Yêu Đương Với Bạn Gái Của Bạn Cùng Phòng
Tận Hưởng Khoái Cảm Của Huyệt Nhỏ Rồi, Ai Còn Muốn Dùng Tay Nữa
Đồ Huyền
2024-07-24 12:54:07
Quý Sâm vai rộng chân dài, ôm An Thư Yểu lên một chút cũng không tốn sức, thậm chí anh còn có thừa sức nâng cô lên trên cao để cô không bị ngã.
An Thư Yểu nằm trong lòng anh như người không xương, cằm lên đặt trên vai anh, hô hấp ấm áp nhẹ nhàng lướt qua cổ anh.
Bước chân Quý Sâm dừng lại, anh phát hiện mình không biết xấu hổ đang cứng lên.
Đã làm một lần với một cô gái đang say rượu thì cũng thôi đi, giờ lại làm thêm lần nữa thì bản thân anh chắc chắn không phải là con người.
Quý Sâm tuy rằng cảm thấy chỉ cần anh không có đạo đức, thì đạo đức sẽ không trói buộc được anh, nhưng lương tâm còn sót lại chút ít, nên anh vẫn không làm gì An Thư Yểu người đã say bất tỉnh nhân sự rồi.
Hôm nay hãy làm một người tốt ngày đi, anh thầm nghĩ.
Phòng ngủ chính lớn gấp đôi phòng ngủ thứ hai bên cạnh, đập vào mắt là giường đôi trải ga trải giường màu be, cửa sổ và với một số đồ dùng sang trọng.
Tủ quần áo rất lớn, gần như chiếm cả một bức tường bên cạnh cửa, đầu giường đặt một cái bàn, bên trên bày mấy quyển sách và máy tính của cô.
Nhìn sơ qua, có thể nói là căn phòng tương đối ấm áp lại tối giản.
Không khác gì so với tưởng tượng của Quý Sâm lắm.
Anh khom lưng đặt An Thư Yểu nằm lên giường, sau đó bật điều hòa lên.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, cô uống nhiều vào ban đêm nếu đá chăn, ngày hôm sau thức dậy đảm bảo sẽ bị cảm lạnh.
“A.” An Thư Yểu nằm trên chiếc giường quen thuộc, cô có chút thoải mái cọ cọ vào gối, mắt nhắm tịt say sưa ngủ thiếp đi.
Quý Sâm nhìn chằm chằm cô một lúc, anh cảm thấy mặc áo khoác ngủ chắc chắn sẽ không thoải mái, lại lôi cô dậy từ trên giường, cởi quần áo cho cô.
“Anh làm gì vậy…” An Thư Yểu bị Quý Sâm lôi dậy mềm như người không xương, không còn sức để vùng vẫy.
“Giúp em cởi quần áo.” Quý Sâm thật thà nói.
“À.” An Thư Yểu như búp bê, mặc cho anh cởi hết quần áo trên người mình xuống.
Quý Sâm nhìn chằm chằm đồ lót của cô một lúc thì nói: “Mặc đồ lót đi ngủ không tốt cho cơ thể, có muốn cởi không?”
Hệ thống sưởi ấm trong phòng còn chưa ấm lên, An Thư Yểu chỉ cảm thấy cơ thể có chút lạnh run, theo bản năng dán vào nơi ấm áp trước mặt, ôm eo anh kêu lên “ưm” một tiếng.
Cũng không biết có nghe vào hay không.
Ngón tay Quý Sâm linh hoạt nắm lấy đai lót phía sau cô, nhẹ nhàng cởi ra, bộ ngực trắng nõn như hai con thỏ trắng thoát khỏi sự trói buộc vui vẻ bung ra.
Ánh mắt Quý Sâm sâu hơn một chút, anh vừa mới quyết định trở thành người tốt, đột nhiên lại không muốn làm người tốt như vậy nữa.
“Lạnh...” An Thư Yểu thật sự uống nhiều rồi, chỉ biết bản thân đã về đến nhà, trong cơn mơ hồ choáng váng đẩy Quý Sâm ra muốn chui vào trong chăn.
Có trời mới biết Quý Sâm dùng bao nhiêu ý chí mới nhịn được dục vọng của mình, trơ mắt nhìn An Thư Yểu vểnh mông chui vào trong chăn, khuôn mặt nhỏ nhắn nằm sấp trên gối, thoải mái phát ra một tiếng thở dài.
Một giây sau, tiếng hít thở đều đặn phát ra, An Thư Yểu ngủ thiếp đi.
Quý Sâm: "..."
Anh nín nhịn cúi đầu nhìn người anh em trong quần mình đang muốn nhảy ra ngoài, cảm thấy thật sự là tự làm khổ mình, sớm biết như vậy đã không cởi quần áo cho cô rồi.
Cũng không thể đánh thức An Thư Yểu đang ngủ, Quý Sâm đành đắp chăn cho cô, tắt đèn đóng cửa, trở về phòng lấy một cái quần lót xong chui vào phòng tắm.
Phòng tắm có sưởi ấm, nên lúc tắm không bị lạnh.
Quý Sâm cởi sạch quần áo đứng dưới vòi hoa sen, một lớp sương nhanh chóng bốc lên từ dòng nước ấm đọng lại trên cửa kính, sau đó cơ bắp cường tráng của anh bị ẩn giấu sau lớp nước dày đặc.
Anh cúi đầu nhìn côn thịt đang ngóc lên, đưa tay tùy ý trêu chọc hai cái, cảm thấy thật sự rất nhàm chán.
Tận hưởng khoái cảm của huyệt nhỏ rồi, ai còn muốn dùng tay nữa.
Quý Sâm bất đắc dĩ thở dài.
Tiếng vọng trong phòng tắm khá lớn, bên tai Quý Sâm cơ hồ chỉ có thể nghe thấy tiếng vòi hoa sen, chảy xuống người mình một cách thưa thớt, sau đó chảy theo bả vai trượt xuống đất.
Âm thanh của vòi sen liên tục không ngừng, lỗ tai Quý Sâm giật giật, dường như nghe thấy tiếng mở cửa.
Anh nghiêng tai lắng nghe một chút, lại nghĩ là ảo giác của mình.
Quý Sâm sợ An Thư Yểu uống quá nhiều, trần truồng chạy ra, đề phòng bất trắc vẫn tắt vòi hoa sen chuẩn bị ra ngoài xem.
Ai biết được rằng anh vừa tắt vòi sen, đẩy cửa kính ra, thấy cánh cửa nhà vệ sinh mở ra.
An Thư Yểu híp mắt, cũng không chú ý tới anh, mang dép lê mơ mơ màng màng đi vào.
Sau đó cởi quần lót ra, mông vểnh lên, ngồi trên bồn cầu, nước tiểu nghẹn hồi lâu rốt cục cũng chịu đi ra.
Quý Sâm trầm mặc nhìn cô đi tiểu xong, lau mông, kéo quần lót lên chậm rãi trở về giường.
Biểu cảm trên mặt anh sắp nứt ra luôn rồi.
An Thư Yểu nằm trong lòng anh như người không xương, cằm lên đặt trên vai anh, hô hấp ấm áp nhẹ nhàng lướt qua cổ anh.
Bước chân Quý Sâm dừng lại, anh phát hiện mình không biết xấu hổ đang cứng lên.
Đã làm một lần với một cô gái đang say rượu thì cũng thôi đi, giờ lại làm thêm lần nữa thì bản thân anh chắc chắn không phải là con người.
Quý Sâm tuy rằng cảm thấy chỉ cần anh không có đạo đức, thì đạo đức sẽ không trói buộc được anh, nhưng lương tâm còn sót lại chút ít, nên anh vẫn không làm gì An Thư Yểu người đã say bất tỉnh nhân sự rồi.
Hôm nay hãy làm một người tốt ngày đi, anh thầm nghĩ.
Phòng ngủ chính lớn gấp đôi phòng ngủ thứ hai bên cạnh, đập vào mắt là giường đôi trải ga trải giường màu be, cửa sổ và với một số đồ dùng sang trọng.
Tủ quần áo rất lớn, gần như chiếm cả một bức tường bên cạnh cửa, đầu giường đặt một cái bàn, bên trên bày mấy quyển sách và máy tính của cô.
Nhìn sơ qua, có thể nói là căn phòng tương đối ấm áp lại tối giản.
Không khác gì so với tưởng tượng của Quý Sâm lắm.
Anh khom lưng đặt An Thư Yểu nằm lên giường, sau đó bật điều hòa lên.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, cô uống nhiều vào ban đêm nếu đá chăn, ngày hôm sau thức dậy đảm bảo sẽ bị cảm lạnh.
“A.” An Thư Yểu nằm trên chiếc giường quen thuộc, cô có chút thoải mái cọ cọ vào gối, mắt nhắm tịt say sưa ngủ thiếp đi.
Quý Sâm nhìn chằm chằm cô một lúc, anh cảm thấy mặc áo khoác ngủ chắc chắn sẽ không thoải mái, lại lôi cô dậy từ trên giường, cởi quần áo cho cô.
“Anh làm gì vậy…” An Thư Yểu bị Quý Sâm lôi dậy mềm như người không xương, không còn sức để vùng vẫy.
“Giúp em cởi quần áo.” Quý Sâm thật thà nói.
“À.” An Thư Yểu như búp bê, mặc cho anh cởi hết quần áo trên người mình xuống.
Quý Sâm nhìn chằm chằm đồ lót của cô một lúc thì nói: “Mặc đồ lót đi ngủ không tốt cho cơ thể, có muốn cởi không?”
Hệ thống sưởi ấm trong phòng còn chưa ấm lên, An Thư Yểu chỉ cảm thấy cơ thể có chút lạnh run, theo bản năng dán vào nơi ấm áp trước mặt, ôm eo anh kêu lên “ưm” một tiếng.
Cũng không biết có nghe vào hay không.
Ngón tay Quý Sâm linh hoạt nắm lấy đai lót phía sau cô, nhẹ nhàng cởi ra, bộ ngực trắng nõn như hai con thỏ trắng thoát khỏi sự trói buộc vui vẻ bung ra.
Ánh mắt Quý Sâm sâu hơn một chút, anh vừa mới quyết định trở thành người tốt, đột nhiên lại không muốn làm người tốt như vậy nữa.
“Lạnh...” An Thư Yểu thật sự uống nhiều rồi, chỉ biết bản thân đã về đến nhà, trong cơn mơ hồ choáng váng đẩy Quý Sâm ra muốn chui vào trong chăn.
Có trời mới biết Quý Sâm dùng bao nhiêu ý chí mới nhịn được dục vọng của mình, trơ mắt nhìn An Thư Yểu vểnh mông chui vào trong chăn, khuôn mặt nhỏ nhắn nằm sấp trên gối, thoải mái phát ra một tiếng thở dài.
Một giây sau, tiếng hít thở đều đặn phát ra, An Thư Yểu ngủ thiếp đi.
Quý Sâm: "..."
Anh nín nhịn cúi đầu nhìn người anh em trong quần mình đang muốn nhảy ra ngoài, cảm thấy thật sự là tự làm khổ mình, sớm biết như vậy đã không cởi quần áo cho cô rồi.
Cũng không thể đánh thức An Thư Yểu đang ngủ, Quý Sâm đành đắp chăn cho cô, tắt đèn đóng cửa, trở về phòng lấy một cái quần lót xong chui vào phòng tắm.
Phòng tắm có sưởi ấm, nên lúc tắm không bị lạnh.
Quý Sâm cởi sạch quần áo đứng dưới vòi hoa sen, một lớp sương nhanh chóng bốc lên từ dòng nước ấm đọng lại trên cửa kính, sau đó cơ bắp cường tráng của anh bị ẩn giấu sau lớp nước dày đặc.
Anh cúi đầu nhìn côn thịt đang ngóc lên, đưa tay tùy ý trêu chọc hai cái, cảm thấy thật sự rất nhàm chán.
Tận hưởng khoái cảm của huyệt nhỏ rồi, ai còn muốn dùng tay nữa.
Quý Sâm bất đắc dĩ thở dài.
Tiếng vọng trong phòng tắm khá lớn, bên tai Quý Sâm cơ hồ chỉ có thể nghe thấy tiếng vòi hoa sen, chảy xuống người mình một cách thưa thớt, sau đó chảy theo bả vai trượt xuống đất.
Âm thanh của vòi sen liên tục không ngừng, lỗ tai Quý Sâm giật giật, dường như nghe thấy tiếng mở cửa.
Anh nghiêng tai lắng nghe một chút, lại nghĩ là ảo giác của mình.
Quý Sâm sợ An Thư Yểu uống quá nhiều, trần truồng chạy ra, đề phòng bất trắc vẫn tắt vòi hoa sen chuẩn bị ra ngoài xem.
Ai biết được rằng anh vừa tắt vòi sen, đẩy cửa kính ra, thấy cánh cửa nhà vệ sinh mở ra.
An Thư Yểu híp mắt, cũng không chú ý tới anh, mang dép lê mơ mơ màng màng đi vào.
Sau đó cởi quần lót ra, mông vểnh lên, ngồi trên bồn cầu, nước tiểu nghẹn hồi lâu rốt cục cũng chịu đi ra.
Quý Sâm trầm mặc nhìn cô đi tiểu xong, lau mông, kéo quần lót lên chậm rãi trở về giường.
Biểu cảm trên mặt anh sắp nứt ra luôn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro