Yêu Không Chậm Trễ
Đánh giá:
8.1
/10 từ 52 lượt
Đọc truyện Full Yêu Không Chậm Trễ trọn bộ dịch chuẩn nhất - DocTruyen.Pro. Yêu Không Chậm Trễ - Mạch Ngôn Xuyên
Giới thiệu truyện ngôn tình lôi cuốn này:
Lục Tinh vừa xuống máy bay, chào đón cô là thời tiết cuối thu, từng cơn gió thổi mạnh, cô hít một hơi thật sâu, siết chặt áo khoác ngoài, bước chân lảo đảo như đi trên mây theo dòng người ra ngoài.
Từ khi quyết định về nước đến giờ chưa đầy một tuần lễ, cô thật sự đã trở về rồi.
Đêm khuya, ánh đèn ở đại sảnh sân bay sáng trưng, lác đác người chờ chuyến bay, cô kéo hai vali nặng nề nhìn bốn phía, không thấy Diệp Hân Nhiên. Đã hứa máy bay hạ cánh là đến đón, vậy người đâu rồi?
Lấy điện thoại di động ra mới phát hiện đã quên mở máy, vừa khởi động xong thì Diệp Hân Nhiên gọi đến, giọng ỉu xìu: "Cậu xuống máy bay rồi sao?"
Lục Tinh trả lời: "Ừ, tớ không thấy cậu..." Sau đó dáo dác nhìn xung quanh.
Diệp Hân Nhiên giống như đang ở trước mặt cô: "Đừng tìm nữa, có thể do quá hưng phấn khi biết tin cậu trở về, tớ đã phạm lỗi, đêm nay phải tăng ca suốt đêm để sửa lại! Tiền thưởng tháng này coi như tiêu rồi, bây giờ tớ vẫn còn đang ở công ty đây này..."
Công việc phạm sai lầm sao lại trách cô? Lục Tinh mấp máy môi, lại nghe Diệp Hân Nhiên nói tiếp: "Tinh Tinh à, tuy tớ không thể đi đón cậu, nhưng cậu cũng đừng đau buồn!"
Lục Tinh thoáng im lặng, cô cảm thấy đau buồn thì làm được gì chứ? Thành phố này trừ Diệp Hân Nhiên ra, ngay cả một người bạn cô cũng không có, bây giờ chỉ một thân một mình cùng hai chiếc va li đi tới đi lui nơi thành phố xa lạ này, không buồn mới lạ.
Giới thiệu truyện ngôn tình lôi cuốn này:
Lục Tinh vừa xuống máy bay, chào đón cô là thời tiết cuối thu, từng cơn gió thổi mạnh, cô hít một hơi thật sâu, siết chặt áo khoác ngoài, bước chân lảo đảo như đi trên mây theo dòng người ra ngoài.
Từ khi quyết định về nước đến giờ chưa đầy một tuần lễ, cô thật sự đã trở về rồi.
Đêm khuya, ánh đèn ở đại sảnh sân bay sáng trưng, lác đác người chờ chuyến bay, cô kéo hai vali nặng nề nhìn bốn phía, không thấy Diệp Hân Nhiên. Đã hứa máy bay hạ cánh là đến đón, vậy người đâu rồi?
Lấy điện thoại di động ra mới phát hiện đã quên mở máy, vừa khởi động xong thì Diệp Hân Nhiên gọi đến, giọng ỉu xìu: "Cậu xuống máy bay rồi sao?"
Lục Tinh trả lời: "Ừ, tớ không thấy cậu..." Sau đó dáo dác nhìn xung quanh.
Diệp Hân Nhiên giống như đang ở trước mặt cô: "Đừng tìm nữa, có thể do quá hưng phấn khi biết tin cậu trở về, tớ đã phạm lỗi, đêm nay phải tăng ca suốt đêm để sửa lại! Tiền thưởng tháng này coi như tiêu rồi, bây giờ tớ vẫn còn đang ở công ty đây này..."
Công việc phạm sai lầm sao lại trách cô? Lục Tinh mấp máy môi, lại nghe Diệp Hân Nhiên nói tiếp: "Tinh Tinh à, tuy tớ không thể đi đón cậu, nhưng cậu cũng đừng đau buồn!"
Lục Tinh thoáng im lặng, cô cảm thấy đau buồn thì làm được gì chứ? Thành phố này trừ Diệp Hân Nhiên ra, ngay cả một người bạn cô cũng không có, bây giờ chỉ một thân một mình cùng hai chiếc va li đi tới đi lui nơi thành phố xa lạ này, không buồn mới lạ.