Yêu Giới Có Chàng Bạo Quân

Thần Cách

2024-12-23 03:11:20

Ngọn trường thương cắm thẳng vào vị trí yêu đan của Kình Miêu. Nó không dám tin ngoảnh đầu lại, dòng máu vừa tím vừa xanh chảy ra trên ngực nó.

"Không thể nào! Làm gì có chuyện Thôi Khứ Thuật lại dễ dàng bị phá như thế!?"

Hinh ôm ngực, lau đi dòng máu tươi đang chảy tí tách nơi khóe miệng. Nàng không biết đau nên cái gì cũng dám làm, nàng nghĩ một đại yêu quái như Kình Miêu phải biết chứ.

"Th-Thần cách!? Không lẽ ngươi là..", không để Kình Miêu kịp nói hết, ngọn thương đâm xuyên qua ngực nó, máu ứa ra khiến Kình Miêu vô lực khuyu hai chi trước xuống đất. Trường thương là thần khí hóa thành, nó xung đột dữ dội với tà khí thoát ra từ yêu đan rồi cũng tan biển vào hư vô.

Chưa đủ. Yêu đan nó quá lớn để một đòn có thể tận diệt. Hinh biết yêu đan của nàng vừa chịu một tổn thương lớn mà có lẽ Trường An cũng khó khiến nó lành lại được. Nàng không để chuyện dông dài nữa, kết ấn trên tay tạo hình tứ trận nhỏ. Chợt gió nổi lên giữu trời quang đãng, mây tạnh. Từ mặt đất chồi lên bốn sợi xích ánh kim, thắt chặt tứ chi của Kình Miêu.

Kình Miêu gào thét đau đớn, da thịt nó cháy khét mỗi nơi xích thần chạm vào.

"Thiên Cang Liệt Hỏa", Hinh nhẩm nói. Ngay tức thì, nơi mắt xích phừng lên ngọn lửa trắng với nhiệt lượng kinh thiên. Kình Miêu bị thanh tẩy mà còn chẳng kịp rên la tiếng nào.

Hinh thở dốc, ôm lồng ngực đang nặng nề kêu than. Nàng đã tự đả thương kinh mạch và yêu đan của mình hai lần trong ngày. Kình Miêu xét về cận chiến thì không mạnh, thậm chí là yếu so với bình quân những kẻ Hinh từng gặp nơi sa trường. Song tinh thông cổ thuật có lẽ khó ai sánh được với nó.

Cổ thuật không thể lạm dụng, song hành với sức mạnh đáng gờm cũng là mặt hạn chế khi có phản phệ đối với người thi triển. Cũng vì sự hạn chế này mà Kình Miêu không nhận ra Hinh đã thoát ra khỏi Thôi Khứ Thuật, dễ dàng đánh vào yếu điểm của nó. Nếu trước kia không ai nói Hinh biết về cổ thuật, có lẽ nàng hôm nay cũng khó toàn mạng trở ra.

Một đại yêu quái mưu trí đầy hiểm độc. Với trí khôn của nó, những kẻ thuần tay chân có thể mạnh hơn nhưng chưa chắc đã qua được ải đầu nó bày sẵn ở đầu huyện Sâm.

Trời vừa hửng sáng là lúc những linh hồn bị Kình Miêu giam giữ được thả ra ngoài. Trường An niệm một loài thuật thức nào đó khiến linh hồn dễ tìm được với xác hơn. Y cần mẫn trị thương tạm thời cho từng người một- những kẻ vẫn còn tim gan mà con tà yêu chưa kịp xử lý.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cho đến khi chuyện đã xong xuôi, ở một góc khuất trong cái lán hiên tạm bợ: "Ngài nhân hậu thật đấy", Hinh vẫn ôm lấy nơi yêu đan, mệt mỏi nói.

"Cô nương không đi gặp người dân huyện Sâm sao? Cô là ân nhân của họ."

"Là ân nhân nhưng cũng là yêu quái.", nàng cười, "Tôi cũng không cần ai ghi lòng tạc dạ chuyện mình mượn cớ cứu người phục dịch mục đích cá nhân". Dù sao thì nàng tới đây vì Hiển quận vương nhờ vả chứ không hoàn toàn tình nguyện.

Trường An thoáng im lặng:

"Có lẽ hai chữ thanh liêm nên dành cho cô nương mới đúng."

Hinh cười nhạt. Thanh liêm? Nàng đâu có tốt bụng. Tâm tư cũng không được gọi là đơn thuần. Đâu đó trong Hinh vẫn áy náy vì hôm đó đã để Ý Hiên rời đi. Cũng thấy mình thật vị kỉ, bỉ ổi khi đã từng ghen ghét Cửu Ý Hiên, đi chất vấn tình yêu của Cửu Vô Dạ.

Đối đầu với Kình Miêu để lại nhiều suy tư cho nàng. Đâu đó trong Hinh đã dần thay đổi...

Có lẽ bước đầu là dần nhận ra bản thân cố chấp, vị kỉ thế nào. Chính nàng cũng chưa từng đứng trên bình diện

Cửu Vô Dạ mà suy nghĩ thấu đáo. Hinh trầm đi vì nàng chợt thấy thương bạo quân. Quá khứ của hắn còn tồi tệ hơn nhưng gì Hinh nghĩ. Hắn đã từng có tất cả và cũng mất đi mọi thứ chỉ trong một đêm.

Yêu phải chăng là đồng điệu cảm xúc? Để cho nàng cứ bận băn khoăn day dứt về đôi mắt rớm lệ trong sự bất lực ấy của chú Cửu Tiêu Hồ.

Hinh lắc đầu nguầy nguậy, nàng vỗ má hai cái "bôm bốp" để gương mặt trông tươi tỉnh hơn. Nàng hỏi Trường An:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Tôi thế này có diện kiến vương gia được không?".

Y đáp nàng bằng cái lắc đầu ngao ngán và tiếng thở dài.

"Cô nương ở lại trạm xá tranh thủ dưỡng thương. Tại hạ quen với Vương phủ, có thể thay cô nương nhận cổ thư."

Hinh gật đầu, ủy thác: "Tôi cũng đã thấm mệt. Đa tạ tôn giả.

Lúc kiểm tra thương thể, Hinh phải nhăn nhó mặt mày khi nhận ra yêu đan bị nứt từ bên trong, sẽ rất nếu nàng muốn trong thời gian ngắn nó có thể phục hồi nguyên trạng. Nàng nhẩm tính có lẽ sau khi lấy được cổ thư, nàng sẽ về rừng trúc nơi có viên trang nhỏ mà nàng cùng sư phụ, sư huynh ở trước kia.

Nếu thương thể không khỏi, nàng sợ mình không thi triển nối bát trận. Lại còn độc ở sau lưng. Lắc lắc lọ thuốc của Kính Luân đưa, nàng lại rầu rĩ mà rằng: "Luân đại ca ơi Luân đại ca. Đại ca không mau về là cửa gỗ nhà huynh có thêm cục đá chèn cửa đó."

Trường An đi không lâu, thoáng cái đã về. Lúc về có trao Hinh một miếng ngọc bội bên trong có khắc hình hỏa hồ ly, nói rằng là quà đáp lễ của vương gia.

Món ngọc bội này là một loài pháp khí, biết nàng trọng thương, Oanh Trầm có dặn nàng nên tịnh thương, khi thiền đặt miếng ngọc bội này bên mình, khí tức sẽ được thanh tẩy, quá trình hồi phục vết thương vì thế cũng sẽ nhanh hơn.

Hinh cầm miếng ngọc bội, thán phục: "Trên đời có miếng ngọc thần kì thế sao?". Nàng chưa từng gặp món pháp bảo nào lại có khả năng thanh tẩy, thanh lọc khí tức như thế. Thanh lọc khí tức sẽ giúp người ta lúc thiền tâm, bế quan không rơi vào ma chướng, tránh xảy ra chuyện tẩu hỏa nhập ma. Nếu nói là thù lao thì Hiển quận vương quá hào phóng đi.

Nhưng thôi, y giàu mà. Biết vậy nên Hinh êm bụng cất viên ngọc vào lồng ngực. Trường An nhắc thêm nó cũng có thể làm vật dẫn. Đại loại rằng làm vật trung gian giúp nàng truyền tiên khí tới mắt trận dễ hơn.

Y cẩn thận trao án thư cho nàng nguyên vẹn mà không mở ra ngó nửa khắc. Một con người trách nhiệm như thế sao lại là kẻ rũ bỏ quá khứ như lời của Kình Miêu?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Giới Có Chàng Bạo Quân

Số ký tự: 0