Yêu Đương Với Bạn Gái Của Bạn Cùng Phòng
Kẻ Nghèo Nàn
Đồ Huyền
2024-07-24 12:54:07
Bữa tiệc kéo dài đến hơn mười giờ tối mới kết thúc, có không ít người uống đến đầu óc choáng váng, còn có người chạy đến toilet nôn mửa mấy lần.
An Thư Yểu ngược lại không nôn, chỉ là uống nhiều dạ dày không thoải mái, vẫn mệt mỏi dựa vào ghế không nhúc nhích.
Những người khác cho rằng hôm nay tâm trạng cô không tốt, nên cũng không làm phiền cô.
Sau khi người quản lý bộ phận trả tiền, quay đầu và hỏi: “Tôi đặt một phòng riêng trong quán karaoke, có ai muốn đi chơi không?”
Mấy đồng nghiệp trẻ tuổi lập tức đồng ý đi, còn An Thư Yểu thầm nghĩ chỉ muốn về nhà, tất nhiên sẽ không tham dự kèo náo nhiệt này.
Quản lý mang theo mấy đồng nghiệp nam nữ còn chưa lập gia đình đi karaoke bên cạnh chơi, những người khác thì lái xe, đi tàu điện ngầm, cũng chuẩn bị về nhà.
Hướng Mộng đương nhiên lo lắng chuyện An Thư Yểu tự mình về nhà trong tình trạng này, cô ta khoác cánh tay cô cùng mấy người khác chào hỏi, rồi đưa cô lên xe của mình ngồi.
Sau khi lên xe, miệng nhỏ của Hướng Mộng nói liên tục: “Tối nay cho qua đi, chuyện của bạn trai cũ trước tiên cũng đừng nghĩ, cóc hai chân khó kiếm, chứ đàn ông hai chân thì nhiều! Phải không? Mượn rượu giải sầu càng sầu, ngày hôm sau tỉnh lại không chừng còn có thể đau đầu, cuối cùng không thoải mái vẫn là chính mình, cố gắng đừng để có lần sau đấy. ”
An Thư Yểu nằm co mình trên ghế ngồi rầu rĩ ừ một tiếng, bây giờ cô đã cảm thấy không thoải mái.
Say rượu vì một thằng đểu, đây là lần cuối cùng!
Trầm mặc trong chốc lát, An Thư Yểu đột nhiên lại nhớ tới một chuyện.
“Đúng rồi, em còn chưa nói chia tay với anh ta.”
Hướng Mộng: “Hả? Không phải đã chia tay sao?”
“Vẫn chưa.” Nhưng bây giờ cô cũng không có tâm tình đi tìm Dương Chiếu, chuyện chia tay này, cô cần phải làm trong lúc cực kỳ bình tĩnh, không thể để đối phương cho rằng cô không có anh ta sẽ không sống nổi.
Ít nhất phải đợi cho đến ngày mai tỉnh rượu lại.
“Không phải, em thất tình sao?” Hướng Mộng vẻ mặt mơ hồ.
Thất tình không phải là chia tay sao?
“Ừm, thất tình đơn phương.” An Thư Yểu chỉ có thể nói như vậy.
Thấy cô không muốn nói nhiều, Hướng Mộng cũng không hỏi nhiều nữa.
Trong nháy mắt trong xe im lặng lại, Hướng Mộng bật định vị, khởi động xe chuẩn bị xuất phát.
Vừa lái xe trên đường được vài phút, một tiếng đàn piano du dương truyền ra.
An Thư Yểu nhắm mắt dựa vào cửa sổ xe, một hồi lâu mới phản ứng lại là tiếng chuông điện thoại của mình.
Nhưng cô không muốn nhìn thấy nó một chút nào, nói không chừng lại là tên cặn bã Dương Chiếu gọi tới, bây giờ cô nhìn thấy số điện thoại của anh ta liê cảm thấy chán ghét.
“Không bắt máy sao?” Hướng Mộng nghe tiếng chuông điện thoại kêu không ngừng, cô ta hỏi.
An Thư Yểu cũng khó chịu vì tiếng ồn, nhíu mày lấy điện thoại ra khỏi túi xách.
Sau đó nhìn thấy tên Quý Sâm hiện ra từ trên màn hình.
“Ai vậy?” Hướng Mộng thuận miệng hỏi.
Trong đầu An Thư Yểu xẹt qua khuôn mặt tuấn tú của Quý Sâm, lại nghĩ đến cảnh anh nghèo ngay cả nhà cũng thuê không nổi, cuối cùng tìm một từ thích hợp nhất về anh: “Kẻ nghèo nàn.”
Hướng Mộng: “.....”
“Hả?”
An Thư Ti không nói nữa, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe nhận điện thoại: “Alo.”
Thanh âm trầm thấp tràn ngập từ tính của Quý Sâm xuyên qua loa nghe truyền vào tai An Thư Yểu: “Sao còn chưa về nhà?”
An Thư Yểu giật mình trong chớp mắt, đột nhiên không biết phải trả lời thế nào.
Quan hệ của An Thư Yểu và gia đình khá bình thường, sau khi tốt nghiệp liền tự mình thuê nhà bên ngoài, về muộn cũng không có người quản cô.
Bất thình lình có một ngày về muộn bị người khác gọi điện thoại hỏi, sao còn chưa về nhà, trong lòng đột nhiên có loại cảm xúc chua xót tê dại dâng lên.
Giọng Quý Sâm tiếp tục truyền ra từ trong loa: “Rất muộn rồi, có cần tôi đi đón cô không?”
An Thư Yểu trầm mặc không nói gì.
Âm thanh của loa điện thoại di động cũng không quá lớn, nhưng trong xe lại yên tĩnh như vậy, nên vẫn truyền vào tai Hướng Mộng.
Cô ta quét mắt quan sát sắc mặt An Thư Yểu, có chút tò mò người đàn ông trong điện thoại là ai.
Đợi cô ở nhà, lại không giống như giọng nói của bạn trai cô, là người nhà sao?
Quý Sâm không nghe thấy hồi âm, còn tưởng rằng đối phương cúp máy, nhìn thấy giao diện còn đang nói chuyện, có chút khó hiểu hỏi: “Sao lại không nói lời nào?”
Trong điện thoại truyền ra tiếng thở dài nhẹ nhàng của An Thư Yểu.
Sau đó, là sự quan tâm sâu sắc của cô.
“Đã quá muộn rồi, không cần phiền đến anh.”
“Còn nữa.”
“Tiết kiệm một ít tiền xăng đi.”
An Thư Yểu ngược lại không nôn, chỉ là uống nhiều dạ dày không thoải mái, vẫn mệt mỏi dựa vào ghế không nhúc nhích.
Những người khác cho rằng hôm nay tâm trạng cô không tốt, nên cũng không làm phiền cô.
Sau khi người quản lý bộ phận trả tiền, quay đầu và hỏi: “Tôi đặt một phòng riêng trong quán karaoke, có ai muốn đi chơi không?”
Mấy đồng nghiệp trẻ tuổi lập tức đồng ý đi, còn An Thư Yểu thầm nghĩ chỉ muốn về nhà, tất nhiên sẽ không tham dự kèo náo nhiệt này.
Quản lý mang theo mấy đồng nghiệp nam nữ còn chưa lập gia đình đi karaoke bên cạnh chơi, những người khác thì lái xe, đi tàu điện ngầm, cũng chuẩn bị về nhà.
Hướng Mộng đương nhiên lo lắng chuyện An Thư Yểu tự mình về nhà trong tình trạng này, cô ta khoác cánh tay cô cùng mấy người khác chào hỏi, rồi đưa cô lên xe của mình ngồi.
Sau khi lên xe, miệng nhỏ của Hướng Mộng nói liên tục: “Tối nay cho qua đi, chuyện của bạn trai cũ trước tiên cũng đừng nghĩ, cóc hai chân khó kiếm, chứ đàn ông hai chân thì nhiều! Phải không? Mượn rượu giải sầu càng sầu, ngày hôm sau tỉnh lại không chừng còn có thể đau đầu, cuối cùng không thoải mái vẫn là chính mình, cố gắng đừng để có lần sau đấy. ”
An Thư Yểu nằm co mình trên ghế ngồi rầu rĩ ừ một tiếng, bây giờ cô đã cảm thấy không thoải mái.
Say rượu vì một thằng đểu, đây là lần cuối cùng!
Trầm mặc trong chốc lát, An Thư Yểu đột nhiên lại nhớ tới một chuyện.
“Đúng rồi, em còn chưa nói chia tay với anh ta.”
Hướng Mộng: “Hả? Không phải đã chia tay sao?”
“Vẫn chưa.” Nhưng bây giờ cô cũng không có tâm tình đi tìm Dương Chiếu, chuyện chia tay này, cô cần phải làm trong lúc cực kỳ bình tĩnh, không thể để đối phương cho rằng cô không có anh ta sẽ không sống nổi.
Ít nhất phải đợi cho đến ngày mai tỉnh rượu lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không phải, em thất tình sao?” Hướng Mộng vẻ mặt mơ hồ.
Thất tình không phải là chia tay sao?
“Ừm, thất tình đơn phương.” An Thư Yểu chỉ có thể nói như vậy.
Thấy cô không muốn nói nhiều, Hướng Mộng cũng không hỏi nhiều nữa.
Trong nháy mắt trong xe im lặng lại, Hướng Mộng bật định vị, khởi động xe chuẩn bị xuất phát.
Vừa lái xe trên đường được vài phút, một tiếng đàn piano du dương truyền ra.
An Thư Yểu nhắm mắt dựa vào cửa sổ xe, một hồi lâu mới phản ứng lại là tiếng chuông điện thoại của mình.
Nhưng cô không muốn nhìn thấy nó một chút nào, nói không chừng lại là tên cặn bã Dương Chiếu gọi tới, bây giờ cô nhìn thấy số điện thoại của anh ta liê cảm thấy chán ghét.
“Không bắt máy sao?” Hướng Mộng nghe tiếng chuông điện thoại kêu không ngừng, cô ta hỏi.
An Thư Yểu cũng khó chịu vì tiếng ồn, nhíu mày lấy điện thoại ra khỏi túi xách.
Sau đó nhìn thấy tên Quý Sâm hiện ra từ trên màn hình.
“Ai vậy?” Hướng Mộng thuận miệng hỏi.
Trong đầu An Thư Yểu xẹt qua khuôn mặt tuấn tú của Quý Sâm, lại nghĩ đến cảnh anh nghèo ngay cả nhà cũng thuê không nổi, cuối cùng tìm một từ thích hợp nhất về anh: “Kẻ nghèo nàn.”
Hướng Mộng: “.....”
“Hả?”
An Thư Ti không nói nữa, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe nhận điện thoại: “Alo.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thanh âm trầm thấp tràn ngập từ tính của Quý Sâm xuyên qua loa nghe truyền vào tai An Thư Yểu: “Sao còn chưa về nhà?”
An Thư Yểu giật mình trong chớp mắt, đột nhiên không biết phải trả lời thế nào.
Quan hệ của An Thư Yểu và gia đình khá bình thường, sau khi tốt nghiệp liền tự mình thuê nhà bên ngoài, về muộn cũng không có người quản cô.
Bất thình lình có một ngày về muộn bị người khác gọi điện thoại hỏi, sao còn chưa về nhà, trong lòng đột nhiên có loại cảm xúc chua xót tê dại dâng lên.
Giọng Quý Sâm tiếp tục truyền ra từ trong loa: “Rất muộn rồi, có cần tôi đi đón cô không?”
An Thư Yểu trầm mặc không nói gì.
Âm thanh của loa điện thoại di động cũng không quá lớn, nhưng trong xe lại yên tĩnh như vậy, nên vẫn truyền vào tai Hướng Mộng.
Cô ta quét mắt quan sát sắc mặt An Thư Yểu, có chút tò mò người đàn ông trong điện thoại là ai.
Đợi cô ở nhà, lại không giống như giọng nói của bạn trai cô, là người nhà sao?
Quý Sâm không nghe thấy hồi âm, còn tưởng rằng đối phương cúp máy, nhìn thấy giao diện còn đang nói chuyện, có chút khó hiểu hỏi: “Sao lại không nói lời nào?”
Trong điện thoại truyền ra tiếng thở dài nhẹ nhàng của An Thư Yểu.
Sau đó, là sự quan tâm sâu sắc của cô.
“Đã quá muộn rồi, không cần phiền đến anh.”
“Còn nữa.”
“Tiết kiệm một ít tiền xăng đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro