Yêu Chiều Vô Hạn: Người Đàn Ông Chung Tình Của Tôi
Chương 92
Khang Kiều
2024-11-02 20:59:46
47.1: Tôi tin cô ấy
Hơn nữa, để đề phòng Ngải Thành Quốc không ngừng tới quấy rầy, Đoàn Hồng Huyên không thông qua bộ phận tài vụ, trực tiếp trên bàn viết cho ông ta tờ chi phiếu. Trên mặt đánh dấu là năm trăm vạn.
“Thật không hổ danh là Đoàn tổng, ra tay thật rộng rãi.” Thấy kim ngạch trên đó, Ngải Thành Quốc sắp cười đến không ngậm được mồm.
Quả quyết, sảng khoái như vậy, ngay đến Ngải Tử Lam cũng không khỏi kinh ngạc.
Ngải Thành Quốc chỉ là nói suông, căn bản không hề có văn bản cụ thể nào, Đoàn Hồng Huyên lại không để tâm, trực tiếp đưa tiền, dường như căn bản không hề quan tâm có chân chính đem tiền đầu nhập vào trong kế hoạch hay không, cuộc đầu tư này thành công hay thất bại.
“Ngải tổng, ông hẳn rất rõ, tiền này là Đoàn Thị đầu tư, chỉ được dùng vào kế hoạch sản xuất năng lượng mặt trời như ông vừa nói.” Đoàn Hồng Huyên mặt lạnh lùng, giọng trầm thấp, một bộ làm việc công.
“Đoàn tổng, đó là điều đương nhiên, tôi hiểu tôi hiểu.” Ngải Thành Quốc tiền đã đến tay rồi, vội vàng gật đầu phụ họa, còn chân chính để tâm được bao nhiêu, chân chính thực thi như thế nào thì không biết.
Ngải Tử Lam rất nghi ngờ, Đoàn Hồng Huyên có biết hay không số tiền này một khi chi ra, để mặc cho Ngải Thành Quốc sử dụng, không biết sẽ đi về đâu. Hiển nhiên Ngải Thành Quốc không đáng tín nhiệm.
Trợ lý Lý đi theo Đoàn Hồng Huyên nhiều năm lại biết trong đó nhất định có uẩn khúc. Đoàn Hồng Huyên làm như vậy chắc chắn là có mục đích của mình. Dù sao thì Đoàn Hồng Huyên cũng là một doanh nhân sành sỏi, không bao giờ chịu thua lỗ, hơn nữa năm tram vạn con số cũng tương đối.
“Tôi chỉ có một chút yêu cầu.” Quả nhiên, đang khi Ngải Thành Quốc thầm nghĩ Đoàn Hồng Huyên là một kẻ coi tiền như rác dễ dàng bị lừa gạt, Đoàn Hồng Huyên lúc này mới chậm rãi lên tiếng.
“Là điều gì?” Ngải Thành Quốc dường như cũng ngửi thấy mùi bất thường. Chắc chắn không phải là yêu cầu bình thường gì.
“Đây là kế hoạch đầu tư, tôi sẽ hoàn toàn không can thiệp.” Đoàn Hồng Huyên nhàn nhạt nói.
Đây chẳng phải là đang quan tâm Ngải Thành Quốc sao? Ngải Thành Quốc liền vội tiếp lời, bộ dạng như thể chỉ sợ Đoàn Hồng Huyên đổi ý.
“Đó là đương nhiên, Đoàn tổng bận trăm công nghìn việc, hạng mục nhỏ như này cứ giao toàn quyền cho Ngải Thị”
“Nhưng” còn chưa nói hết đã bị Đoàn Hồng Huyên ngắt lời, trong vẻ mặt nghiêm trọng thoáng qua chút ý cười, “Tôi cần một người giúp tôi để ý hạng mục nhỏ này.”
Như vậy, Ngải Thành Quốc không thể tự tung tự tác số tiền này được, nếu muốn động chân động tay cũng phải giấu giếm được người của Đoàn Hồng Huyên trước đã.
Nghe Đoàn Hồng Huyên nói vậy, Ngải Tử Lam đang thầm đoán xem người này sẽ là ai.
Theo cô thấy, rất có khả năng là trợ lý Lý. Dù sao thì trợ lý Lý giàu kinh nghiệm, năng lực xuất sắc, kế hoạch như này giao cho anh ta thì rất yên tâm.
Cô lại không ngờ
“Tôi nghĩ, Tử Lam rất thích hợp.” Giọng trầm thấp của Đoàn Hồng Huyên mang theo mấy phần tư tình, khuôn mặt lạnh lùng khi nhắc tới hai chữ Tử lam liền nhu hòa đi rất nhiều.
“Thứ nhất, cô ấy là người Ngải Thị, thiết nghĩ Ngải tổng chắc chắn sẽ tín nhiệm con gái mình; thứ hai, cô ấy là vợ của tôi, tôi vô cùng yên tâm.” Từng chút từng chút âm thanh của Đoàn Hồng Huyên vang lên trong căn phòng yên tĩnh, Ngải Tử Lam nghe đặc biệt cảm thấy dễ chịu.
“Ngải tổng, ông nghĩ như thế nào?”
Cư nhiên lại là cô. Ngải Tử Lam không thốt lên lời, sau khi hơi kinh ngạc, trong lòng cảm thấy từng cỗ ngọt ngào.
Trợ lý Lý sớm đã dự đoán ra, ở bên cạnh thầm nhịn cười, nhịn đến nỗi đỏ cả mặt. Đoàn Hồng Huyên thật là không lúc nào là không nghĩ cho thiếu phu nhân. Dùng năm trăm vạn này đổi lấy cơ hội tiến nhập vào nội bộ Ngải Thị và cơ hội rèn luyện năng lực cho thiếu phu nhân, như vậy cũng đáng.
Năm trăm vạn này nói là đầu tư cho kế hoạch năng lượng mặt trời, chi bằng nói đầu tư cho Ngải Tử Lam.
“Chuyện này…….Tử Lam chưa từng học qua tài chính, chỉ sợ không thể kham nổi nhiệm vụ lớn như này a.” Ngải Thành Quốc phản bác, khuôn mặt trở nên lúng túng khó xử, do dự mà nói, như thể muốn Đoàn Hồng Huyên thay đổi chủ ý.
Trong lòng ông ta đương nhiên là cường liệt phản đối rồi, mắt thấy miếng mỡ to như vậy không thể rơi vào trong miệng mình, lại sắp rơi vào trong tay đứa con gái mà mình không thân cận, như thế nào cũng không hề tình nguyện.
Hơn nữa, để đề phòng Ngải Thành Quốc không ngừng tới quấy rầy, Đoàn Hồng Huyên không thông qua bộ phận tài vụ, trực tiếp trên bàn viết cho ông ta tờ chi phiếu. Trên mặt đánh dấu là năm trăm vạn.
“Thật không hổ danh là Đoàn tổng, ra tay thật rộng rãi.” Thấy kim ngạch trên đó, Ngải Thành Quốc sắp cười đến không ngậm được mồm.
Quả quyết, sảng khoái như vậy, ngay đến Ngải Tử Lam cũng không khỏi kinh ngạc.
Ngải Thành Quốc chỉ là nói suông, căn bản không hề có văn bản cụ thể nào, Đoàn Hồng Huyên lại không để tâm, trực tiếp đưa tiền, dường như căn bản không hề quan tâm có chân chính đem tiền đầu nhập vào trong kế hoạch hay không, cuộc đầu tư này thành công hay thất bại.
“Ngải tổng, ông hẳn rất rõ, tiền này là Đoàn Thị đầu tư, chỉ được dùng vào kế hoạch sản xuất năng lượng mặt trời như ông vừa nói.” Đoàn Hồng Huyên mặt lạnh lùng, giọng trầm thấp, một bộ làm việc công.
“Đoàn tổng, đó là điều đương nhiên, tôi hiểu tôi hiểu.” Ngải Thành Quốc tiền đã đến tay rồi, vội vàng gật đầu phụ họa, còn chân chính để tâm được bao nhiêu, chân chính thực thi như thế nào thì không biết.
Ngải Tử Lam rất nghi ngờ, Đoàn Hồng Huyên có biết hay không số tiền này một khi chi ra, để mặc cho Ngải Thành Quốc sử dụng, không biết sẽ đi về đâu. Hiển nhiên Ngải Thành Quốc không đáng tín nhiệm.
Trợ lý Lý đi theo Đoàn Hồng Huyên nhiều năm lại biết trong đó nhất định có uẩn khúc. Đoàn Hồng Huyên làm như vậy chắc chắn là có mục đích của mình. Dù sao thì Đoàn Hồng Huyên cũng là một doanh nhân sành sỏi, không bao giờ chịu thua lỗ, hơn nữa năm tram vạn con số cũng tương đối.
“Tôi chỉ có một chút yêu cầu.” Quả nhiên, đang khi Ngải Thành Quốc thầm nghĩ Đoàn Hồng Huyên là một kẻ coi tiền như rác dễ dàng bị lừa gạt, Đoàn Hồng Huyên lúc này mới chậm rãi lên tiếng.
“Là điều gì?” Ngải Thành Quốc dường như cũng ngửi thấy mùi bất thường. Chắc chắn không phải là yêu cầu bình thường gì.
“Đây là kế hoạch đầu tư, tôi sẽ hoàn toàn không can thiệp.” Đoàn Hồng Huyên nhàn nhạt nói.
Đây chẳng phải là đang quan tâm Ngải Thành Quốc sao? Ngải Thành Quốc liền vội tiếp lời, bộ dạng như thể chỉ sợ Đoàn Hồng Huyên đổi ý.
“Đó là đương nhiên, Đoàn tổng bận trăm công nghìn việc, hạng mục nhỏ như này cứ giao toàn quyền cho Ngải Thị”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nhưng” còn chưa nói hết đã bị Đoàn Hồng Huyên ngắt lời, trong vẻ mặt nghiêm trọng thoáng qua chút ý cười, “Tôi cần một người giúp tôi để ý hạng mục nhỏ này.”
Như vậy, Ngải Thành Quốc không thể tự tung tự tác số tiền này được, nếu muốn động chân động tay cũng phải giấu giếm được người của Đoàn Hồng Huyên trước đã.
Nghe Đoàn Hồng Huyên nói vậy, Ngải Tử Lam đang thầm đoán xem người này sẽ là ai.
Theo cô thấy, rất có khả năng là trợ lý Lý. Dù sao thì trợ lý Lý giàu kinh nghiệm, năng lực xuất sắc, kế hoạch như này giao cho anh ta thì rất yên tâm.
Cô lại không ngờ
“Tôi nghĩ, Tử Lam rất thích hợp.” Giọng trầm thấp của Đoàn Hồng Huyên mang theo mấy phần tư tình, khuôn mặt lạnh lùng khi nhắc tới hai chữ Tử lam liền nhu hòa đi rất nhiều.
“Thứ nhất, cô ấy là người Ngải Thị, thiết nghĩ Ngải tổng chắc chắn sẽ tín nhiệm con gái mình; thứ hai, cô ấy là vợ của tôi, tôi vô cùng yên tâm.” Từng chút từng chút âm thanh của Đoàn Hồng Huyên vang lên trong căn phòng yên tĩnh, Ngải Tử Lam nghe đặc biệt cảm thấy dễ chịu.
“Ngải tổng, ông nghĩ như thế nào?”
Cư nhiên lại là cô. Ngải Tử Lam không thốt lên lời, sau khi hơi kinh ngạc, trong lòng cảm thấy từng cỗ ngọt ngào.
Trợ lý Lý sớm đã dự đoán ra, ở bên cạnh thầm nhịn cười, nhịn đến nỗi đỏ cả mặt. Đoàn Hồng Huyên thật là không lúc nào là không nghĩ cho thiếu phu nhân. Dùng năm trăm vạn này đổi lấy cơ hội tiến nhập vào nội bộ Ngải Thị và cơ hội rèn luyện năng lực cho thiếu phu nhân, như vậy cũng đáng.
Năm trăm vạn này nói là đầu tư cho kế hoạch năng lượng mặt trời, chi bằng nói đầu tư cho Ngải Tử Lam.
“Chuyện này…….Tử Lam chưa từng học qua tài chính, chỉ sợ không thể kham nổi nhiệm vụ lớn như này a.” Ngải Thành Quốc phản bác, khuôn mặt trở nên lúng túng khó xử, do dự mà nói, như thể muốn Đoàn Hồng Huyên thay đổi chủ ý.
Trong lòng ông ta đương nhiên là cường liệt phản đối rồi, mắt thấy miếng mỡ to như vậy không thể rơi vào trong miệng mình, lại sắp rơi vào trong tay đứa con gái mà mình không thân cận, như thế nào cũng không hề tình nguyện.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro