc Ngải Thị tài chính lại thiếu……”
Một hồi thao thao bất tuyệt, nói đông nói tây, đơn giản chính là….thiếu tiền, muốn mượn tiền.
Thậm chí nói tới sau cùng, Ngải Thành Quốc còn cố thêm mắm thêm muối nói: “Tử Lam có phúc khí gả cho Đoàn gia, cũng không thể để người ngoài thấy được Ngải gia túng quẫn lảo đảo a. Không chỉ mất mặt Ngải gia, càng quan trong hơn là mất mặt Đoàn Thị a.”
Ngải Tử Lam ở bên càng nghe càng thấy xấu hổ, thật sâu cảm thấy mất mặt vì Ngải Thành Quốc. Đáng tiếc, từ thời khắc sinh ra cô đã không thể thay đổi việc cô có người cha thấy tiền là sáng mắt lên, coi lợi ích là trên hết.
Một nỗi bi ai thật sâu bao trùm lấy Ngải Tử Lam.
Cô có chút không dám đối diện với Đoàn Hồng Huyên. Đoàn Hồng Huyên lấy cô thì không thể không đối diện với Ngải gia, đây là một đống phiền phức khiến người ta đau cả đầu.
Cho dù Ngải Thành Quốc là cha ruột của cô, hiện giờ Ngải Thị cũng dần dần có xu hướng tuột dốc, Ngải Tử Lam trong lòng vẫn là hi vọng Đoàn Hồng Huyên có thể từ chối. Cô không muốn để Đoàn Hồng Huyên mất tiền oan, càng muốn muốn anh ta sau này trở thành cây rung tiền cho Ngải Thị.
Nếu như vậy, khác nào cô Ngải Tử lam gả cho người ta là vì tiền. Đây không phải là điều cô muốn thấy.
Có điều, Đoàn Hồng Huyên là người luôn thông minh, hẳn sẽ từ chối cấp tiền cho Ngải Thành Quốc.
Nằm ngoài dự liệu, Đoàn Hồng Huyên dường như lại không do dự nhiều, một tiếng liền đồng ý.
“Ngải tổng, vợ tôi tính như vậy rồi, ông thứ lỗi cho.” Đoàn Hồng Huyên mặt sầm lại, không thèm để ý cứ vậy mà bảo vệ vợ mình, trong giọng nói trầm thấp gợi cảm là tràn đầy sự yêu thương và cưng chiều.
Ngải Tử Lam cho dù như thế nào, hắn cũng đứng về phía cô. Hắn ngược lại hi vọng, Ngải Tử Lam được hắn cưng chiều như vậy.
Ý của Đoàn Hồng Huyên rất rõ ràng, Ngải Tử Lam là người của hắn, Ngải Thành Quốc nếu muốn chỉ trích, còn phải ước lượng xem mình có chọc được cả tập đoàn Đoàn Thị hay không.
“Sao có thể chứ” Ngải Thành Quốc nhận được lời cảnh cáo, liền vội vàng thay đổi nét mặt, một bộ nịnh nọt, cười ha ha tự hạ mình xuống, “Ha ha, tôi chỉ đùa với Tử Lam thôi, Đoàn tổng, cậu”
Sự biến sắc thần kỳ này khiến cho sự chán ghét trong lòng Đoàn Hồng Huyên càng lúc càng sâu đậm, một bộ không chịu nổi mà cắt ngang lời Ngải Thành Quốc, vào thẳng vấn đề: “Không biết Ngải tổng hôm nay đến đây là có chuyện gì?”
Kỳ thực, đây cũng là hỏi thừa rồi. Người bước chân vào giới kinh doanh mấy năm như Đoàn Hồng Huyên cũng có thể nghĩ ra, đơn giản là hợp tác, đầu tư, đóng góp cổ phần, loại chuyện này chỉ có thể là phương thức vớt tiền từ Đoàn Thị, đều có khả năng.
Ngải Thành Quốc thấy Đoàn Hồng Huyên chủ động mở lời trước hỏi, đột nhiên mắt sáng lên, giống như đã thấy tiền trước mắt, liền vội mở miệng: “Đoàn tổng, cậu cũng biết bây giờ là thời đại khoa học kỹ thuật, Ngải Thị muốn bước chân một chút vào ngành sản xuất năng lượng mặt trời, đáng tiếc Ngải Thị tài chính lại thiếu……”
Một hồi thao thao bất tuyệt, nói đông nói tây, đơn giản chính là….thiếu tiền, muốn mượn tiền.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thậm chí nói tới sau cùng, Ngải Thành Quốc còn cố thêm mắm thêm muối nói: “Tử Lam có phúc khí gả cho Đoàn gia, cũng không thể để người ngoài thấy được Ngải gia túng quẫn lảo đảo a. Không chỉ mất mặt Ngải gia, càng quan trong hơn là mất mặt Đoàn Thị a.”
Ngải Tử Lam ở bên càng nghe càng thấy xấu hổ, thật sâu cảm thấy mất mặt vì Ngải Thành Quốc. Đáng tiếc, từ thời khắc sinh ra cô đã không thể thay đổi việc cô có người cha thấy tiền là sáng mắt lên, coi lợi ích là trên hết.
Một nỗi bi ai thật sâu bao trùm lấy Ngải Tử Lam.
Cô có chút không dám đối diện với Đoàn Hồng Huyên. Đoàn Hồng Huyên lấy cô thì không thể không đối diện với Ngải gia, đây là một đống phiền phức khiến người ta đau cả đầu.
Cho dù Ngải Thành Quốc là cha ruột của cô, hiện giờ Ngải Thị cũng dần dần có xu hướng tuột dốc, Ngải Tử Lam trong lòng vẫn là hi vọng Đoàn Hồng Huyên có thể từ chối. Cô không muốn để Đoàn Hồng Huyên mất tiền oan, càng muốn muốn anh ta sau này trở thành cây rung tiền cho Ngải Thị.
Nếu như vậy, khác nào cô Ngải Tử lam gả cho người ta là vì tiền. Đây không phải là điều cô muốn thấy.
Có điều, Đoàn Hồng Huyên là người luôn thông minh, hẳn sẽ từ chối cấp tiền cho Ngải Thành Quốc.
Nằm ngoài dự liệu, Đoàn Hồng Huyên dường như lại không do dự nhiều, một tiếng liền đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro