Yêu Đương Với Bạn Gái Của Bạn Cùng Phòng
Con Mèo Nhỏ Đói Khát Sau Khi Được Cho Ăn No Nê Liền Hất Đuôi...
Đồ Huyền
2024-07-24 12:54:07
An Thư Yểu không muốn để cho anh đi cùng mình.
Cô cảm thấy quan hệ giữa mình và Quý Sâm không khác gì tình một đêm.
Trong ngôi nhà này, họ có thể ôm hôn và quan hệ tình dục thoải mái. Thế nhưng khi bước ra khỏi đây, họ sẽ lập tức trở thành hai người xa lạ, tốt hơn hết là không nên chào hỏi khi đi trên đường.
Suy cho cùng, cô vẫn là bạn gái của Dương Chiếu, mà Quý Sâm còn là anh em tốt của Dương Chiếu.
Tất nhiên, An Thư Yểu cũng đã vi phạm giá trị đạo đức khi lén lút qua lại với người khác sau lưng bạn trai mình, thế nhưng cô không muốn Dương Chiếu bắt được điểm yếu của mình trước.
Dựa theo tính cách của Dương Chiếu, muốn nói lời chia tay êm đẹp là một điều khó khăn với anh ta, thậm chí anh ta có thể đi bêu rếu, nói xấu cô trước mặt bạn bè.
Cô và Dương Chiếu yêu nhau từ thời còn học đại học, học cùng một khoa nhưng không cùng một lớp, sau khi tiến vào giai đoạn yêu đương, Dương Chiếu thường dẫn cô đi gặp bạn bè của anh ta, vì vậy vòng bạn bè của họ khá giống nhau.
Một khi Dương Chiếu nói ra trước những gì không có lợi cho cô, không sợ rằng tất cả đều là do anh ta bịa ra mà chỉ sợ sẽ có người tin răm rắp theo những gì mà anh ta đã nói.
An Thư Yểu không muốn để cho Dương Chiếu có cơ hội giả bộ đáng thương trước mặt người khác.
Bây giờ cô đang bình tĩnh hơn bao giờ hết, tuy rằng cô sẽ không hủy hoại thanh danh của Dương Chiếu, nhưng cô không muốn dính dáng gì đến anh ta trong cuộc sống tương lai của mình.
Cô muốn anh không tìm đến cô, hay bịa ra những chuyện vớ vẩn về cô cho bên ngoài nghe nữa.
Sau khi suy nghĩ xong, An Thư Yểu quay sang Quý Sâm nói: “Anh không cần đưa tôi về, tôi có thể tự đi."
“Sao vậy? Sợ tôi đem cô đi bán sao?” Quý Sâm cầm chìa khóa trong tay, không rõ hàm ý trong câu nói là gì.
An Thư Yểu: …
Chuyện này... Không phải là như vậy.
“Đi về cùng nhau chắc chắn sẽ bị người khác nhìn thấy, tránh cho mọi người hiểu lầm tôi nghĩ bản thân nên tự mình trở về nhà.”
An Thư Yểu cười nói: “Tàu điện ngầm cách đây không xa, chỉ cần đi vài bước là tới rồi.”
Quý Sâm hoàn toàn không thể phủ nhận điều đó, đành hạ mắt xuống.
Vẻ bề ngoài của anh có vẻ hơi cà lơ phất phơ, nhưng ngược lại bên trong lại là một người rất tinh tế, những suy nghĩ cẩn thận của An Thư Yểu anh đều có thể hiểu được.
Con mèo nhỏ khát nước bây giờ đã trở nên no nê và đang muốn hất đuôi quay trở về.
Làm sao Quý Sâm có thể cho phép chuyện này xảy ra như thế được?
Nhưng lúc này Quý Sâm lại không có phản ứng gì hết, chỉ để chìa khóa xe sang một bên rồi nói: “Đi đường cẩn thận.”
An Thư Yểu hiển nhiên không nghĩ đến anh sẽ không đi theo mình, liền mở cửa đi ra, quan sát một lúc cũng không thấy ai đi theo sau mình mới nhanh chóng đi xuống lầu.
Đi bằng cầu thang khó tránh khỏi việc cọ xát vào nơi tư mật, vì thế An Thư Yểu không nhịn được mà mắng thầm Quý Sâm là đồ cầm thú.
Hơn nữa còn là tên cầm thú trăm năm mới có một!
Sau khi ra khỏi cửa dưới lầu, An Thư Yểu lập tức đứng thẳng lưng, đi đứng như những người bình thường.
Lối vào cửa của nhà ga cách đó không quá xa so với lối vào của tàu điện ngầm, đó là lợi thế duy nhất của ga tàu điện ngầm lâu đời này.
Bây giờ là sau bốn giờ chiều, vì là ngày làm việc nên lúc này tàu điện ngầm không có người.
Khoảng năm sáu giờ, lượng người trên tàu điện ngầm sẽ tăng lên.
An Thư Yểu tìm một chỗ trong khoang ngồi xuống, nhẹ nhàng thở phào.
Đường tàu điện ngầm hơi ngoằn ngoèo, đến chỗ cô thuê mất khoảng hai tiếng, trước đây An Thư Yểu sẽ nhắm mắt ngủ một giấc, nhưng buổi chiều cô đã ngủ rất nhiều nên bây giờ không thể chợp mắt thêm một lúc nữa.
Cô cúi đầu nghịch điện thoại một lúc rồi đến chuyến phải đổi tàu giữa chừng.
Khoang tàu càng về sau càng xuất hiện thêm nhiều người, An Thư Yểu đứng dậy nhường chỗ cho một người phụ nữ đang mang thai, người nọ nở ra một nụ cười yếu ớt, nói lời cảm ơn với cô, sau đó cô tìm một chỗ dựa vào phía trong cùng của khoang.
Mãi cho đến khi về tới nơi, An Thư Yểu cũng không phát hiện ra rằng, Quý Sâm đã âm thầm đi theo cô suốt quãng đường.
Cô cảm thấy quan hệ giữa mình và Quý Sâm không khác gì tình một đêm.
Trong ngôi nhà này, họ có thể ôm hôn và quan hệ tình dục thoải mái. Thế nhưng khi bước ra khỏi đây, họ sẽ lập tức trở thành hai người xa lạ, tốt hơn hết là không nên chào hỏi khi đi trên đường.
Suy cho cùng, cô vẫn là bạn gái của Dương Chiếu, mà Quý Sâm còn là anh em tốt của Dương Chiếu.
Tất nhiên, An Thư Yểu cũng đã vi phạm giá trị đạo đức khi lén lút qua lại với người khác sau lưng bạn trai mình, thế nhưng cô không muốn Dương Chiếu bắt được điểm yếu của mình trước.
Dựa theo tính cách của Dương Chiếu, muốn nói lời chia tay êm đẹp là một điều khó khăn với anh ta, thậm chí anh ta có thể đi bêu rếu, nói xấu cô trước mặt bạn bè.
Cô và Dương Chiếu yêu nhau từ thời còn học đại học, học cùng một khoa nhưng không cùng một lớp, sau khi tiến vào giai đoạn yêu đương, Dương Chiếu thường dẫn cô đi gặp bạn bè của anh ta, vì vậy vòng bạn bè của họ khá giống nhau.
Một khi Dương Chiếu nói ra trước những gì không có lợi cho cô, không sợ rằng tất cả đều là do anh ta bịa ra mà chỉ sợ sẽ có người tin răm rắp theo những gì mà anh ta đã nói.
An Thư Yểu không muốn để cho Dương Chiếu có cơ hội giả bộ đáng thương trước mặt người khác.
Bây giờ cô đang bình tĩnh hơn bao giờ hết, tuy rằng cô sẽ không hủy hoại thanh danh của Dương Chiếu, nhưng cô không muốn dính dáng gì đến anh ta trong cuộc sống tương lai của mình.
Cô muốn anh không tìm đến cô, hay bịa ra những chuyện vớ vẩn về cô cho bên ngoài nghe nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi suy nghĩ xong, An Thư Yểu quay sang Quý Sâm nói: “Anh không cần đưa tôi về, tôi có thể tự đi."
“Sao vậy? Sợ tôi đem cô đi bán sao?” Quý Sâm cầm chìa khóa trong tay, không rõ hàm ý trong câu nói là gì.
An Thư Yểu: …
Chuyện này... Không phải là như vậy.
“Đi về cùng nhau chắc chắn sẽ bị người khác nhìn thấy, tránh cho mọi người hiểu lầm tôi nghĩ bản thân nên tự mình trở về nhà.”
An Thư Yểu cười nói: “Tàu điện ngầm cách đây không xa, chỉ cần đi vài bước là tới rồi.”
Quý Sâm hoàn toàn không thể phủ nhận điều đó, đành hạ mắt xuống.
Vẻ bề ngoài của anh có vẻ hơi cà lơ phất phơ, nhưng ngược lại bên trong lại là một người rất tinh tế, những suy nghĩ cẩn thận của An Thư Yểu anh đều có thể hiểu được.
Con mèo nhỏ khát nước bây giờ đã trở nên no nê và đang muốn hất đuôi quay trở về.
Làm sao Quý Sâm có thể cho phép chuyện này xảy ra như thế được?
Nhưng lúc này Quý Sâm lại không có phản ứng gì hết, chỉ để chìa khóa xe sang một bên rồi nói: “Đi đường cẩn thận.”
An Thư Yểu hiển nhiên không nghĩ đến anh sẽ không đi theo mình, liền mở cửa đi ra, quan sát một lúc cũng không thấy ai đi theo sau mình mới nhanh chóng đi xuống lầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đi bằng cầu thang khó tránh khỏi việc cọ xát vào nơi tư mật, vì thế An Thư Yểu không nhịn được mà mắng thầm Quý Sâm là đồ cầm thú.
Hơn nữa còn là tên cầm thú trăm năm mới có một!
Sau khi ra khỏi cửa dưới lầu, An Thư Yểu lập tức đứng thẳng lưng, đi đứng như những người bình thường.
Lối vào cửa của nhà ga cách đó không quá xa so với lối vào của tàu điện ngầm, đó là lợi thế duy nhất của ga tàu điện ngầm lâu đời này.
Bây giờ là sau bốn giờ chiều, vì là ngày làm việc nên lúc này tàu điện ngầm không có người.
Khoảng năm sáu giờ, lượng người trên tàu điện ngầm sẽ tăng lên.
An Thư Yểu tìm một chỗ trong khoang ngồi xuống, nhẹ nhàng thở phào.
Đường tàu điện ngầm hơi ngoằn ngoèo, đến chỗ cô thuê mất khoảng hai tiếng, trước đây An Thư Yểu sẽ nhắm mắt ngủ một giấc, nhưng buổi chiều cô đã ngủ rất nhiều nên bây giờ không thể chợp mắt thêm một lúc nữa.
Cô cúi đầu nghịch điện thoại một lúc rồi đến chuyến phải đổi tàu giữa chừng.
Khoang tàu càng về sau càng xuất hiện thêm nhiều người, An Thư Yểu đứng dậy nhường chỗ cho một người phụ nữ đang mang thai, người nọ nở ra một nụ cười yếu ớt, nói lời cảm ơn với cô, sau đó cô tìm một chỗ dựa vào phía trong cùng của khoang.
Mãi cho đến khi về tới nơi, An Thư Yểu cũng không phát hiện ra rằng, Quý Sâm đã âm thầm đi theo cô suốt quãng đường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro