Bị để ý rồi
Cố Tây Tước
2024-11-14 21:59:32
Đã vào độ xuân về hoa nở, Diêu Viễn nhìn những bông hoa đào tung cánh bên ngoài cửa sổ phòng
học, nghĩ bụng thời tiết đẹp thế này mà không đi chơi thì thật đáng
tiếc.
Chuông báo giờ vào học đã reo nhưng giáo viên vẫn chưa xuất hiện, trong phòng học nhốn nháo. Lúc này có một nam sinh sải bước tiến vào, nhìn quanh lớp một lượt, cuối cùng đi đến ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Diêu Viễn.
Vì đối phương lạ mặt, Diêu Viễn không khỏi quay đầu sang nhìn một cái.
Nam sinh đó vừa ngồi xuống liền ngả người ra lưng ghế, nhắm mắt dưỡng thần, bộ dạng có vẻ chưa ngủ đủ giấc.
Nữ sinh ngồi bên kia Diêu Viễn kéo tay áo cô, thì thầm: “Ê, tớ biết người này, là đàn anh năm thứ tư.”
Nam sinh này mặc áo lông cao cổ màu lam nhạt, mái tóc tơ mềm mại, tổng thể ngũ quan rất ưa nhìn, chẳng qua bây giờ đối phương đang ngủ gật, trông có vẻ uể oải, hay nói đúng hơn là khí sắc không được tốt, giống như đang ốm vậy.
Nữ sinh bên cạnh Diêu Viễn lại hỏi nhỏ: “Tớ bảo này, có cần nói cho anh ta biết là anh ta vào nhầm phòng rồi không?”
Diêu Viễn trầm ngâm nói: “Thôi, dù sao chúng ta cũng không quen biết anh ta, cứ coi như không biết đi.”
Ngay giây sau, người được nói tới mở mắt, quay đầu nhìn Diêu Viễn, đôi mắt đen láy, sâu thẳm có hồn khiến trái tim người bị nhìn phải đập rộn ràng. Anh ta cất tiếng: “Sao cô lại thất đức thế?”
Diêu Viễn giật mình tỉnh giấc, hoàn toàn không thể hiểu được. “Sao lại mơ một giấc mơ kì lạ vậy nhỉ?” Bây giờ cô đã học xong thạc sĩ, vậy mà còn mơ về khoảng thời gian vẫn đang học đại học năm nhất.
“Hẳn là vì dạo này đọc sách nhiều đến đần cả người ra rồi.” Thế là cô nàng quyết định. “Lát nữa dậy phải chơi game xả “xì trét” mới được!”
Từ nhỏ đến lớn, Diêu Viễn luôn là tấm gương học sinh giỏi tiêu biểu. Cô học khoa Văn ngôn Hán ngữ tại trường Đại học Giang Ninh nổi tiếng, sau đó được trường cử sang Canada học thạc sĩ, tốt nghiệp xong về lại trường cũ công tác, trở thành giảng viên dạy môn tự chọn. Cô dạy môn Mỹ học đại cương, đã đứng lớp được hai tháng rồi.
Cô cũng không có mục tiêu gì to lớn, vĩ đại, chỉ mong ngày ngày trôi qua yên ả.
Tựa như, lúc chơi game nhất định phải đảm bảo tốc độ đường truyền nhanh, không rớt mạng giữa chừng nha ông trời!
Trưa Chủ nhật, Diêu Viễn ngủ dậy, gộp bữa sáng với bữa trưa vào giải quyết một lần rồi mở máy tính, đăng nhập Thịnh thế truyền thuyết. Vừa vào đã nhìn thấy nhân vật của mình, Nhược Vi Quân Cố, đứng tại một đình viện, tường cao gấp khúc, phía trước mặt là một hồ nước nho nhỏ với những bông hoa súng nở rực rỡ.
Chốn thanh tĩnh liễu rủ thướt tha, nước biếc hoa thắm này tên là Tiểu Liễu Viện, do cô đi bừa mà tìm thấy được.
Bởi vì chỗ này chẳng có gì để đánh nên chẳng có mấy người chơi lai vãng.
Kiếm khách Nhược Vi Quân Cố lặng lẽ đứng dưới một gốc liễu, đeo kiếm bên hông, mái tóc dài đen bóng được cố định bởi ba chiếc trâm bạc, tùy ý buông xuống lưng, bên trong là làn áo mỏng màu tím nhạt, bên ngoài khoác áo hai lớp màu tím hoa cà, còn có áo khoác ngắn và dải thắt lưng màu tím bạc, ngoại hình rất oai hùng, hiên ngang.
“Chỗ này rất thích hợp để hẹn hò, vậy mà có mỗi mình cô đơn lẻ bóng đứng đây, quả là lãng phí!”
Diêu Viễn thở dài cảm thán. Nào ngờ, trên bức tường cao ngay sau lưng Nhược Vi Quân Cố có một đao khách, tóc dài bạc trắng, tay áo phiêu phất, đang lẳng lặng nhìn về phía cô.
Mà Diêu Viễn cũng không mất hứng được bao lâu, người chơi Hoa Khai cùng bang phái đã gửi tin nhắn cho cô: “Tiểu Quân, nghe nói cậu sắp cùng Quân Lâm Thiên Hạ nổi tiếng trâu bò của Thịnh thế mình ước hẹn chung thân à?”
Nhược Vi Quân Cố: “Hả?”
Hoa Khai: “Cậu không biết sao? Hai ngày nay cậu không lên, kênh Thế giới đang đồn ầm ầm kia kìa, nói là cậu được Quân Lâm Thiên Hạ cứu, sau đó định lấy thân báo đáp người ta luôn.”
Nhược Vi Quân Cố: “Cái gì?!”
Mình với cái người “nổi tiếng trâu bò” Quân Lâm Thiên Hạ kia bắt đầu có liên quan đến nhau… nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ được gần một tuần chứ mấy?
Hồi tưởng, màn một:
Gần một tuần trước, có một ngày cô đang đi dạo dưới một chân núi nào đó thì trông thấy một cặp tình nhân đang ngọt ngào ân ái giữa non xanh nước biếc. Người nam tên Gia Đẹp Trai Nhất, người nữ tên là Mỹ Nhân Như Xưa. Sau đó, dưới ánh chớp lửa bùng, một đoàn người nhảy ra, giết luôn đôi tình nhân đang mặn nồng thắm thiết kia…
Khụ, khoe khoang tình cảm bị người ta giết thì thôi đi, nhưng sao đến người qua đường vô tội như cô cũng bị tấn công nữa? Diêu Viễn rất buồn bực, cái tên Hùng Ưng Nhất Hiệu của đám người kia chẳng nói một lời đã xông thẳng tới giết cô. Một đấu một đùng đùng đoàng đoàng đến gần mười phút, cuối cùng cô xách kiếm tung một chiêu tức thời, dưới mưa hoa ngập trời, mũi kiếm vẽ một vòng cung như vầng trăng, chiêu này là “Hoa kiến nguyệt”, tục gọi là “Cho ngươi hoa mắt”, vừa chặn đứng sự tấn công của đối phương vừa nhân thời gian ba giây đối phương hoa mắt chóng mặt, Diêu Viễn nhanh chóng, chuẩn xác tung ra hai chiêu “Huyết tế”, một giây rưỡi một kiếm, hai kiếm là đủ đánh bay nốt chỗ máu còn lại của đối phương. Hùng Ưng Nhất Hiệu ngã gục. Trong khoảng thời gian đó, cặp đôi mặn nồng thắm thiết kia cũng đo đất luôn rồi.
Sau đó, Diêu Viễn còn tưởng cô sẽ bị đồng bọn của Hùng Ưng Nhất Hiệu vây đánh, chẳng ngờ đám người kia chỉ đứng một bên, một người ra tay hồi sinh cho Hùng Ưng Nhất Hiệu xong thì không ai có động tĩnh gì nữa.
Trong lúc Diêu Viễn còn đang âm thầm nâng cao cảnh giác thì cô nàng tên Mỹ Nhân Như Xưa bị đám người kia đánh gục lại lên kênh Thế giới chỉ mặt điểm tên bang chủ của bang Thiên Hạ, nhân vật trâu bò của Thịnh thế - Quân Lâm Thiên Hạ: “Quân Lâm Thiên Hạ, anh không thể bỏ qua cho bọn này sao?”
Quân Lâm Thiên Hạ hiện không có mặt ở hiện trường đáp lại: “Không thể.”
Đây hẳn là mấy vụ “tranh giành tình cảm” thường thấy nhất trong game. Diêu Viễn đọc xong chỉ có thể cảm thán số mình quá nhọ, cô đây hoàn toàn là chọn sai thời gian, đi sai địa điểm nên mới gặp phải một dàn diễn viên với trình độ diễn xuất quá là lung tung bát nháo, chẳng tôn trọng kịch bản gì cả. Đúng là tai bay vạ gió!
Ngày đó cô cứ ngỡ vai của mình đến đấy là xong, đang định rời đi thì một nhân vật nam trông phong độ phi phàm tên là Ôn Như Ngọc từ đám người bên kia bước sang tạ lỗi với cô, nói rằng anh chàng Hùng Ưng Nhất Hiệu nhà mình mắt mũi kèm nhèm nhận nhầm người, sau đó hỏi cô có vui lòng kết bạn cùng bọn họ hay chăng.
Cô vừa choáng vừa thấy khó hiểu, lúc đối phương gửi tới yêu cầu kết bạn, cô ấn “từ chối” rồi chỉ đáp một câu: “Kết bạn thì không cần đâu, nếu chuyện chỉ là nhầm lẫn thì tôi đi trước đây.” Nói xong, cô liền điều khiển nhân vật bước đi, trước khi khuất hẳn còn vô tình liếc thấy mấy câu nói chuyện trên màn hình.
Lạc Thủy: “Quan tài vụ số một bang Thiên Hạ nhà mình bị từ chối rồi??? Lần đầu tiên trong lịch sử nha!”
Ôn Như Ngọc: “Ồn ào cái gì? Chẳng lẽ các người không thấy bang chủ nhà chúng ta tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa, đã đến lúc phải thành gia lập thất rồi hả?”
Lạc Thủy: “Ông đúng là không sợ chết!”
Thuyết minh:
1. Hoa kiến nguyệt: Còn có tên là “Cho ngươi hoa mắt”, chiêu thức lập tức thi triển (không cần thời gian chờ vận công), chặn đứng sự tấn công của đối phương, đồng thời khiến địch thủ hoa mắt trong vòng ba giây.
2. Huyết tế: Thời gian vận công một phẩy năm giây, dùng hai mươi lăm phần trăm lượng máu của mình để tăng bốn lần mức độ bạo kích của đường kiếm, nếu sử dụng bốn lần thì người sử dụng kỹ năng này sẽ chết.
Hồi tưởng, màn hai:
Hai ngày sau khi diễn ra màn một, chị họ Thủy Thượng Tiên bị người ta vây đánh, gọi cô sang cứu viện. Trong quá trình miễn cưỡng cứu giúp chị họ nhà mình, cô bị phe kia lên kênh Thế giới ra lệnh truy nã. Cái con người tên Ôn Như Ngọc đó cũng lên kênh Thế giới góp vài câu, nói: “Kẻ nào dám giết Nhược Vi Quân Cố, kẻ đó là kẻ thù của Ôn Như Ngọc ta.”
Người nổi tiếng nói chuyện quả có khác, kênh Thế giới chớp cái đã náo nhiệt hẳn lên. Lúc có người hỏi anh ta Nhược Vi Quân Cố là ai, anh ta lại lên tiếng lần nữa: “Là bang chủ phu nhân nhà chúng tôi chứ ai!”
Thế là, trên kênh Thế giới, câu chữ rào rào như đèn kéo quân, nhấp nháy không ngừng, đến độ Diêu Viễn ngồi trước màn hình phải hít một hơi thật sâu rồi mới xông thẳng lên đó: “Ôn Như Ngọc, anh nói linh tinh gì thế?”
Cùng lúc đó, có người cũng phát ngôn một câu y hệt như cô, đến cả dấu câu cũng chẳng khác tẹo nào.
Người đó… tên là Quân Lâm Thiên Hạ, bang chủ của bang phái đứng đầu Thịnh thế.
Sau đó Quân Lâm Thiên Hạ còn quăng thêm một câu: “Cho dù có là thật thì cũng không thể bạ đâu cũng nói như thế được.”
“…”
Câu này… quả thật rất đáng để nghiên cứu và bàn tán.
Thế là hôm đó, nhân vật Nhược Vi Quân Cố của Diêu Viễn nổi danh như cồn.
Hồi tưởng, màn ba:
Mười hai ngày trước, cô đi làm nhiệm vụ, lượn qua lượn lại trong rừng Mê Cung đến hoa cả mắt mà vẫn không tìm thấy lối ra, đang âm thầm ngẩng mặt nhìn trời cảm thương cho số kiếp mù đường của mình thì màn hình đột nhiên xuất hiện một nhân vật nữa, trên đầu có tên: Quân Lâm Thiên Hạ. Đao khách khôi ngô, phóng khoáng, khoác trường bào màu sẫm, mái tóc bạch kim dài buộc sau gáy, có đôi ba sợi nhè nhẹ phất qua thái dương, hai tay cầm hai thứ vũ khí cực phẩm được chế tác tinh xảo, một là Chướng đao, một là Hoành đao. Lúc người đó từng bước tiến lại gần cô, suy nghĩ đầu tiên của cô là: Quả đúng là “quân lâm thiên hạ”. Mà nhóm thiết kế đồ họa của Thịnh thế cũng tài năng ghê!
Đây là lần đầu tiên Diêu Viễn tiếp xúc với vị đại thần này ở cự li gần như thế.
Sau đó anh ta nói: “Tôi đưa cô ra ngoài.”
Tiếp theo, anh ta đưa cô ra ngoài.
Rồi đến lượt Diêu Viễn lên tiếng: “Cảm ơn!”
Anh ta đáp: “Không cần khách sáo. Hôm nay tôi có việc, thoát trước đây.”
Nhược Vi Quân Cố: “… Ừ.”
Kết thúc hồi tưởng. Thế thì cái vụ “lấy thân báo đáp” kia là ở đâu chui ra vậy?
Diêu Viễn thấy mình với Quân Lâm Thiên Hạ quả thật không thân thiết, ngay đến cả “quen biết” cũng chưa tới, cùng lắm thì chỉ được xem như có duyên gặp gỡ một lần mà thôi. Hơn nữa, không phải thiên hạ vẫn đồn người kia rất tàn nhẫn, hung ác, lạnh lùng, cao ngạo lắm sao, người lạnh lùng, cao ngạo sao lại nói ra mấy câu như thế được?
Bởi thế, nhất định là tin vịt rồi!
Diêu Viễn khẳng định: “Mọi chuyện chỉ là tin vịt” xong thì thấy vị đại thần lạnh lùng, cao ngạo nào đó đã lên kênh Thế giới gọi một câu: “Nhược Vi Quân Cố, đến núi Tử Vân đi!”
Trên đỉnh núi Tử Vân được ánh tà dương chiếu rọi, Quân Lâm Thiên Hạ dựa vào cây đại thụ chọc trời, ánh mắt nhìn xa xăm. Về vị đại thần Quân Lâm Thiên Hạ này, có rất nhiều lời đồn thổi.
Có người nói, anh ta tham gia Thịnh thế mới có nửa năm mà đã tiêu không dưới hai trăm nghìn nhân dân tệ, đại gia!
Có kẻ bảo, thật ra anh ta là ông chủ của Thịnh thế, hoặc là con trai của ông chủ, cũng là đại gia!
Có người kể, nghề chính của anh ta là game thủ, chơi game online thế này chỉ là để tiêu khiển mà thôi, trâu bò!
…
Tóm lại, Quân Lâm Thiên Hạ là một đại thần, mọi người đều biết, mà tính cách của con người này “tồi tệ”, cũng là việc mọi người đều biết.
Nghe nói anh ta thường xuyên tán tỉnh các em gái trong trò chơi, nhưng mỗi lần tán xong, “qua lại” chưa được mấy ngày đã đưa tiền tống tiễn người ta đi, thật đúng là lăng nhăng, vô tình cực điểm. Vốn dĩ ấy mà, trong trò chơi nam nhiều nữ ít, đã cưa được con gái nhà người ta mà còn chẳng biết trân trọng như thế nữa!
“Thể loại đại gia lắm tiền này có để cho người ta sống không!” Đây là tiếng lòng của mấy người chơi nam cưa hoài chẳng ai đổ.
“Mặc dù đại thần rất ít nói nhưng mà người thì không tệ đâu, ít ra tiền bạc sổ sách cũng rất hào phóng, tôi nghĩ mình sẽ chẳng dễ dàng mà quên được anh ấy, có duyên sẽ còn gặp lại.” Đây là tiếng lòng của một bộ phận các cô gái bị vứt bỏ.
“Anh ta còn chưa nhìn thấy ảnh của tôi sao đã biết tôi không phải người anh ta tìm rồi? Từ nay tôi quyết không tin vào tình yêu nữa!” Đây là tiếng lòng của bộ phận các cô gái bị vứt bỏ còn lại.
Mà Quân Lâm Thiên Hạ, hay nói chính xác hơn thì là người điều khiển phía sau Quân Lâm Thiên Hạ bị người ngoài đoán già đoán non nhưng lại hoàn toàn không để ý đến những lời đồn đại đó, việc anh ta để ý chỉ có một.
Diêu Viễn đang vô cùng buồn bực. Cô thể nghiệm được sâu sắc cảm giác cuộc đời này đâu đâu cũng là bất ngờ.
Còn về núi Tử Vân ấy hả? Đương nhiên là cô không đi, cô đâu có quen biết anh ta. Gọi cái là đến cái gì chứ, cô cũng có phải người yêu hay thú cưng đâu! Bởi vậy cô không chút do dự chọn đi dạo chợ.
Ngày hôm đó, cô vừa tới khu chợ thì trên kênh Thế giới không ngừng có người lên tiếng:
“Đại thần Quân Lâm Thiên Hạ mở quầy hàng?”
“Không phải chứ? Tôi có nhìn nhầm không vậy nè? Chẳng phải vị đại thần này vừa bảo đang ở trên núi Tử Vân đợi ai đó sao?”
“ID không sai mà, là Quân Lâm Thiên Hạ thật đấy, đang mở quầy bán vũ khí kìa!”
“Ôi trời ơi, bang chủ bang Thiên Hạ giàu thế rồi mà còn phải đi bán vũ khí sao?!”
“…”
Nhưng mà mấy lời trên, Diêu Viễn hoàn toàn không nhìn thấy.
Diêu Viễn đi dạo một hồi thì thấy có một chỗ người bu như kiến, sau đó nghe được hai người đi ngang qua cô nói cái gì mà: “Đại thần ra giá cao khủng khiếp… Anh ta đang chơi xỏ mọi người đấy hả?”
Diêu Viễn không hiểu gì nhưng cũng thấy rất hiếu kì, bèn chạy qua chỗ đó xem người ta mua bán thứ gì. Kết quả là cô còn chưa kịp trông thấy bên đó đang bán cái gì thì người bán ở chính giữa vòng vây đã lên tiếng trước: “Nhược Vi Quân Cố, Ngự hồn kiếm giá một đồng vàng, có mua không?”
Ngự hồn kiếm, cực phẩm thuộc hàng tốt gần nhất, mà một đồng vàng trong trò chơi cũng chỉ bằng tiền mua một con thỏ, phải nói là cực kì rẻ.
Đối với chuyện tốt thế này, Diêu Viễn chẳng buồn nghĩ, đáp ngay: “Mua!”
Giao dịch xong xuôi, đến tận lúc này cô mới nhìn rõ tên người bán: Quân Lâm Thiên Hạ.
Đám người xem xung quanh: “Đại thần quả nhiên đang trêu đùa bọn này…”
Quân Lâm Thiên Hạ thu quầy dọn sạp, nói với Diêu Viễn: “Thật ngại quá, vừa rồi báo sai giá, là một nghìn đồng vàng mới phải, xin mời bổ sung chín trăm chín mươi chín đồng nữa.”
Diêu Viễn và đám đông xung quanh: “…”
Báo giá sai nhiều như thế thì phi logic đến độ nào vậy, đại thần!
Đương nhiên, người được lợi như Diêu Viễn cũng chẳng phải dạng mặt dày, ai bảo cô đạo đức tốt cơ chứ. “Tôi không có nhiều tiền như thế, hay là tôi trả lại anh cây Ngự hồn kiếm nhé?”
Quân Lâm Thiên Hạ: “Phiền phức. Đi cùng tôi đến núi Tử Vân làm chút chuyện nhé?”
Nhược Vi Quân Cố: “Chuyện gì cơ?”
Quân Lâm Thiên Hạ không trả lời, sải bước đi luôn. Khóe mắt Diêu Viễn khẽ giật một cái, đành phải theo sau.
Ngày hôm đó trên núi Tử Vân, một đao khách nổi danh Thịnh thế và một kiếm khách vô danh dạo bộ giữa non cao khoe sắc, tuyết hắt bóng mai đến cả tiếng đồng hồ, chẳng làm gì cả, đến thỏ cũng không thèm bắt lấy một con.
Có điều khoảng thời gian này, kênh Bang phái Bách Hoa Đường của Diêu Viễn lại cực kì sôi nổi.
Bách Hoa Đường do chị họ Thủy Thượng Tiên của Diêu Viễn thành lập, thành viên cũng chưa có đến chục người, cao thủ chẳng có nhưng nhân tài tám chuyện thì nhiều vô cùng.
Asia: “Hình như em nhìn thấy Quân tỷ, chị ấy đang cùng Quân Lâm Thiên Hạ trong lời đồn đi dạo ở một trong mười thánh địa hẹn hò của Thịnh thế, núi Tử Vân kìa!”
A Di, nam giới duy nhất trong Bách Hoa Đường kinh ngạc: “Cái gì? Lúc nãy tôi hỏi Tiểu Quân, chị ấy còn bảo không đi cơ mà? Tiểu Quân lừa tôi!”
Asia: “Quân tỷ thật sự định lấy thân báo đáp đại thần sao?”
Diêu Viễn không nhịn được, gửi một loạt dấu ba chấm.
Doraemon: “Quân tỷ! Chị quyến rũ được anh chàng Quân Lâm Thiên Hạ đó thật rồi hả!? Làm sao mà quyến rũ được vậy? Nói nghe xem nào!”
Cái gì mà “quyến rũ được”?
Diêu Viễn chỉ có thể cảm thán có những chuyện quả đúng là thiên thời, địa lợi, nhân hòa, cụm từ trái nghĩa của nó là gì ấy nhỉ?
Nhược Vi Quân Cố: “Nói thế nào nhỉ, chẳng qua là tôi nợ anh ta chút tiền nên phải đi giúp anh ta làm nhiệm vụ trả nợ thôi.”
A Di: “Nhiệm vụ gì thế?”
Diêu Viễn nhìn nhân vật đại thần khí độ hiên ngang trên màn hình, nghĩ bụng, đi dạo cùng cho có bạn có gọi là nhiệm vụ không nhỉ? Quả nhiên thế giới tinh thần của đám trâu bò này, người thường khó mà hiểu được.
Diêu Viễn vừa cảm thán vừa giải thích qua loa trên kênh Bang phái: “Tóm lại không có chuyện như mọi người tưởng đâu.”
A Di: “Ồ ồ, thế thì được! Nếu không tối nay người ta sẽ mất ngủ cho mà xem!”
Bên này Diêu Viễn không nhịn được nữa mà mở miệng hỏi thăm đại thần: “Bang chủ Quân Lâm Thiên Hạ này, chúng ta sắp đi hết núi Tử Vân rồi, xin hỏi anh đang tìm cái gì thế? Nói ra thì tôi mới giúp anh tìm được chứ.”
Quân Lâm Thiên Hạ: “Chán rồi?”
Diêu Viễn có gì nói nấy: “Hơi.”
Quân Lâm Thiên Hạ: “Thế thì thôi, hôm nay đến đây thôi. Lần sau đổi chỗ khác.”
Diêu Viễn kinh ngạc. “Đợi đã, đại thần! Chín trăm chín mươi chín đồng vàng tôi nợ anh không phải chỉ đi một lần này là trả hết sao?”
Quân Lâm Thiên Hạ trả lời thế này: “Không phải.”
Diêu Viễn: “…”
Quân Lâm Thiên Hạ: “Kết bạn đi.” Sau đó bổ sung: “Đòi nợ cho tiện.”
Nhược Vi Quân Cố: “Tôi trả anh vũ khí nhé?”
Quân Lâm Thiên Hạ: “Đã nói rồi, phiền phức.”
Anh cứ đòi nợ từng tí, từng tí một thế này chẳng phải còn phiền phức hơn sao?!
Đối phương gửi yêu cầu kết bạn tới, Diêu Viễn bất đắc dĩ ấn “đồng ý”. Đến đây, bảng danh sách bạn tốt của Nhược Vi Quân Cố lại có thêm một vị đại nhân vật kim quang lấp lánh: Quân Lâm Thiên Hạ.
Chuông báo giờ vào học đã reo nhưng giáo viên vẫn chưa xuất hiện, trong phòng học nhốn nháo. Lúc này có một nam sinh sải bước tiến vào, nhìn quanh lớp một lượt, cuối cùng đi đến ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Diêu Viễn.
Vì đối phương lạ mặt, Diêu Viễn không khỏi quay đầu sang nhìn một cái.
Nam sinh đó vừa ngồi xuống liền ngả người ra lưng ghế, nhắm mắt dưỡng thần, bộ dạng có vẻ chưa ngủ đủ giấc.
Nữ sinh ngồi bên kia Diêu Viễn kéo tay áo cô, thì thầm: “Ê, tớ biết người này, là đàn anh năm thứ tư.”
Nam sinh này mặc áo lông cao cổ màu lam nhạt, mái tóc tơ mềm mại, tổng thể ngũ quan rất ưa nhìn, chẳng qua bây giờ đối phương đang ngủ gật, trông có vẻ uể oải, hay nói đúng hơn là khí sắc không được tốt, giống như đang ốm vậy.
Nữ sinh bên cạnh Diêu Viễn lại hỏi nhỏ: “Tớ bảo này, có cần nói cho anh ta biết là anh ta vào nhầm phòng rồi không?”
Diêu Viễn trầm ngâm nói: “Thôi, dù sao chúng ta cũng không quen biết anh ta, cứ coi như không biết đi.”
Ngay giây sau, người được nói tới mở mắt, quay đầu nhìn Diêu Viễn, đôi mắt đen láy, sâu thẳm có hồn khiến trái tim người bị nhìn phải đập rộn ràng. Anh ta cất tiếng: “Sao cô lại thất đức thế?”
Diêu Viễn giật mình tỉnh giấc, hoàn toàn không thể hiểu được. “Sao lại mơ một giấc mơ kì lạ vậy nhỉ?” Bây giờ cô đã học xong thạc sĩ, vậy mà còn mơ về khoảng thời gian vẫn đang học đại học năm nhất.
“Hẳn là vì dạo này đọc sách nhiều đến đần cả người ra rồi.” Thế là cô nàng quyết định. “Lát nữa dậy phải chơi game xả “xì trét” mới được!”
Từ nhỏ đến lớn, Diêu Viễn luôn là tấm gương học sinh giỏi tiêu biểu. Cô học khoa Văn ngôn Hán ngữ tại trường Đại học Giang Ninh nổi tiếng, sau đó được trường cử sang Canada học thạc sĩ, tốt nghiệp xong về lại trường cũ công tác, trở thành giảng viên dạy môn tự chọn. Cô dạy môn Mỹ học đại cương, đã đứng lớp được hai tháng rồi.
Cô cũng không có mục tiêu gì to lớn, vĩ đại, chỉ mong ngày ngày trôi qua yên ả.
Tựa như, lúc chơi game nhất định phải đảm bảo tốc độ đường truyền nhanh, không rớt mạng giữa chừng nha ông trời!
Trưa Chủ nhật, Diêu Viễn ngủ dậy, gộp bữa sáng với bữa trưa vào giải quyết một lần rồi mở máy tính, đăng nhập Thịnh thế truyền thuyết. Vừa vào đã nhìn thấy nhân vật của mình, Nhược Vi Quân Cố, đứng tại một đình viện, tường cao gấp khúc, phía trước mặt là một hồ nước nho nhỏ với những bông hoa súng nở rực rỡ.
Chốn thanh tĩnh liễu rủ thướt tha, nước biếc hoa thắm này tên là Tiểu Liễu Viện, do cô đi bừa mà tìm thấy được.
Bởi vì chỗ này chẳng có gì để đánh nên chẳng có mấy người chơi lai vãng.
Kiếm khách Nhược Vi Quân Cố lặng lẽ đứng dưới một gốc liễu, đeo kiếm bên hông, mái tóc dài đen bóng được cố định bởi ba chiếc trâm bạc, tùy ý buông xuống lưng, bên trong là làn áo mỏng màu tím nhạt, bên ngoài khoác áo hai lớp màu tím hoa cà, còn có áo khoác ngắn và dải thắt lưng màu tím bạc, ngoại hình rất oai hùng, hiên ngang.
“Chỗ này rất thích hợp để hẹn hò, vậy mà có mỗi mình cô đơn lẻ bóng đứng đây, quả là lãng phí!”
Diêu Viễn thở dài cảm thán. Nào ngờ, trên bức tường cao ngay sau lưng Nhược Vi Quân Cố có một đao khách, tóc dài bạc trắng, tay áo phiêu phất, đang lẳng lặng nhìn về phía cô.
Mà Diêu Viễn cũng không mất hứng được bao lâu, người chơi Hoa Khai cùng bang phái đã gửi tin nhắn cho cô: “Tiểu Quân, nghe nói cậu sắp cùng Quân Lâm Thiên Hạ nổi tiếng trâu bò của Thịnh thế mình ước hẹn chung thân à?”
Nhược Vi Quân Cố: “Hả?”
Hoa Khai: “Cậu không biết sao? Hai ngày nay cậu không lên, kênh Thế giới đang đồn ầm ầm kia kìa, nói là cậu được Quân Lâm Thiên Hạ cứu, sau đó định lấy thân báo đáp người ta luôn.”
Nhược Vi Quân Cố: “Cái gì?!”
Mình với cái người “nổi tiếng trâu bò” Quân Lâm Thiên Hạ kia bắt đầu có liên quan đến nhau… nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ được gần một tuần chứ mấy?
Hồi tưởng, màn một:
Gần một tuần trước, có một ngày cô đang đi dạo dưới một chân núi nào đó thì trông thấy một cặp tình nhân đang ngọt ngào ân ái giữa non xanh nước biếc. Người nam tên Gia Đẹp Trai Nhất, người nữ tên là Mỹ Nhân Như Xưa. Sau đó, dưới ánh chớp lửa bùng, một đoàn người nhảy ra, giết luôn đôi tình nhân đang mặn nồng thắm thiết kia…
Khụ, khoe khoang tình cảm bị người ta giết thì thôi đi, nhưng sao đến người qua đường vô tội như cô cũng bị tấn công nữa? Diêu Viễn rất buồn bực, cái tên Hùng Ưng Nhất Hiệu của đám người kia chẳng nói một lời đã xông thẳng tới giết cô. Một đấu một đùng đùng đoàng đoàng đến gần mười phút, cuối cùng cô xách kiếm tung một chiêu tức thời, dưới mưa hoa ngập trời, mũi kiếm vẽ một vòng cung như vầng trăng, chiêu này là “Hoa kiến nguyệt”, tục gọi là “Cho ngươi hoa mắt”, vừa chặn đứng sự tấn công của đối phương vừa nhân thời gian ba giây đối phương hoa mắt chóng mặt, Diêu Viễn nhanh chóng, chuẩn xác tung ra hai chiêu “Huyết tế”, một giây rưỡi một kiếm, hai kiếm là đủ đánh bay nốt chỗ máu còn lại của đối phương. Hùng Ưng Nhất Hiệu ngã gục. Trong khoảng thời gian đó, cặp đôi mặn nồng thắm thiết kia cũng đo đất luôn rồi.
Sau đó, Diêu Viễn còn tưởng cô sẽ bị đồng bọn của Hùng Ưng Nhất Hiệu vây đánh, chẳng ngờ đám người kia chỉ đứng một bên, một người ra tay hồi sinh cho Hùng Ưng Nhất Hiệu xong thì không ai có động tĩnh gì nữa.
Trong lúc Diêu Viễn còn đang âm thầm nâng cao cảnh giác thì cô nàng tên Mỹ Nhân Như Xưa bị đám người kia đánh gục lại lên kênh Thế giới chỉ mặt điểm tên bang chủ của bang Thiên Hạ, nhân vật trâu bò của Thịnh thế - Quân Lâm Thiên Hạ: “Quân Lâm Thiên Hạ, anh không thể bỏ qua cho bọn này sao?”
Quân Lâm Thiên Hạ hiện không có mặt ở hiện trường đáp lại: “Không thể.”
Đây hẳn là mấy vụ “tranh giành tình cảm” thường thấy nhất trong game. Diêu Viễn đọc xong chỉ có thể cảm thán số mình quá nhọ, cô đây hoàn toàn là chọn sai thời gian, đi sai địa điểm nên mới gặp phải một dàn diễn viên với trình độ diễn xuất quá là lung tung bát nháo, chẳng tôn trọng kịch bản gì cả. Đúng là tai bay vạ gió!
Ngày đó cô cứ ngỡ vai của mình đến đấy là xong, đang định rời đi thì một nhân vật nam trông phong độ phi phàm tên là Ôn Như Ngọc từ đám người bên kia bước sang tạ lỗi với cô, nói rằng anh chàng Hùng Ưng Nhất Hiệu nhà mình mắt mũi kèm nhèm nhận nhầm người, sau đó hỏi cô có vui lòng kết bạn cùng bọn họ hay chăng.
Cô vừa choáng vừa thấy khó hiểu, lúc đối phương gửi tới yêu cầu kết bạn, cô ấn “từ chối” rồi chỉ đáp một câu: “Kết bạn thì không cần đâu, nếu chuyện chỉ là nhầm lẫn thì tôi đi trước đây.” Nói xong, cô liền điều khiển nhân vật bước đi, trước khi khuất hẳn còn vô tình liếc thấy mấy câu nói chuyện trên màn hình.
Lạc Thủy: “Quan tài vụ số một bang Thiên Hạ nhà mình bị từ chối rồi??? Lần đầu tiên trong lịch sử nha!”
Ôn Như Ngọc: “Ồn ào cái gì? Chẳng lẽ các người không thấy bang chủ nhà chúng ta tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa, đã đến lúc phải thành gia lập thất rồi hả?”
Lạc Thủy: “Ông đúng là không sợ chết!”
Thuyết minh:
1. Hoa kiến nguyệt: Còn có tên là “Cho ngươi hoa mắt”, chiêu thức lập tức thi triển (không cần thời gian chờ vận công), chặn đứng sự tấn công của đối phương, đồng thời khiến địch thủ hoa mắt trong vòng ba giây.
2. Huyết tế: Thời gian vận công một phẩy năm giây, dùng hai mươi lăm phần trăm lượng máu của mình để tăng bốn lần mức độ bạo kích của đường kiếm, nếu sử dụng bốn lần thì người sử dụng kỹ năng này sẽ chết.
Hồi tưởng, màn hai:
Hai ngày sau khi diễn ra màn một, chị họ Thủy Thượng Tiên bị người ta vây đánh, gọi cô sang cứu viện. Trong quá trình miễn cưỡng cứu giúp chị họ nhà mình, cô bị phe kia lên kênh Thế giới ra lệnh truy nã. Cái con người tên Ôn Như Ngọc đó cũng lên kênh Thế giới góp vài câu, nói: “Kẻ nào dám giết Nhược Vi Quân Cố, kẻ đó là kẻ thù của Ôn Như Ngọc ta.”
Người nổi tiếng nói chuyện quả có khác, kênh Thế giới chớp cái đã náo nhiệt hẳn lên. Lúc có người hỏi anh ta Nhược Vi Quân Cố là ai, anh ta lại lên tiếng lần nữa: “Là bang chủ phu nhân nhà chúng tôi chứ ai!”
Thế là, trên kênh Thế giới, câu chữ rào rào như đèn kéo quân, nhấp nháy không ngừng, đến độ Diêu Viễn ngồi trước màn hình phải hít một hơi thật sâu rồi mới xông thẳng lên đó: “Ôn Như Ngọc, anh nói linh tinh gì thế?”
Cùng lúc đó, có người cũng phát ngôn một câu y hệt như cô, đến cả dấu câu cũng chẳng khác tẹo nào.
Người đó… tên là Quân Lâm Thiên Hạ, bang chủ của bang phái đứng đầu Thịnh thế.
Sau đó Quân Lâm Thiên Hạ còn quăng thêm một câu: “Cho dù có là thật thì cũng không thể bạ đâu cũng nói như thế được.”
“…”
Câu này… quả thật rất đáng để nghiên cứu và bàn tán.
Thế là hôm đó, nhân vật Nhược Vi Quân Cố của Diêu Viễn nổi danh như cồn.
Hồi tưởng, màn ba:
Mười hai ngày trước, cô đi làm nhiệm vụ, lượn qua lượn lại trong rừng Mê Cung đến hoa cả mắt mà vẫn không tìm thấy lối ra, đang âm thầm ngẩng mặt nhìn trời cảm thương cho số kiếp mù đường của mình thì màn hình đột nhiên xuất hiện một nhân vật nữa, trên đầu có tên: Quân Lâm Thiên Hạ. Đao khách khôi ngô, phóng khoáng, khoác trường bào màu sẫm, mái tóc bạch kim dài buộc sau gáy, có đôi ba sợi nhè nhẹ phất qua thái dương, hai tay cầm hai thứ vũ khí cực phẩm được chế tác tinh xảo, một là Chướng đao, một là Hoành đao. Lúc người đó từng bước tiến lại gần cô, suy nghĩ đầu tiên của cô là: Quả đúng là “quân lâm thiên hạ”. Mà nhóm thiết kế đồ họa của Thịnh thế cũng tài năng ghê!
Đây là lần đầu tiên Diêu Viễn tiếp xúc với vị đại thần này ở cự li gần như thế.
Sau đó anh ta nói: “Tôi đưa cô ra ngoài.”
Tiếp theo, anh ta đưa cô ra ngoài.
Rồi đến lượt Diêu Viễn lên tiếng: “Cảm ơn!”
Anh ta đáp: “Không cần khách sáo. Hôm nay tôi có việc, thoát trước đây.”
Nhược Vi Quân Cố: “… Ừ.”
Kết thúc hồi tưởng. Thế thì cái vụ “lấy thân báo đáp” kia là ở đâu chui ra vậy?
Diêu Viễn thấy mình với Quân Lâm Thiên Hạ quả thật không thân thiết, ngay đến cả “quen biết” cũng chưa tới, cùng lắm thì chỉ được xem như có duyên gặp gỡ một lần mà thôi. Hơn nữa, không phải thiên hạ vẫn đồn người kia rất tàn nhẫn, hung ác, lạnh lùng, cao ngạo lắm sao, người lạnh lùng, cao ngạo sao lại nói ra mấy câu như thế được?
Bởi thế, nhất định là tin vịt rồi!
Diêu Viễn khẳng định: “Mọi chuyện chỉ là tin vịt” xong thì thấy vị đại thần lạnh lùng, cao ngạo nào đó đã lên kênh Thế giới gọi một câu: “Nhược Vi Quân Cố, đến núi Tử Vân đi!”
Trên đỉnh núi Tử Vân được ánh tà dương chiếu rọi, Quân Lâm Thiên Hạ dựa vào cây đại thụ chọc trời, ánh mắt nhìn xa xăm. Về vị đại thần Quân Lâm Thiên Hạ này, có rất nhiều lời đồn thổi.
Có người nói, anh ta tham gia Thịnh thế mới có nửa năm mà đã tiêu không dưới hai trăm nghìn nhân dân tệ, đại gia!
Có kẻ bảo, thật ra anh ta là ông chủ của Thịnh thế, hoặc là con trai của ông chủ, cũng là đại gia!
Có người kể, nghề chính của anh ta là game thủ, chơi game online thế này chỉ là để tiêu khiển mà thôi, trâu bò!
…
Tóm lại, Quân Lâm Thiên Hạ là một đại thần, mọi người đều biết, mà tính cách của con người này “tồi tệ”, cũng là việc mọi người đều biết.
Nghe nói anh ta thường xuyên tán tỉnh các em gái trong trò chơi, nhưng mỗi lần tán xong, “qua lại” chưa được mấy ngày đã đưa tiền tống tiễn người ta đi, thật đúng là lăng nhăng, vô tình cực điểm. Vốn dĩ ấy mà, trong trò chơi nam nhiều nữ ít, đã cưa được con gái nhà người ta mà còn chẳng biết trân trọng như thế nữa!
“Thể loại đại gia lắm tiền này có để cho người ta sống không!” Đây là tiếng lòng của mấy người chơi nam cưa hoài chẳng ai đổ.
“Mặc dù đại thần rất ít nói nhưng mà người thì không tệ đâu, ít ra tiền bạc sổ sách cũng rất hào phóng, tôi nghĩ mình sẽ chẳng dễ dàng mà quên được anh ấy, có duyên sẽ còn gặp lại.” Đây là tiếng lòng của một bộ phận các cô gái bị vứt bỏ.
“Anh ta còn chưa nhìn thấy ảnh của tôi sao đã biết tôi không phải người anh ta tìm rồi? Từ nay tôi quyết không tin vào tình yêu nữa!” Đây là tiếng lòng của bộ phận các cô gái bị vứt bỏ còn lại.
Mà Quân Lâm Thiên Hạ, hay nói chính xác hơn thì là người điều khiển phía sau Quân Lâm Thiên Hạ bị người ngoài đoán già đoán non nhưng lại hoàn toàn không để ý đến những lời đồn đại đó, việc anh ta để ý chỉ có một.
Diêu Viễn đang vô cùng buồn bực. Cô thể nghiệm được sâu sắc cảm giác cuộc đời này đâu đâu cũng là bất ngờ.
Còn về núi Tử Vân ấy hả? Đương nhiên là cô không đi, cô đâu có quen biết anh ta. Gọi cái là đến cái gì chứ, cô cũng có phải người yêu hay thú cưng đâu! Bởi vậy cô không chút do dự chọn đi dạo chợ.
Ngày hôm đó, cô vừa tới khu chợ thì trên kênh Thế giới không ngừng có người lên tiếng:
“Đại thần Quân Lâm Thiên Hạ mở quầy hàng?”
“Không phải chứ? Tôi có nhìn nhầm không vậy nè? Chẳng phải vị đại thần này vừa bảo đang ở trên núi Tử Vân đợi ai đó sao?”
“ID không sai mà, là Quân Lâm Thiên Hạ thật đấy, đang mở quầy bán vũ khí kìa!”
“Ôi trời ơi, bang chủ bang Thiên Hạ giàu thế rồi mà còn phải đi bán vũ khí sao?!”
“…”
Nhưng mà mấy lời trên, Diêu Viễn hoàn toàn không nhìn thấy.
Diêu Viễn đi dạo một hồi thì thấy có một chỗ người bu như kiến, sau đó nghe được hai người đi ngang qua cô nói cái gì mà: “Đại thần ra giá cao khủng khiếp… Anh ta đang chơi xỏ mọi người đấy hả?”
Diêu Viễn không hiểu gì nhưng cũng thấy rất hiếu kì, bèn chạy qua chỗ đó xem người ta mua bán thứ gì. Kết quả là cô còn chưa kịp trông thấy bên đó đang bán cái gì thì người bán ở chính giữa vòng vây đã lên tiếng trước: “Nhược Vi Quân Cố, Ngự hồn kiếm giá một đồng vàng, có mua không?”
Ngự hồn kiếm, cực phẩm thuộc hàng tốt gần nhất, mà một đồng vàng trong trò chơi cũng chỉ bằng tiền mua một con thỏ, phải nói là cực kì rẻ.
Đối với chuyện tốt thế này, Diêu Viễn chẳng buồn nghĩ, đáp ngay: “Mua!”
Giao dịch xong xuôi, đến tận lúc này cô mới nhìn rõ tên người bán: Quân Lâm Thiên Hạ.
Đám người xem xung quanh: “Đại thần quả nhiên đang trêu đùa bọn này…”
Quân Lâm Thiên Hạ thu quầy dọn sạp, nói với Diêu Viễn: “Thật ngại quá, vừa rồi báo sai giá, là một nghìn đồng vàng mới phải, xin mời bổ sung chín trăm chín mươi chín đồng nữa.”
Diêu Viễn và đám đông xung quanh: “…”
Báo giá sai nhiều như thế thì phi logic đến độ nào vậy, đại thần!
Đương nhiên, người được lợi như Diêu Viễn cũng chẳng phải dạng mặt dày, ai bảo cô đạo đức tốt cơ chứ. “Tôi không có nhiều tiền như thế, hay là tôi trả lại anh cây Ngự hồn kiếm nhé?”
Quân Lâm Thiên Hạ: “Phiền phức. Đi cùng tôi đến núi Tử Vân làm chút chuyện nhé?”
Nhược Vi Quân Cố: “Chuyện gì cơ?”
Quân Lâm Thiên Hạ không trả lời, sải bước đi luôn. Khóe mắt Diêu Viễn khẽ giật một cái, đành phải theo sau.
Ngày hôm đó trên núi Tử Vân, một đao khách nổi danh Thịnh thế và một kiếm khách vô danh dạo bộ giữa non cao khoe sắc, tuyết hắt bóng mai đến cả tiếng đồng hồ, chẳng làm gì cả, đến thỏ cũng không thèm bắt lấy một con.
Có điều khoảng thời gian này, kênh Bang phái Bách Hoa Đường của Diêu Viễn lại cực kì sôi nổi.
Bách Hoa Đường do chị họ Thủy Thượng Tiên của Diêu Viễn thành lập, thành viên cũng chưa có đến chục người, cao thủ chẳng có nhưng nhân tài tám chuyện thì nhiều vô cùng.
Asia: “Hình như em nhìn thấy Quân tỷ, chị ấy đang cùng Quân Lâm Thiên Hạ trong lời đồn đi dạo ở một trong mười thánh địa hẹn hò của Thịnh thế, núi Tử Vân kìa!”
A Di, nam giới duy nhất trong Bách Hoa Đường kinh ngạc: “Cái gì? Lúc nãy tôi hỏi Tiểu Quân, chị ấy còn bảo không đi cơ mà? Tiểu Quân lừa tôi!”
Asia: “Quân tỷ thật sự định lấy thân báo đáp đại thần sao?”
Diêu Viễn không nhịn được, gửi một loạt dấu ba chấm.
Doraemon: “Quân tỷ! Chị quyến rũ được anh chàng Quân Lâm Thiên Hạ đó thật rồi hả!? Làm sao mà quyến rũ được vậy? Nói nghe xem nào!”
Cái gì mà “quyến rũ được”?
Diêu Viễn chỉ có thể cảm thán có những chuyện quả đúng là thiên thời, địa lợi, nhân hòa, cụm từ trái nghĩa của nó là gì ấy nhỉ?
Nhược Vi Quân Cố: “Nói thế nào nhỉ, chẳng qua là tôi nợ anh ta chút tiền nên phải đi giúp anh ta làm nhiệm vụ trả nợ thôi.”
A Di: “Nhiệm vụ gì thế?”
Diêu Viễn nhìn nhân vật đại thần khí độ hiên ngang trên màn hình, nghĩ bụng, đi dạo cùng cho có bạn có gọi là nhiệm vụ không nhỉ? Quả nhiên thế giới tinh thần của đám trâu bò này, người thường khó mà hiểu được.
Diêu Viễn vừa cảm thán vừa giải thích qua loa trên kênh Bang phái: “Tóm lại không có chuyện như mọi người tưởng đâu.”
A Di: “Ồ ồ, thế thì được! Nếu không tối nay người ta sẽ mất ngủ cho mà xem!”
Bên này Diêu Viễn không nhịn được nữa mà mở miệng hỏi thăm đại thần: “Bang chủ Quân Lâm Thiên Hạ này, chúng ta sắp đi hết núi Tử Vân rồi, xin hỏi anh đang tìm cái gì thế? Nói ra thì tôi mới giúp anh tìm được chứ.”
Quân Lâm Thiên Hạ: “Chán rồi?”
Diêu Viễn có gì nói nấy: “Hơi.”
Quân Lâm Thiên Hạ: “Thế thì thôi, hôm nay đến đây thôi. Lần sau đổi chỗ khác.”
Diêu Viễn kinh ngạc. “Đợi đã, đại thần! Chín trăm chín mươi chín đồng vàng tôi nợ anh không phải chỉ đi một lần này là trả hết sao?”
Quân Lâm Thiên Hạ trả lời thế này: “Không phải.”
Diêu Viễn: “…”
Quân Lâm Thiên Hạ: “Kết bạn đi.” Sau đó bổ sung: “Đòi nợ cho tiện.”
Nhược Vi Quân Cố: “Tôi trả anh vũ khí nhé?”
Quân Lâm Thiên Hạ: “Đã nói rồi, phiền phức.”
Anh cứ đòi nợ từng tí, từng tí một thế này chẳng phải còn phiền phức hơn sao?!
Đối phương gửi yêu cầu kết bạn tới, Diêu Viễn bất đắc dĩ ấn “đồng ý”. Đến đây, bảng danh sách bạn tốt của Nhược Vi Quân Cố lại có thêm một vị đại nhân vật kim quang lấp lánh: Quân Lâm Thiên Hạ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro