Yêu Đương Với Bạn Gái Của Bạn Cùng Phòng
Biết Rồi, Cô Nương
Đồ Huyền
2024-07-24 12:54:07
Sau khi cúp điện thoại, Quý Sâm cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu.
Hình tượng nghèo nàn mà anh tạo dựng trước mặt An Thư Yểu cứ như thế đi sâu vào lòng người vậy sao?
Tiết kiệm một ít tiền xăng đi, coi kìa, cô thậm chí không nỡ để anh tiêu tiền.
Quý Sâm vừa nghĩ xem liệu mình có nên tiếp tục giả nghèo ở lại đây một thời gian hay nên thành thật giải thích rằng mình có tiền, anh vừa ngồi trên ghế sô pha gặm quả táo.
Ước chừng hai mươi phút sau, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, sau đó là tiếng leng keng của chìa khóa.
Quý Sâm đứng dậy đôi chân dài bước ra khỏi ghế sô pha, hai ba bước liền đi tới mở cửa.
An Thư Yểu đang cầm chìa khóa tự hỏi vì sao khóa cửa lại lắc qua lắc lại khiến đầu cô choáng váng, nhưng cánh cửa đột nhiên tự mở ra rồi.
An Thư Yểu choáng váng.
“Vừng ơi mở cửa sao?”
Giọng nói lười biếng của Quý Sâm phát ra từ trên đỉnh đầu: "Là Quý Sâm mở cửa.”
Lúc này An Thư Yểu mới ngẩng đầu lên, đối diện với tầm mắt Quý Sâm.
Bởi vì do buổi tiệc liên hoan, trên người An Thư Yểu không chỉ có mùi rượu, còn bị dính mùi thuốc lá của người khác.
Quý Sâm vốn dĩ còn cảm thấy không sao, lúc nhìn vào tầm mắt cô anh khẽ nhíu nhíu mày: “Em uống rượu sao?”
An Thư Yểu chớp chớp mắt, chậm rãi đi về phía trước một bước: “Tránh ra, tôi muốn vào trong.”
Quý Sâm nghiêng người để cô đi vào, tiện tay đóng cửa lại.
An Thư Yểu ngồi trên băng ghế nhỏ ở cửa ra vào một hồi, sau khi chờ đầu không còn choáng váng như thế nữa, cô mới cúi đầu muốn thay giày.
Quý Sâm dựa vào tủ khóa, rũ mắt nhìn cô một hồi, đột nhiên có chút mất hứng.
“Em là vì những bức ảnh tôi gửi nên uống nhiều thế à?”
An Thư Yểu giẫm lên đôi giày, không cởi nữa, có chút tức giận đến mức không muốn cởi ra.
Đối với câu hỏi của Quý Sâm, đương nhiên cô cũng không nghe thấy.
Tửu lượng của An Thư Yểu vốn đã kém, buổi tối uống cũng rất nhiều rượu, uống nhiều như thế người bình thường còn có thể ngất xỉu, chứ đừng nói chi là cô.
Thời gian trôi qua, tác dụng của số rượu cô uống càng ngày càng trở nên mạnh hơn, giờ cô cảm thấy thân thể đều rất nặng rất mệt mỏi.
Ai nói uống say là có thể lên tiên? Cô bây giờ chỉ cảm thấy đầu óc chóng mặt còn hơi buồn nôn.
Quý Sâm thấy giày của cô cởi ra nằm im, trên đầu lập tức hiên lên một dấu chấm hỏi.
“Em đang làm gì thế?” Quý Sâm ngồi xổm xuống, cúi đầu nhìn mặt An Thư Yểu từ dưới lên trên, không ngờ chưa kịp phòng bị thì thấy đôi mắt đáng thương của cô đã đầy nước mắt còn có chút tủi thân.
Quý Sâm: "?"
Anh nghĩ lại bản thân một chút, vừa rồi cũng chưa nói gì mà, sao cô tức giận bật khóc rồi?
“Em khóc cái gì đấy?” Quý Sâm cảm thấy kiếp trước chắc hẳn mình nợ cô, lần trước uống nhiều là anh chăm cô, lần này uống nhiều vẫn giống như thế.
Anh bước đi vào phòng khách rút mấy tờ giấy, nhét vào trong tay cô: “Không muốn trả lời thì không trả lời, lau nước mắt đi.”
Bàn tay An Thư Yểu nắm chặt khăn giấy, vẫn không nhúc nhích.
Sau đó một giọt nước mắt, lại một giọt nữa rơi xuống.
Quý Sâm biết cô thật sự đã uống quá nhiều.
Theo những gì biết về cô trong hai ngày, lúc tỉnh táo cô căn bản không thể rơi nước mắt trước mặt anh.
“Được rồi được rồi, đừng khóc.”
Quý Sâm bất đắc dĩ ngồi xổm xuống, cầm khăn giấy trong tay cô nâng cằm cô lên, lau nước mắt cho cô: “Khóc làm cái gì?”
An Thư Yểu rơi nước mắt thút thít, tủi thân chỉ vào giày nói: “Không cởi được.”
“...... ”
Quý Sâm: “Tôi thực sự nợ em.”
Anh ngồi xổm trên mặt đất, cởi giày cho An Thư Yểu.
Chờ sau khi đôi giày đều cởi ra thay thành dép ở nhà, nước mắt trong mắt An Thư Yểu mới dừng.
Cô ngửa đầu nhìn Quý Sâm đang đứng lên, cảm thấy anh thật cao cổ mình ngửa lên mỏi hết cả.
Anh là ai nhỉ, à đúng, là Quý Sâm.
Trong đầu An Thư Yểu nhớ lại cảnh ngày hôm đó làm tình với Quý Sâm, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời đỏ lên, chẳng qua bởi vì do say rượu mặt vốn đã đỏ, cho nên Quý Sâm nhìn không ra có gì khác biệt.
“Thay dép xong rồi, đứng lên đi.” Quý Sâm duỗi chân đá vào dép của cô.
An Thư Yểu chớp chớp mắt, không nhúc nhích.
Quý Sâm cũng không biết trong đầu cô đang suy nghĩ cái gì, đối diện với ánh mắt đẫm lệ của cô, chỉ bất đắc dĩ hỏi: “Lại muốn làm gì?”
An Thư Yểu chờ anh hỏi.
Bàn tay nhỏ bé duỗi ra, hùng hồn nói: “Ôm.”
Quý Sâm: "?"
Anh không nhúc nhích.
An Thư Yểu lắc lắc bàn tay nhỏ bé lặp lặp lại một lần nữa: “Ôm. ”
Quý Sâm nhìn thấy vẻ mặt nếu anh không ôm tôi thì tôi sẽ khóc của cô, đành khom lưng ôm cô như thể cam chịu số phận của mình: “Biết rồi, cô nương.”
Hình tượng nghèo nàn mà anh tạo dựng trước mặt An Thư Yểu cứ như thế đi sâu vào lòng người vậy sao?
Tiết kiệm một ít tiền xăng đi, coi kìa, cô thậm chí không nỡ để anh tiêu tiền.
Quý Sâm vừa nghĩ xem liệu mình có nên tiếp tục giả nghèo ở lại đây một thời gian hay nên thành thật giải thích rằng mình có tiền, anh vừa ngồi trên ghế sô pha gặm quả táo.
Ước chừng hai mươi phút sau, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, sau đó là tiếng leng keng của chìa khóa.
Quý Sâm đứng dậy đôi chân dài bước ra khỏi ghế sô pha, hai ba bước liền đi tới mở cửa.
An Thư Yểu đang cầm chìa khóa tự hỏi vì sao khóa cửa lại lắc qua lắc lại khiến đầu cô choáng váng, nhưng cánh cửa đột nhiên tự mở ra rồi.
An Thư Yểu choáng váng.
“Vừng ơi mở cửa sao?”
Giọng nói lười biếng của Quý Sâm phát ra từ trên đỉnh đầu: "Là Quý Sâm mở cửa.”
Lúc này An Thư Yểu mới ngẩng đầu lên, đối diện với tầm mắt Quý Sâm.
Bởi vì do buổi tiệc liên hoan, trên người An Thư Yểu không chỉ có mùi rượu, còn bị dính mùi thuốc lá của người khác.
Quý Sâm vốn dĩ còn cảm thấy không sao, lúc nhìn vào tầm mắt cô anh khẽ nhíu nhíu mày: “Em uống rượu sao?”
An Thư Yểu chớp chớp mắt, chậm rãi đi về phía trước một bước: “Tránh ra, tôi muốn vào trong.”
Quý Sâm nghiêng người để cô đi vào, tiện tay đóng cửa lại.
An Thư Yểu ngồi trên băng ghế nhỏ ở cửa ra vào một hồi, sau khi chờ đầu không còn choáng váng như thế nữa, cô mới cúi đầu muốn thay giày.
Quý Sâm dựa vào tủ khóa, rũ mắt nhìn cô một hồi, đột nhiên có chút mất hứng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Em là vì những bức ảnh tôi gửi nên uống nhiều thế à?”
An Thư Yểu giẫm lên đôi giày, không cởi nữa, có chút tức giận đến mức không muốn cởi ra.
Đối với câu hỏi của Quý Sâm, đương nhiên cô cũng không nghe thấy.
Tửu lượng của An Thư Yểu vốn đã kém, buổi tối uống cũng rất nhiều rượu, uống nhiều như thế người bình thường còn có thể ngất xỉu, chứ đừng nói chi là cô.
Thời gian trôi qua, tác dụng của số rượu cô uống càng ngày càng trở nên mạnh hơn, giờ cô cảm thấy thân thể đều rất nặng rất mệt mỏi.
Ai nói uống say là có thể lên tiên? Cô bây giờ chỉ cảm thấy đầu óc chóng mặt còn hơi buồn nôn.
Quý Sâm thấy giày của cô cởi ra nằm im, trên đầu lập tức hiên lên một dấu chấm hỏi.
“Em đang làm gì thế?” Quý Sâm ngồi xổm xuống, cúi đầu nhìn mặt An Thư Yểu từ dưới lên trên, không ngờ chưa kịp phòng bị thì thấy đôi mắt đáng thương của cô đã đầy nước mắt còn có chút tủi thân.
Quý Sâm: "?"
Anh nghĩ lại bản thân một chút, vừa rồi cũng chưa nói gì mà, sao cô tức giận bật khóc rồi?
“Em khóc cái gì đấy?” Quý Sâm cảm thấy kiếp trước chắc hẳn mình nợ cô, lần trước uống nhiều là anh chăm cô, lần này uống nhiều vẫn giống như thế.
Anh bước đi vào phòng khách rút mấy tờ giấy, nhét vào trong tay cô: “Không muốn trả lời thì không trả lời, lau nước mắt đi.”
Bàn tay An Thư Yểu nắm chặt khăn giấy, vẫn không nhúc nhích.
Sau đó một giọt nước mắt, lại một giọt nữa rơi xuống.
Quý Sâm biết cô thật sự đã uống quá nhiều.
Theo những gì biết về cô trong hai ngày, lúc tỉnh táo cô căn bản không thể rơi nước mắt trước mặt anh.
“Được rồi được rồi, đừng khóc.”
Quý Sâm bất đắc dĩ ngồi xổm xuống, cầm khăn giấy trong tay cô nâng cằm cô lên, lau nước mắt cho cô: “Khóc làm cái gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
An Thư Yểu rơi nước mắt thút thít, tủi thân chỉ vào giày nói: “Không cởi được.”
“...... ”
Quý Sâm: “Tôi thực sự nợ em.”
Anh ngồi xổm trên mặt đất, cởi giày cho An Thư Yểu.
Chờ sau khi đôi giày đều cởi ra thay thành dép ở nhà, nước mắt trong mắt An Thư Yểu mới dừng.
Cô ngửa đầu nhìn Quý Sâm đang đứng lên, cảm thấy anh thật cao cổ mình ngửa lên mỏi hết cả.
Anh là ai nhỉ, à đúng, là Quý Sâm.
Trong đầu An Thư Yểu nhớ lại cảnh ngày hôm đó làm tình với Quý Sâm, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời đỏ lên, chẳng qua bởi vì do say rượu mặt vốn đã đỏ, cho nên Quý Sâm nhìn không ra có gì khác biệt.
“Thay dép xong rồi, đứng lên đi.” Quý Sâm duỗi chân đá vào dép của cô.
An Thư Yểu chớp chớp mắt, không nhúc nhích.
Quý Sâm cũng không biết trong đầu cô đang suy nghĩ cái gì, đối diện với ánh mắt đẫm lệ của cô, chỉ bất đắc dĩ hỏi: “Lại muốn làm gì?”
An Thư Yểu chờ anh hỏi.
Bàn tay nhỏ bé duỗi ra, hùng hồn nói: “Ôm.”
Quý Sâm: "?"
Anh không nhúc nhích.
An Thư Yểu lắc lắc bàn tay nhỏ bé lặp lặp lại một lần nữa: “Ôm. ”
Quý Sâm nhìn thấy vẻ mặt nếu anh không ôm tôi thì tôi sẽ khóc của cô, đành khom lưng ôm cô như thể cam chịu số phận của mình: “Biết rồi, cô nương.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro