Yêu Nhau, Động Vật Đều Cảm Thấy Sầu
Đối Tửu Đương C...
Lý Vĩ
2025-03-10 07:25:46
Tối hôm đó Trương Chú và mẹ mình đến trung tâm spa để tắm hơi, xông khô, làm SPA, rồi ăn buffet... một buổi hẹn hò riêng của hai mẹ con. Cô ấy còn cùng bà Trương Hiếu Hòa chụp ảnh tự sướng kiểu dễ thương rồi đăng lên mạng xã hội. Vì lượt thích ít quá, cô ấy còn cố ý nhắn vào nhóm chat: [Các cậu là bạn thân kiểu gì vậy? Không thể cho mình một cái like hả?]Giang Minh Châu bận rộn, không thấy tin nhắn. Vạn Thanh và Chu Cảnh Minh cũng đang bận, chẳng có thời gian xem điện thoại.Sau khi làm xong SPA, hai mẹ con lấy ít hải sản và hoa quả, ngồi trong khu ẩm thực vừa ăn vừa tán gẫu mấy chuyện thường ngày. Ví như bà Trương Hiếu Hòa sau khi kết hôn thì cùng chồng sống ở vùng quê, hai vợ chồng khai hoang một mảnh vườn lớn để trồng rau củ, cây ăn quả, còn nuôi một con chó đen bị què. Bà cũng muốn nuôi thêm gà vịt để tiện thịt ăn, nhưng lại không chịu nổi mùi phân gà.Trương Chú quan tâm hỏi bà: "Mẹ có hay cãi nhau với dượng không? Có gì không vui không?"Bà Trương Hiếu Hòa đáp: "Đương nhiên là có chứ! Nhưng có mâu thuẫn thì giải quyết là được thôi, đâu có gì to tát."Sau đó họ nhắc đến trại trẻ mồ côi. Dạo trước họ có đến thăm, hiện tại có hai đứa trẻ phù hợp để nhận nuôi: Một bé bốn tuổi bị khiếm thính bẩm sinh, tình trạng khá nghiêm trọng, gần như không thể phục hồi bằng phẫu thuật. Một bé hơn một tuổi bị sứt môi hở hàm ếch, trường hợp này có thể phẫu thuật để sửa chữa.Những đứa trẻ khác đều bị khuyết tật nặng hơn, nên bà Trương Hiếu Hòa không khuyến khích nhận nuôi.Bà Trương Hiếu Hòa nghiêng về việc nhận nuôi đứa bé bị sứt môi hở hàm ếch, vì bé còn nhỏ, sau này có thể phẫu thuật hoàn toàn. Nhưng Trương Chú thì lại có xu hướng chọn bé gái bị khiếm thính bẩm sinh. Sau khi gặp bé, trên đường về, cô ấy cứ nói mãi rằng bé gái đó làm cô ấy nhớ đến Cảnh Xuân. Cô ấy còn thần thần bí bí kể về khoảnh khắc nhìn vào mắt bé, cảm giác có một sự thân thuộc kỳ lạ.Bà Trương Hiếu Hòa lúc đó không nói nhiều, mãi đến hôm nay—sau bảy, tám ngày—mới nhắc lại chuyện này. Bà cũng bày tỏ quan điểm của mình: nếu nhận nuôi, bà vẫn khuyên chọn bé bị sứt môi hở hàm ếch, hoặc nếu chưa gấp thì cứ đợi thêm một, hai năm nữa, duyên phận nuôi con cũng cần có cơ duyên.Trương Chú vừa ăn trái cây vừa không biết nghĩ gì, bỗng dưng thốt lên: "Giá mà mẹ chưa mãn kinh thì tốt rồi, mẹ có thể sinh một đứa với dượng..."Bà Trương Hiếu Hòa giơ tay gõ nhẹ cô ấy một cái, trách cô ấy ăn nói linh tinh.Trương Chú nhún vai: "Thì sao chứ? Cũng đâu có phạm pháp." Cô ấy vừa nói vừa xì mũi, rồi thản nhiên hỏi: "Mẹ và dượng chắc không cần dùng biện pháp tránh thai nữa nhỉ?"Bà Trương Hiếu Hòa vừa lột tôm, vừa gắp vào dĩa cô ấy: "Không cần nữa."Trương Chú gãi gãi mí mắt, cúi đầu ăn tôm, lầm bầm: "Mọi người lần lượt kết hôn hết cả... làm con càng thêm sốt ruột."Bà Trương Hiếu Hòa nhìn gương mặt ửng hồng của con gái, dịu dàng nói: "Trong lòng mẹ, con mãi mãi là người quan trọng nhất, mẹ vẫn luôn yêu con nhất."Mắt Trương Chú lấp lánh nước, cô ấy cười, trêu chọc: "Con không tin đâu, mẹ cũng nói y hệt vậy với dượng cho mà xem."Bà Trương Hiếu Hòa đáp: "Mẹ chẳng bao giờ nói mấy câu này với dượng con."Trương Chú vui ra mặt, chu môi nói: "Mẹ nói yêu con nhất, vậy mà vẫn bỏ con để đi lấy chồng."Bà Trương Hiếu Hòa bật cười ha ha, nhìn quanh rồi hạ giọng: "Nếu hai người cùng rơi xuống nước, mẹ chắc chắn sẽ cứu con trước."Trương Chú lắc đầu, cười khẩy: "Xì, ai mà biết được."Bà Trương Hiếu Hòa nhìn con gái, chân thành khen: "Con gái của mẹ sao mà xinh thế, da dẻ trắng trẻo, nét nào cũng đẹp.""Con cũng thấy con đẹp." Trương Chú cười tít mắt, ôm mặt tạo dáng: "Trong bốn đứa bọn con, con là người đẹp nhất.""Mẹ cũng nghĩ vậy." Bà Trương Hiếu Hòa gật gù đồng ý.Bỗng, một mùi thơm béo ngậy lan tỏa trong không khí. Bà Trương Hiếu Hòa nhìn về quầy buffet, giục con gái: "Con yêu, lấy giúp mẹ một chiếc bánh mochi phô mai mới ra lò nào..."Trương Chú đứng phắt dậy, làu bàu: "Mẹ không phải đang giảm cân sao?""Hôm nay bỏ qua đi!"Trương Chú vừa gắp một cái bánh mochi, chợt dừng lại—ơ, đoán xem cô ấy vừa nhìn thấy ai?Cô ấy thấy mẹ của Chu Cảnh Minh!Bà mặc bộ áo tắm đồng phục màu hồng nhạt có họa tiết kim hoa, tay cầm một khay nhỏ đựng trái cây và bánh trứng tart.Trương Chú ngó trái ngó phải, nhưng không thấy Chu Cảnh Minh đâu. Cô ấy bước đến chào hỏi, hai người đều sửng sốt, không ngờ lại gặp nhau ở đây.Kết quả là ba người cùng ngồi chung bàn. Bà Trương Hiếu Hòa cố gắng giữ vẻ bình thản, hỏi chị đi một mình sao?Mẹ Chu hào sảng đáp: "Đúng vậy, ngày nào tôi chẳng đi ngang qua đây, vào thử cho biết." Rồi lập tức hỏi: "Hai người mua vé bao nhiêu tiền?"Bà Trương Hiếu Hòa đáp: "Được tặng hai vé.""Vậy thì tốt quá." Mẹ Chu hào hứng chia sẻ: "Tôi xem video làm kế hoạch du lịch tự lái suốt, hôm nọ vô tình thấy quảng cáo của chỗ này, nên đặt được vé chỉ bằng một nửa giá."Trương Chú ngạc nhiên: "Rẻ vậy ạ?""Đúng là hời mà." Bà phấn khởi: "Đây là lần đầu dì đến một nơi xịn như này." Nói xong, chợt nhận ra giọng mình hơi lớn, bèn học theo bà Trương Hiếu Hòa, hạ thấp âm lượng lại.Trương Chú cố nín cười, hỏi: "Dì Ôn ơi, để con lấy giúp dì ly nước ấm nhé?""Tốt quá, dì khát lâu rồi mà tìm mãi không ra chỗ lấy nước." Bà kể: "Dì đến từ lúc bốn, năm giờ, vào đây tắm táp, xông hơi một chút, ăn nhẹ rồi ngủ luôn. Vừa khát tỉnh dậy thì đi tìm nước."Sau khi uống nước, bà đưa mắt nhìn quanh. "Bọn trẻ bây giờ hưởng thụ ghê thật." Nhìn thấy một người đang làm dịch vụ lấy ráy tai, bà hỏi bà Trương Hiếu Hòa: "Cái đó có bao gồm trong vé không?"Bà Trương Hiếu Hòa lắc đầu, rồi chu đáo giới thiệu từng dịch vụ và giá cả, giải thích dịch vụ nào đáng trải nghiệm. Mẹ Chu nghe xong, quyết định đi làm một gói SPA. Trương Chú đi giúp bà đặt lịch hẹn, trên đường về thì nhận được cuộc gọi từ mẹ của Vạn Thanh. Cô ấy ngạc nhiên bắt máy: "Dì ạ?"Bên kia lại là giọng của ông Vạn: "Trương Chú à, là chú đây.""A... chú ạ?" Trương Chú càng bất ngờ hơn, nhìn bà Trương Hiếu Hòa một cái.Ông Vạn hỏi: "Điện thoại của Vạn Thanh hết pin rồi hả? Sao chú không liên lạc được với nó?""À... Vạn Thanh..." Trương Chú xoay nhanh đầu óc, tìm lý do: "Chú ơi, tối nay bọn con tụ tập ở spa, Vạn Thanh đang làm thủy liệu trong phòng riêng, nếu có chuyện gấp, con xuống gọi cậu ấy ngay...""Không có gì gấp đâu." Ông Vạn vội nói: "Bảo nó lát nữa gọi lại cho chú nhé, chú có việc quan trọng muốn hỏi."Trương Chú cúp máy, bầu không khí bỗng chốc lặng như tờ trong một phút.Lúc này, ai cũng ngầm hiểu Vạn Thanh đang ở đâu, và cũng đoán được tại sao mẹ Chu lại ở đây.Nhưng mẹ Chu thì vẫn điềm nhiên ăn bánh trứng tart. Bà thực sự đã mua vé hôm qua sau khi xem video quảng cáo, tiện thể thuận nước đẩy thuyền giúp hai đứa nhỏ có không gian riêng. Dạo này con trai bà có tâm sự, bà đoán hai đứa chắc lại cãi nhau? Mà thôi, bà cũng không hỏi, hỏi nó cũng chẳng nói. Đây là điểm bà ghét nhất ở con trai mình, y hệt ba nó—không nói thì ai mà biết cho được?Bà lại nhớ đến thầy dạy lái xe của mình—vừa phong độ, vừa vạm vỡ, trông là biết có tướng sống thọ. Lại còn khéo ăn khéo nói nữa. Hôm trước, bà chi 180 tệ mua một thỏi son trong livestream, cô MC bán hàng hô hào: "Trời ơi, màu này đẹp quá! Mua ngay, mua ngay, mua ngay!" Bà nghe xong liền mua luôn.Nhưng mua về thì thấy màu hơi lòe loẹt, không dám đánh. Nhưng hôm qua, bà vẫn lấy ra dùng—đắt thế mà không dùng thì phí. Đến chiều đi học lái xe, thầy dạy lái nhìn bà mấy lần, cười nói: "Hoa mai nở phải có tuyết, sao năm nay lại nở sớm trên xe của tôi rồi?"Bà Trương Hiếu Hòa cắt ngang dòng suy nghĩ của bà, hỏi về kế hoạch tự lái du lịch, dự định đi vào tháng mấy, tuyến đường thế nào.Mẹ Chu nói ngay như đã chuẩn bị kỹ từ lâu. Để lập kế hoạch này, bà còn về quê hỏi ý kiến ba mình—một lão tài xế đường dài đã gần tám mươi tuổi. Bà dự định khởi hành vào tháng tư hoặc tháng năm năm sau.Vốn dĩ ba mẹ Vạn Thanh cũng định đi, nhưng sau khi hai nhà thành thông gia, lại thấy không tiện nên họ quyết định không tham gia nữa.Bà Trương Hiếu Hòa nghe lộ trình xong thì cũng động lòng, nhưng không vội đề cập. Tự bà đi là tiện nhất, ở chung với mẹ Chu cũng dễ dàng. Nhưng trong lòng bà vẫn muốn chồng cùng đi, vừa có người lái xe, vừa đảm bảo an toàn hơn. Đi đường xa, đến những nơi hẻo lánh, lại đi nhiều ngày, mà hai người họ cũng không còn trẻ nữa, an toàn vẫn là yếu tố quan trọng nhất. Nhưng nếu chồng bà đi, mẹ Chu sẽ trở nên lạc lõng, mà đi du lịch thì quan trọng nhất vẫn là sự thoải mái trong lòng.Thấy họ trò chuyện rôm rả, Trương Chú bèn tránh ra, ngồi vào góc khuất ít người hơn. Cô ấy trước tiên nhắn tin cho Chu Cảnh Minh, nói anh báo với Vạn Thanh rằng ba cô đang gọi về nhà. Sau đó cô ấy chống cằm ngồi thừ ra, nhìn ngó mọi người trong khu ăn uống, ngắm những người đang thư giãn, rồi quan sát các nhân viên bận rộn.Cô ấy thích cái cảm giác rảnh rỗi này, cũng ghen tị với Vạn Thanh—muốn nghỉ ngơi là nghỉ ngơi, dành thời gian sạc lại bản thân. Nhưng cô ấy thì không đủ dứt khoát như vậy. Nếu dừng lại để điều chỉnh, đến khi bước tiếp... có khi con đường đã biến mất rồi. Có những cảm xúc thật không rõ ràng, cô ấy ngưỡng mộ những người có thể ngược dòng, cũng ngưỡng mộ những người mạnh mẽ, độc lập, nhưng lại không muốn trở thành họ.Câu nói đó có vẻ mâu thuẫn—tôi ngưỡng mộ cô ấy, nhưng tôi không muốn là cô ấy.Cô ấy cúi đầu, gỡ viên đá đính trên móng tay. Gỡ đi thôi, dù sao ngày mai đi làm cũng bị sếp nhắc nhở. Cô ấy vốn là kiểu người như vậy—biết rõ trong giờ làm việc không được sơn móng, nhưng đến tối thứ Sáu vẫn cứ làm một bộ móng thật đẹp, rồi tối Chủ Nhật lại tẩy đi. Bạn bè từng hỏi cô ấy: "Làm có hai ngày rồi gỡ, có đáng không?"Nhưng đây mới là cô ấy. Với họ, hai ngày rồi phải gỡ thì không đáng, nhưng đó là suy nghĩ của họ.Cô ấy không gỡ được, thôi vậy, về nhà dùng dụng cụ tháo ra sau. Trong phòng thay đồ của cô ấy có một hộp dụng cụ làm móng, hứng lên là cô ấy có thể ngồi cả tiếng đồng hồ tự làm móng cho mình. Thời gian của cô ấy là thời gian rác rưởi, chỉ dùng để lãng phí mà thôi.Cuối tuần, ngoài tụ tập ăn uống thì cô ấy chỉ quay podcast, xem show giải trí, ngồi thừ ra, đi dạo chợ hoa... toàn những thú vui vô nghĩa. Không giống như Vạn Thanh—một ngày của cô là một ngày trọn vẹn, ngoài giấc ngủ trưa, lúc nào cũng học cái này, nghiên cứu cái kia, luôn lấp đầy thời gian của mình.Trương Chú chống cằm, định tiếp tục thả hồn vào khoảng không, bỗng thấy có người bê khay hàu hấp đi ngang qua, cô ấy lập tức nhìn về quầy đồ ăn, nhanh chóng đứng dậy, lấy hai dĩa—một cho mẹ và dì Ôn, một cho bản thân. Trước khi đến spa, cô ấy còn cẩn thận mang theo một quả chanh nhỏ, giờ thì bóp nước chanh rưới đều lên hàu.Cô ấy và mẹ đều thích ăn hàu hấp nguyên vị, không cần quá nhiều gia vị cầu kỳ, chỉ cần chút nước cốt chanh là đủ.Lúc này Giang Minh Châu đã xong việc, ngồi đó uống bia, nghe podcast của Trương Chú. Ba lon bia hết sạch, podcast cũng phát xong. Như thường lệ, cô ấy chụp ảnh gửi vào nhóm chat.Trương Chú lập tức nhắn lại: [Trời lạnh rồi, uống ít đồ lạnh thôi.]Cô ấy đáp: [Không lạnh.]Nhiệt độ ngoài trời đã khoảng mười độ, vậy mà còn nói không lạnh. Trương Chú hỏi: [Dạo này không bận hả? Thấy cậu mười giờ đã tan làm rồi.]Giang Minh Châu đáp: [Trời lạnh, sau mười giờ không còn mấy khách nữa.]...Trương Chú lại gửi ảnh lên nhóm, họ vừa ăn hàu xong, đang định tìm thêm người lập bàn đánh mạt chược.Giang Minh Châu nhìn ảnh, thấy mẹ Chu cũng có mặt, liền hỏi: [Mọi người đều đi spa à?]Trương Chú đáp: [Không, mình và mẹ mình đi spa trước, tình cờ gặp dì Ôn thôi.]Giang Minh Châu nhắn lại: [Ồ, mình tưởng Chu Cảnh Minh đưa mẹ đi.] Rồi hỏi tiếp: [Vậy Chu Cảnh Minh đâu?]Trương Chú cố tình trả lời đầy ẩn ý: [Cậu đoán xem?]Giang Minh Châu hiểu ngay, hỏi: [Vạn Thanh qua nhà Chu Cảnh Minh hả?]Trương Chú hời hợt đáp: [Haizz.]Chẳng nói gì, nhưng cũng ám chỉ rõ ràng.Quán lúc này chỉ còn một bàn khách. Tiểu Hào làm một dĩa mì xào lớn, bốn năm người ngồi vây quanh ăn. Giang Minh Châu cũng thấy đói, tháo tai nghe không dây ra, cẩn thận cất đi, rồi ngồi xuống ăn cùng. Chiếc tai nghe này là Vạn Thanh tặng cô ấy hồi trước, nói là đeo khi làm việc sẽ tiện hơn. Cô ấy mới đổi điện thoại gần đây, cái cũ dùng đến bốn, năm năm rồi.Dạo này cô ấy cũng khác trước—nói thế nào nhỉ, có cảm giác hơi tự mãn hơn chút (theo nguyên văn của Chu Cảnh Minh).Cô ấy đã nhuộm lại mái tóc vàng hoe thành đen, ăn mặc cũng chỉn chu hơn, ít khi xắn tay áo ngắn lên tận vai... hoặc có thể là do trời lạnh, mặc áo dài tay nên khó xắn. Nhưng dù sao, cô ấy vẫn có chút thay đổi.Chiếc xe của em họ Trương Chú cũng đã sang tên cho cô ấy rồi. Dù không phải chiếc X6 mà cô ấy thích, nhưng cũng không tệ, vẫn hơn cái xe van cũ rích của cô ấy chứ?Hôm sang tên xe, cô ấy đi vòng quanh xe một lượt, rồi ngồi vào trong cảm nhận. Vẫn thấy thiếu thiếu cái gì đó. Chu Cảnh Minh xen vào: "Hay là đổi nội thất?"Đúng! Không chỉ đổi nội thất, cô ấy còn muốn sơn lại xe màu vàng kim. Cô ấy học theo dáng đứng khoanh tay của Vạn Thanh, mô tả với Chu Cảnh Minh màu vàng mà mình muốn. Cô ấy không tiện nói thẳng là "màu vàng nhà giàu", nên tự sáng tạo ra một cái tên mới—"vàng Dubai".Hiểu không?Chu Cảnh Minh đứng đó, cắn lớp da môi khô, im lặng không nói gì.Dĩ nhiên là xe không được sơn thành "vàng Dubai", nhưng cô ấy đã bảo dưỡng và đổi nội thất. Ban đầu bà cô ấy không đồng ý đổi xe, còn càm ràm vài câu. Nhưng lúc xuống lầu nhìn thấy xe mới... bà đổi giọng ngay—Xe cũng đẹp đó chứ, cháu gái bà có thể tiêu tiền thì cũng có thể kiếm tiền!Và phải diễn tả thế nào nhỉ? Từ khi đổi xe, dường như bà có khí thế hơn hẳn, ra ngoài nhiều hơn, cũng thích đi giao lưu hơn. Lúc mới về quê bà chẳng buồn đi đâu, dù có ra phố thì cũng bị mọi người phớt lờ. Hồi trước đâu có vậy, khi nhà họ còn có tiếng, bà đi đâu cũng là nhân vật quan trọng, nói gì cũng có sức nặng, chẳng ai dám xem thường.Nhưng từ khi đổi xe, mọi thứ khác hẳn. Khi ra ngoài tám chuyện, giọng bà cũng đầy khí thế hơn. Mọi người bắt đầu khen cô cháu gái, khen thật lòng—sao nó giỏi thế nhỉ? Trẻ thế mà đã có nhà, có xe, có sự nghiệp. Mở quán nướng, tiền kiếm hàng ngày, không như mấy đứa họ hàng mở công ty, cả năm làm lãi chỉ được tám mươi ngàn tệ!Bà cô ấy mãn nguyện, vui sướng, thậm chí còn mua thịt làm nhân bánh sủi cảo toàn thịt nạc, không như trước kia... thịt gì cũng băm vào. Bà cũng mua quần áo mới, từ trong ra ngoài toàn đồ mới—tiền con trai bà cho, quần áo thì cháu gái dẫn đi mua.Và đến lúc này, bà mới thực sự an lòng. Cuộc sống cuối cùng cũng ổn thỏa, nếu một ngày nào đó bà ra đi thì cũng không còn gì hối tiếc nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro