Yêu Đương Với Bạn Gái Của Bạn Cùng Phòng
Vừa Nói Chuyện Vừa Bị Côn Thịt Của Quý Sâm Đâm Vào Tiểu Huyệt Dâm...
Đồ Huyền
2024-07-24 12:54:07
Ở đầu dây bên kia, Dương Chiếu không nhận ra sự khác thường phía An Thư Yểu. Anh ta vừa mới ngủ dậy, đang bới tìm quần áo mặc đi làm trong tủ, thuận miệng nói: “Hôm qua điện thoại hết pin nên sập nguồn, anh tăng ca về muộn, cắm sạc điện thoại xong thì mệt quá nên ngủ quên luôn, không mở máy, sáng nay mới thấy có cuộc gọi nhỡ. Hôm qua em gọi điện thoại có chuyện gì à?”
An Thư Yểu yên lặng cười nhạt, lý do này thật sự khiến cô chẳng bới móc được gì cả.
Nếu giờ cô chất vấn tại sao lại hết pin tắt máy, hoặc là nói câu nào nghi ngờ anh ta, Dương Chiếu sẽ lập tức bảo cô gây rối vô cớ.
Trước kia không phải chưa từng xảy ra chuyện không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn, ngày hôm sau mới trả lời.
Lúc ấy lý do của Dương Chiếu cũng chẳng khác giờ là mấy, hoặc là tăng ca muộn quên sạc pin điện thoại, hoặc là rơi điện thoại nên hư màn hình, đem đi sửa mới lấy về.
Ban đầu, đúng là An Thư Yểu đã tin, sau này lặp lại nhiều lần nên nảy sinh nghi ngờ.
Một khi cô nghi ngờ, Dương Chiếu sẽ than vãn, nói mình cố gắng tăng ca kiếm tiền vì tương lai của hai người, thế mà cô lại nghi ngờ anh ta gì gì đó, chụp cái mũ gây rối một cách vô cớ cho An Thư Yểu.
Cho nên phần lớn trường hợp, An Thư Yểu sẽ không tiếp tục truy hỏi nữa.
Nhưng lần này thì khác, An Thư Yểu biết rất rõ hôm qua Dương Chiếu ở nhà làm những gì, trước đó làm những gì.
Cho nên cô sẽ không để chuyện này trôi qua một cách dễ dàng theo ý Dương Chiếu nữa.
“Sao điện thoại lại hết pin? Không phải tối qua anh nói phải sạc pin nên không thể chơi điện thoại, không tám chuyện với em được ư?” Khóe môi An Thư Yểu khẽ cong lên, bắt đầu tìm lỗ hổng trong lời nói của anh ta.
Quả nhiên ở đầu bên kia, Dương Chiếu hơi khựng lại rồi lúng túng cười một tiếng, “Điện thoại này dùng suốt mấy năm không đổi, pin bị chai, cho nên chơi mấy tiếng đã hết pin rồi.”
Ngực An Thư Yểu bị bàn tay to lớn của Quý Sâm xoa bóp, cánh môi cô khẽ nhếch lên, hít nhẹ một hơi nhằm giảm bớt khoái cảm trong cơ thể, cô cố hết sức khống chế giọng nói của mình: “Ban ngày anh làm việc bận rộn thế mà còn có thời gian chơi di động cơ à?”
Rõ ràng là Dương Chiếu ở bên kia đã hơi thẹn quá hóa giận, anh ta lập tức giương cao giọng, “Không phải, em cứ truy hỏi anh mãi là có ý gì? Em cảm thấy anh cố tình tắt máy, không nghe điện thoại của em phải không? Bình thường anh không cần dùng điện thoại để liên hệ với khách hàng chắc? Gọi điện thoại gì đó đều tốn pin mà, làm gì mà em cứ nhay mãi chuyện này không bỏ vậy?”
“Phải, anh không trả lời tin nhắn của em kịp thời là lỗi của anh, tối hôm qua anh về đã sắp rạng sáng, thật sự mệt muốn chết. Không phải mới sáng sớm tỉnh dậy, anh đã lập tức trả lời điện thoại của em hay sao?”
“Hay là, em cảm thấy anh đang nói dối em? Trong lòng em, anh là người như vậy sao?”
Giọng Dương Chiếu rất to, xuyên qua điện thoại di động và cũng xuyên qua phòng bên cạnh.
Quý Sâm thong thả đâm tiểu huyệt của cô, ung dung nghe cô gái trên người gọi điện thoại cho bạn trai ở cách vách.
Lúc này An Thư Yểu mới biết hóa ra Dương Chiếu còn ở nhà, khoái cảm sinh ra do yêu đương vụng trộm càng mãnh liệt hơn.
Côn thịt to và dài của Quý Sâm đột nhiên chạm tới hoa tâm nhạy cảm của cô, An Thư Yểu lập tức bịt điện thoại di động lại và khẽ thở hổn hển.
“Anh cố tình.” An Thư Yểu đè thấp giọng, nhìn anh chàng bên dưới, con ngươi tràn đầy sự xấu hổ và bực bội vì bị bắt nạt.
Đáy mắt Quý Sâm xẹt qua ý cười, không lên tiếng.
Nhưng anh cố tình thế.
Quý Sâm nhổm thẳng người dậy, An Thư Yểu chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó đã thấy mình bị Quý Sâm đè xuống dưới thân anh.
Anh vươn tay lấy điện thoại di động của cô, bấm nút tắt micro trên màn hình cuộc gọi, sau đó kéo cổ chân của An Thư Yểu vắt lên trên vai mình.
Anh hơi cúi người xuống, chỉ vào chiếc điện thoại đang phát ra những lời thao thao bất tuyệt của Dương Chiếu, rằng bản thân mình vất vả biết bao nhiêu, khó khăn biết bao nhiêu, cười nhẹ một tiếng, nói: “Anh ta không nghe thấy tiếng của chúng ta, tôi có thể mạnh hơn không?”
An Thư Yểu yên lặng cười nhạt, lý do này thật sự khiến cô chẳng bới móc được gì cả.
Nếu giờ cô chất vấn tại sao lại hết pin tắt máy, hoặc là nói câu nào nghi ngờ anh ta, Dương Chiếu sẽ lập tức bảo cô gây rối vô cớ.
Trước kia không phải chưa từng xảy ra chuyện không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn, ngày hôm sau mới trả lời.
Lúc ấy lý do của Dương Chiếu cũng chẳng khác giờ là mấy, hoặc là tăng ca muộn quên sạc pin điện thoại, hoặc là rơi điện thoại nên hư màn hình, đem đi sửa mới lấy về.
Ban đầu, đúng là An Thư Yểu đã tin, sau này lặp lại nhiều lần nên nảy sinh nghi ngờ.
Một khi cô nghi ngờ, Dương Chiếu sẽ than vãn, nói mình cố gắng tăng ca kiếm tiền vì tương lai của hai người, thế mà cô lại nghi ngờ anh ta gì gì đó, chụp cái mũ gây rối một cách vô cớ cho An Thư Yểu.
Cho nên phần lớn trường hợp, An Thư Yểu sẽ không tiếp tục truy hỏi nữa.
Nhưng lần này thì khác, An Thư Yểu biết rất rõ hôm qua Dương Chiếu ở nhà làm những gì, trước đó làm những gì.
Cho nên cô sẽ không để chuyện này trôi qua một cách dễ dàng theo ý Dương Chiếu nữa.
“Sao điện thoại lại hết pin? Không phải tối qua anh nói phải sạc pin nên không thể chơi điện thoại, không tám chuyện với em được ư?” Khóe môi An Thư Yểu khẽ cong lên, bắt đầu tìm lỗ hổng trong lời nói của anh ta.
Quả nhiên ở đầu bên kia, Dương Chiếu hơi khựng lại rồi lúng túng cười một tiếng, “Điện thoại này dùng suốt mấy năm không đổi, pin bị chai, cho nên chơi mấy tiếng đã hết pin rồi.”
Ngực An Thư Yểu bị bàn tay to lớn của Quý Sâm xoa bóp, cánh môi cô khẽ nhếch lên, hít nhẹ một hơi nhằm giảm bớt khoái cảm trong cơ thể, cô cố hết sức khống chế giọng nói của mình: “Ban ngày anh làm việc bận rộn thế mà còn có thời gian chơi di động cơ à?”
Rõ ràng là Dương Chiếu ở bên kia đã hơi thẹn quá hóa giận, anh ta lập tức giương cao giọng, “Không phải, em cứ truy hỏi anh mãi là có ý gì? Em cảm thấy anh cố tình tắt máy, không nghe điện thoại của em phải không? Bình thường anh không cần dùng điện thoại để liên hệ với khách hàng chắc? Gọi điện thoại gì đó đều tốn pin mà, làm gì mà em cứ nhay mãi chuyện này không bỏ vậy?”
“Phải, anh không trả lời tin nhắn của em kịp thời là lỗi của anh, tối hôm qua anh về đã sắp rạng sáng, thật sự mệt muốn chết. Không phải mới sáng sớm tỉnh dậy, anh đã lập tức trả lời điện thoại của em hay sao?”
“Hay là, em cảm thấy anh đang nói dối em? Trong lòng em, anh là người như vậy sao?”
Giọng Dương Chiếu rất to, xuyên qua điện thoại di động và cũng xuyên qua phòng bên cạnh.
Quý Sâm thong thả đâm tiểu huyệt của cô, ung dung nghe cô gái trên người gọi điện thoại cho bạn trai ở cách vách.
Lúc này An Thư Yểu mới biết hóa ra Dương Chiếu còn ở nhà, khoái cảm sinh ra do yêu đương vụng trộm càng mãnh liệt hơn.
Côn thịt to và dài của Quý Sâm đột nhiên chạm tới hoa tâm nhạy cảm của cô, An Thư Yểu lập tức bịt điện thoại di động lại và khẽ thở hổn hển.
“Anh cố tình.” An Thư Yểu đè thấp giọng, nhìn anh chàng bên dưới, con ngươi tràn đầy sự xấu hổ và bực bội vì bị bắt nạt.
Đáy mắt Quý Sâm xẹt qua ý cười, không lên tiếng.
Nhưng anh cố tình thế.
Quý Sâm nhổm thẳng người dậy, An Thư Yểu chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó đã thấy mình bị Quý Sâm đè xuống dưới thân anh.
Anh vươn tay lấy điện thoại di động của cô, bấm nút tắt micro trên màn hình cuộc gọi, sau đó kéo cổ chân của An Thư Yểu vắt lên trên vai mình.
Anh hơi cúi người xuống, chỉ vào chiếc điện thoại đang phát ra những lời thao thao bất tuyệt của Dương Chiếu, rằng bản thân mình vất vả biết bao nhiêu, khó khăn biết bao nhiêu, cười nhẹ một tiếng, nói: “Anh ta không nghe thấy tiếng của chúng ta, tôi có thể mạnh hơn không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro