Yêu Đương Với Bạn Gái Của Bạn Cùng Phòng
Nếu Em Thích, Tôi Có Thể Kêu Cho Em Nghe
Đồ Huyền
2024-07-24 12:54:07
“Yểu Yểu, em có nghe anh nói chuyện không?” Dương Chiếu ở bên kia không nghe thấy âm thanh của cô, hơi nghi ngờ hỏi.
An Thư Yểu nhếch khóe miệng lên cười một tiếng, “Đương nhiên nghe thấy, buổi tối đúng không? Có thể, tôi tới nhà anh sao?”
Dương Chiếu vội vàng nói: “Từ chỗ em tới nhà anh quá xa, chúng ta tìm nơi nào gặp mặt đi. Không phải lúc trước em muốn ăn thịt nướng chỗ phố đi bộ sao, chúng ta gặp nhau ở đó đi.”
An Thư Yểu không có tâm tình giả bộ cười, cô lãnh đạm ‘ừ’ một tiếng, nói: “Vậy gặp nhau tại đó, cúp đây.”
Sau đó quyết đoán cắt đứt điện thoại.
Cô đứng trên ban công, cảm thấy giống như có một cỗ tức giận điên cuồng chạy loạn trong thân thể mình. Cô dứt khoát mở cửa sổ ban công ra, mặc cho gió lạnh vù vù thổi vào.
Quý Sâm đang xem TV trong phòng khách thấy cô cúp điện thoại, đôi chân dài bước hai ba bước đã đi tới chỗ cô.
“Đi vào đi, đừng để bị cảm lạnh.”
Anh vừa nói, vừa tiến lên đóng cửa sổ ban công lại.
An Thư Yểu dùng ánh mắt phức tạp nhìn anh, ai có thể nghĩ một tên đàn ông chỉ mới quen biết có mấy ngày còn quan tâm cô hơn là một thằng bạn trai đã yêu nhau mười mấy năm.
Quý Sâm đẩy cô vào trong phòng, ấn cô ngồi trên sô pha, sau đó lại rót cho cô một cốc nước ấm, lười biếng hỏi: “Đã hẹn gặp mặt rồi?”
Độ ấm của nước trong cốc nhanh chóng truyền tới lòng bàn tay cô, giảm bớt lạnh lẽo nơi đầu ngón tay cô.
An Thư Yểu cúi đầu nhấp một ngụm nước, gật gật đầu, “Buổi tối hôm nay.”
Quý Sâm thấy tâm tình cô sau khi nghe điện thoại vẫn luôn không tốt, liền suy đoán, “Anh ta nói gì đó không dễ nghe sao?”
An Thư Yểu lắc đầu.
“Vậy sao em cứ nhăn mặt như vừa bị bắt nạt vậy.” Quý Sâm nói xong duỗi tay véo mặt cô.
Khuôn mặt An Thư Yểu rất mềm mại, làn da lại trắng nõn, bị bóp nhẹ một chút cũng đỏ một mảng.
Quý Sâm còn cố tình không buông tha cô, dùng cả hai tay xoa bóp gương mặt cô.
“Ừng ó oa ữa....”
An Thư Yểu bị bóp chu miệng lên, lời nói toát ra cũng không rõ ràng.
Quý Sâm thấy sắc mặt cô tốt lên lập tức thu tay, đỡ phải chọc cô tức giận thật.
Anh ngồi xuống sô pha, thân thể giống như không có xương nghiêng về phía cô, cho đến khi cánh tay của anh dán vào cánh tay cô mới chịu dừng lại.
“Có cái gì không vui thì cứ nói ra, đừng nghẹn ở trong lòng.” Sắc mặt Quý Sâm không đổi dẫn dụ An Thư Yểu nói ra chuyện trong điện thoại.
An Thư Yểu vốn không muốn nói, nhưng vừa nhìn đến cốc nước ấm trong tay mình, nơi trái tim phảng phất đều bị anh làm ấm lên một chút.
Cô do dự trong chốc lát, mới nói: “Tôi nghe thấy tiếng thở dốc của người khác được trong điện thoại.”
Quý Sâm nhướng mày, không cần đoán cũng biết tiếng thở dốc này chắc chắn không thứ đứng đắn.
“Em không hỏi anh ta? Ví dụ như, hình như nghe thấy bên phía anh ta có âm thanh gì đó.” Quý Sâm nói.
An Thư Yểu lắc lắc đầu, “Tôi không hỏi.”
Thật ra cô biết có hỏi cũng vô dụng, nói không chừng Dương Chiếu sẽ nói dối rằng đang vận động linh tinh, dù sao anh ta cũng có vô số lý do để lừa gạt cô.
An Thư Yểu không muốn lại phí sức lực đi phân biệt xem câu nào anh ta nói thật, câu nào anh ta nói dối.
Cũng không cần thiết, dù sao bọn họ cũng sắp chia tay rồi.
Quý Sâm ‘ A ’ một tiếng, tính chiếm hữu dục của đàn ông khiến anh không thích An Thư Yểu không vui vì những người khác, có là bạn trai cô cũng không được.
Anh dùng một tay vòng lấy thắt lưng An Thư Yểu, nhẹ nhàng ôm cô ngồi trên đùi chính mình.
“Anh làm gì....”
An Thư Yểu bị hoảng sợ.
Quý Sâm ôm rất chặt, cô dùng sức bẻ cũng không bẻ ra được, lập tức xoay đầu hầm hừ trừng anh.
Quý Sâm vô tội nhìn thẳng vào đôi mắt cô, nói: “Tôi chỉ muốn thở dốc cho em nghe thôi.”
An Thư Yểu: “?”
Quý Sâm cười cười, hơi thở nóng hổi phả vào lỗ tai cô, cố ý hạ giọng nhẹ nhàng chậm rãi, nói: “Thở dốc tính cái gì, nếu em thích, tôi còn có thể kêu cho em nghe.”
An Thư Yểu nhếch khóe miệng lên cười một tiếng, “Đương nhiên nghe thấy, buổi tối đúng không? Có thể, tôi tới nhà anh sao?”
Dương Chiếu vội vàng nói: “Từ chỗ em tới nhà anh quá xa, chúng ta tìm nơi nào gặp mặt đi. Không phải lúc trước em muốn ăn thịt nướng chỗ phố đi bộ sao, chúng ta gặp nhau ở đó đi.”
An Thư Yểu không có tâm tình giả bộ cười, cô lãnh đạm ‘ừ’ một tiếng, nói: “Vậy gặp nhau tại đó, cúp đây.”
Sau đó quyết đoán cắt đứt điện thoại.
Cô đứng trên ban công, cảm thấy giống như có một cỗ tức giận điên cuồng chạy loạn trong thân thể mình. Cô dứt khoát mở cửa sổ ban công ra, mặc cho gió lạnh vù vù thổi vào.
Quý Sâm đang xem TV trong phòng khách thấy cô cúp điện thoại, đôi chân dài bước hai ba bước đã đi tới chỗ cô.
“Đi vào đi, đừng để bị cảm lạnh.”
Anh vừa nói, vừa tiến lên đóng cửa sổ ban công lại.
An Thư Yểu dùng ánh mắt phức tạp nhìn anh, ai có thể nghĩ một tên đàn ông chỉ mới quen biết có mấy ngày còn quan tâm cô hơn là một thằng bạn trai đã yêu nhau mười mấy năm.
Quý Sâm đẩy cô vào trong phòng, ấn cô ngồi trên sô pha, sau đó lại rót cho cô một cốc nước ấm, lười biếng hỏi: “Đã hẹn gặp mặt rồi?”
Độ ấm của nước trong cốc nhanh chóng truyền tới lòng bàn tay cô, giảm bớt lạnh lẽo nơi đầu ngón tay cô.
An Thư Yểu cúi đầu nhấp một ngụm nước, gật gật đầu, “Buổi tối hôm nay.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quý Sâm thấy tâm tình cô sau khi nghe điện thoại vẫn luôn không tốt, liền suy đoán, “Anh ta nói gì đó không dễ nghe sao?”
An Thư Yểu lắc đầu.
“Vậy sao em cứ nhăn mặt như vừa bị bắt nạt vậy.” Quý Sâm nói xong duỗi tay véo mặt cô.
Khuôn mặt An Thư Yểu rất mềm mại, làn da lại trắng nõn, bị bóp nhẹ một chút cũng đỏ một mảng.
Quý Sâm còn cố tình không buông tha cô, dùng cả hai tay xoa bóp gương mặt cô.
“Ừng ó oa ữa....”
An Thư Yểu bị bóp chu miệng lên, lời nói toát ra cũng không rõ ràng.
Quý Sâm thấy sắc mặt cô tốt lên lập tức thu tay, đỡ phải chọc cô tức giận thật.
Anh ngồi xuống sô pha, thân thể giống như không có xương nghiêng về phía cô, cho đến khi cánh tay của anh dán vào cánh tay cô mới chịu dừng lại.
“Có cái gì không vui thì cứ nói ra, đừng nghẹn ở trong lòng.” Sắc mặt Quý Sâm không đổi dẫn dụ An Thư Yểu nói ra chuyện trong điện thoại.
An Thư Yểu vốn không muốn nói, nhưng vừa nhìn đến cốc nước ấm trong tay mình, nơi trái tim phảng phất đều bị anh làm ấm lên một chút.
Cô do dự trong chốc lát, mới nói: “Tôi nghe thấy tiếng thở dốc của người khác được trong điện thoại.”
Quý Sâm nhướng mày, không cần đoán cũng biết tiếng thở dốc này chắc chắn không thứ đứng đắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Em không hỏi anh ta? Ví dụ như, hình như nghe thấy bên phía anh ta có âm thanh gì đó.” Quý Sâm nói.
An Thư Yểu lắc lắc đầu, “Tôi không hỏi.”
Thật ra cô biết có hỏi cũng vô dụng, nói không chừng Dương Chiếu sẽ nói dối rằng đang vận động linh tinh, dù sao anh ta cũng có vô số lý do để lừa gạt cô.
An Thư Yểu không muốn lại phí sức lực đi phân biệt xem câu nào anh ta nói thật, câu nào anh ta nói dối.
Cũng không cần thiết, dù sao bọn họ cũng sắp chia tay rồi.
Quý Sâm ‘ A ’ một tiếng, tính chiếm hữu dục của đàn ông khiến anh không thích An Thư Yểu không vui vì những người khác, có là bạn trai cô cũng không được.
Anh dùng một tay vòng lấy thắt lưng An Thư Yểu, nhẹ nhàng ôm cô ngồi trên đùi chính mình.
“Anh làm gì....”
An Thư Yểu bị hoảng sợ.
Quý Sâm ôm rất chặt, cô dùng sức bẻ cũng không bẻ ra được, lập tức xoay đầu hầm hừ trừng anh.
Quý Sâm vô tội nhìn thẳng vào đôi mắt cô, nói: “Tôi chỉ muốn thở dốc cho em nghe thôi.”
An Thư Yểu: “?”
Quý Sâm cười cười, hơi thở nóng hổi phả vào lỗ tai cô, cố ý hạ giọng nhẹ nhàng chậm rãi, nói: “Thở dốc tính cái gì, nếu em thích, tôi còn có thể kêu cho em nghe.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro