Yêu Nhau, Động Vật Đều Cảm Thấy Sầu

Đối Tửu Đương C...

Lý Vĩ

2025-03-10 07:25:46

Vừa chớm cuối thu, sau hai ba trận mưa, thời tiết thay đổi rất nhanh. Đêm qua trước khi ngủ nhiệt độ thấp nhất còn khoảng năm, sáu độ, hôm nay cao nhất cũng chỉ chừng đó.Chu Cảnh Minh tỉnh dậy lúc bảy giờ, xuống giường kéo rèm nhìn ra ngoài, mặt đất ướt đẫm hơi nước. Vạn Thanh cũng tỉnh, mắt còn ngái ngủ, hỏi: "Trời mưa hả?"Anh khẽ đáp: "Ừ, chắc mưa từ rạng sáng."Vạn Thanh lại rúc vào mền, ấm áp quá. Rõ ràng cô thích mùa hè, nhưng mùa đông lại mang đến cảm giác hạnh phúc nhất.Chu Cảnh Minh đứng trước tủ quần áo, anh sợ lạnh, phân vân không biết nên mặc áo thu đông trước hay mặc luôn đồ giữ nhiệt. Cuối cùng, anh lấy bộ đồ thu đông ra, mới giặt hôm kia, còn ngâm với nước xả vải nên rất mềm mại.Vạn Thanh nằm trên giường, lặng lẽ nhìn anh mặc đồ. Anh thay xong, khoác áo choàng ngủ rồi vào phòng tắm. Mười phút sau, anh trở ra, nói: "Mẹ anh nói trưa nay bà đi thẳng đến trung tâm đào tạo lái xe, em cứ ngủ thêm đi."Vạn Thanh dịu dàng hỏi: "Anh về ăn trưa không?"Chu Cảnh Minh đáp: "Nếu em ở nhà thì anh về."Vạn Thanh gật đầu: "Về đi.""Được." Chu Cảnh Minh hỏi tiếp: "Có cần anh chuẩn bị bữa sáng cho em không?""Không cần, lát nữa em tự làm."Anh vào bếp làm bữa sáng đơn giản, ăn xong súc miệng rồi quay lại phòng ngủ, cởi áo choàng ra. Anh cuộn hai vòng gấu quần thu đông lên rồi mới mặc quần âu vào.Vạn Thanh thắc mắc: "Sao anh cuộn hai vòng?"Anh đáp: "Ngồi vắt chân mà lộ quần thu đông ra thì nhìn xấu lắm."...Sau đó anh mặc thêm áo len, khoác áo lông cừu, đeo chiếc đồng hồ cô tặng, chỉnh tề từ đầu đến chân nhìn cô: "Anh đi làm nhé?"Vạn Thanh cười: "Đi đi."Anh cầm túi, lấy chìa khóa xe chuẩn bị ra cửa, nhưng rồi dừng lại, quay lại nói: "Anh đi làm đây."Vạn Thanh bật cười: "Đi đi mà."Chu Cảnh Minh đặt tay lên khung cửa, định nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ lặp lại: "Anh đi làm đây."Vạn Thanh trêu: "Muốn ôm tạm biệt không?""Xì." Chu Cảnh Minh bật cười, rồi vui vẻ ra khỏi cửa.Anh còn phải ghé qua trung tâm spa gửi áo khoác cho mẹ. Ban đầu anh tưởng mẹ thật sự đi thăm họ hàng, ai ngờ sáng nay khi đánh răng, mở điện thoại lên thì thấy tin nhắn mẹ gửi lúc ba giờ sáng: [Con trai, dự báo thời tiết nói trời sắp đại hàn, đi làm nhớ tiện đường mang giúp mẹ chiếc áo lông vũ đến quầy gửi đồ của spa nhé.]Tiếp theo là: [Cái áo mới mua, màu xám đậm, nhớ lấy thêm cái khăn quàng màu đỏ rượu. Đừng lấy nhầm.]Anh nhắn lại: [Muộn thế này rồi mà mẹ vẫn chưa ngủ sao?]Mẹ anh trả lời: [Lần đầu đến chỗ tốt thế này, ăn uống thỏa thích, chơi mạt chược cả đêm, còn thắng được 200 tệ...]Rồi nhắn tiếp: [Trưa nay mẹ ăn no ở đây rồi đi thẳng đến trường dạy lái xe, đừng lo cho mẹ.]...Vạn Thanh hiếm khi ngủ nướng, mười mấy hai mươi năm nay cô không có thói quen đó. Ba mẹ cô cũng vậy, nhất là ba, từ nhỏ đã luôn dạy cô rằng "Buổi sáng là thời điểm quan trọng nhất trong ngày."Dù mền ấm cỡ nào, nếu quá tám giờ mà chưa dậy, cô sẽ thấy không yên lòng. Vì vậy, sau khi Chu Cảnh Minh đi làm không lâu, cô cũng thức dậy.Cô vươn vai một cái thật dài... và bị chuột rút ở bắp chân, đau mất năm phút.Mặc chiếc áo choàng ngủ của Chu Cảnh Minh, cô đi vào nhà vệ sinh, rồi ra phòng khách, nhà bếp, sau đó bước ra sân.Đêm qua có mưa nhẹ, nhưng giờ trời nắng lên, con mèo nhà hàng xóm đang nằm duỗi mình trong một góc đầy nắng dưới tán cây.Lạnh quá! Cô rùng mình, nhưng vẫn không vội quay vào nhà, mà đút hai tay vào tay áo choàng, kẹp chặt vai lại, trông có phần lén lút, rồi bước đến ngắm mấy chậu hoa ở góc sân.Bụi tường vi cô tặng hồi hè đã rụng gần hết lá, nhưng cành vẫn rất cứng cáp, gai nhọn sắc bén, trông là biết được chăm sóc cẩn thận.Mấy chậu cúc tím và hồng vẫn đang nở rộ, rực rỡ đúng mùa. Cô nghĩ hay là tặng thêm một chậu cúc mùa đông nhỉ? Cúc có ý nghĩa tốt—cao quý, thanh tao, ẩn dật thoát tục. Không biết Chu Cảnh Minh có hiểu được ẩn ý này không, rằng cô cũng giống như loài cúc ấy.Nhìn sang hai chậu cúc trắng và vàng bên cạnh, cô lập tức xắn tay áo, bê chúng ra xa. Mẹ Chu đúng là không hiểu phong thủy, ai lại đặt cúc trắng trong nhà chứ?Hắt hơi một cái, cô vội quay vào trong.Sau khi rửa mặt, cô vào bếp làm bữa sáng đơn giản, thong thả ăn xong thì đi dọn tủ quần áo của Chu Cảnh Minh. Cô phối sẵn áo len nào đi với áo khoác nào, kết hợp với quần nào, chuẩn bị sẵn ba bốn bộ. Hai chiếc áo khoác có nếp gấp, cô lại mang đi ủi.Mở ngăn kéo ra định xếp lại đồ lót và vớ, nhưng thấy chúng đã được xếp ngay ngắn, từng đôi vớ cuộn gọn gàng. Ở góc tủ, có hai gói băng vệ sinh—đúng nhãn hiệu cô hay dùng.Nhìn thấy chúng, cô nhớ đến lần cãi nhau cách đây một tháng, cũng chỉ vì anh không mua đúng loại này. Hôm đó cô đột ngột đến kỳ, cần gấp, vậy mà anh lại mua sai, chỉ có vậy thôi.Cô cũng nhớ đến lần Chu Cảnh Minh nổi giận. Hôm đó đã gần mười một giờ đêm, cô nói đói bụng, anh vào bếp chiên bít tết, làm xong gọi cô ra ăn. Không nhớ cô đang mải làm gì, nhưng phải mười mấy phút sau cô mới ra bàn, và cái tên thần kinh kia đã đổ miếng bít tết vào thùng rác.Cô tức điên: "Chỉ trễ có mười mấy phút mà anh phải làm vậy hả?"Anh im lặng. Gần nửa tiếng sau, anh lại lôi miếng bít tết từ thùng rác ra, rửa sạch rồi đem cho chó hàng xóm ăn.Sau đó anh mới giải thích: "Anh ghét nhất là nấu ăn xong mà không ai ăn ngay. Có món ăn ngon nhất chỉ trong vài phút sau khi nấu, để lâu là mất vị."Cô vừa tức vừa buồn cười.Từ khi gặp lại, Chu Cảnh Minh luôn rất điềm tĩnh, hiếm khi mất kiểm soát. Người mà cảm xúc quá ổn định thường là do đã quen với việc kiềm chế trong thời gian dài. Tính cách này rất hữu ích trong công việc, nhưng trong mối quan hệ với gia đình, bạn bè, nó lại khiến người ta cảm thấy xa cách.Cô không thích điều đó.Cô muốn anh có thể thoải mái thể hiện cảm xúc trước mặt cô, thích hay không thích cái gì thì cứ nói thẳng. Việc kìm nén hay vòng vo cũng là một dạng bạo lực.Với lại, bít tết đắt như vậy, đem cho chó ăn không thấy tiếc sao?Cô đột nhiên nghĩ đến ba anh.Trương Chú từng nói chưa bao giờ thấy ba mẹ Chu Cảnh Minh cãi nhau, nhưng đó là vì ba anh luôn lặng im. Mẹ anh có hỏi bao nhiêu lần, ông cũng chỉ im lặng, như thể mọi lỗi lầm đều là của ông, nhưng lại chẳng bao giờ giải thích một câu. Ngay cả chuyện năm xưa ông mất việc vì thao tác sai, đến khi Chu Cảnh Minh vào đại học ông mới chịu nói ra—hóa ra đó là do cấp trên kêu ông làm như vậy. Nhưng vì "khí phách đàn ông", ông chọn cách gánh hết lỗi lầm một mình.Thật là nực cười.Cô không dám nói với Chu Cảnh Minh rằng: "Anh y hệt ba anh, cả nhà anh đều như nhau..." Những lời thiếu lý trí như vậy, cô vẫn hiểu đâu là ranh giới không nên chạm vào. Nhưng hôm nay, nhìn thấy những gói băng vệ sinh dự phòng này, cô cảm nhận sâu sắc rằng—muốn hiểu một người thật sự cần có kiên nhẫn rất lớn.Nhiều lúc thật muốn mắng anh. Vừa làm người ta sốt ruột, vừa khiến người ta xót xa.Nghĩ vậy, cô nghiêm túc nhắn tin cho anh: [Nhớ trân trọng em nhé. Bỏ lỡ em là anh phải cô đơn cả đời đó.]Chu Cảnh Minh trả lời: [Sao lại nguyền rủa anh?]Cô nhắn tiếp: [Vì trên thế giới này chỉ có em mới đủ kiên nhẫn hiểu anh, dịu dàng đối xử với anh.]Gửi xong, cô cảm thấy mình giống như Quan Thế Âm phổ độ chúng sinh vậy. Rồi cô kể lại chuyện này trong nhóm chat ba người với Trương Chú và Giang Minh Châu.Không lâu sau, Trương Chú nhắn lại: [Cậu bị ái kỷ hơi nặng đó. Không đùa đâu.]Cô đáp: [Mình ái kỷ chỗ nào?]Trương Chú trả lời: [Gặp tình huống này, người bình thường sẽ cảm động vì Chu Cảnh Minh có tâm, còn cậu thì lại nghĩ mình là Quan Thế Âm?]Cô ngớ ra: [Chuyện này giúp mình hiểu Chu Cảnh Minh sâu hơn, chẳng lẽ anh ấy không nên trân trọng mình sao?]Trương Chú nói: [Lập luận này giống như cậu đánh một người đến tàn phế, sau đó người ta đi khám phát hiện ung thư giai đoạn cuối, rồi cậu lại thấy công lao là của mình?]Cô đáp không chút do dự: [Chính xác! Nhờ có mình đánh, người ta mới có cơ hội từ biệt gia đình mà.]Trương Chú hỏi: [Công đức vô lượng?]Cô trả lời tỉnh bơ: [Đúng vậy.]Trương Chú bị cái lý lẽ ngang ngược này làm cho choáng váng, ôm đầu tự hỏi: Có phải giá trị quan của mình có vấn đề không? Cô ấy @ Giang Minh Châu, không cần biết cô ấy có đang ngủ trưa hay không.Lâu sau, Giang Minh Châu nhắn lại: [Vạn Thanh không sai. Nếu cậu ấy đánh người thì chắc chắn là có lý do! Người ta bị ung thư giai đoạn cuối thì phải biết ơn cậu ấy chứ!]Vạn Thanh lập tức đáp lại: [Đúng vậy, vẫn là Minh Châu hiểu mình nhất!]Giang Minh Châu cuộn mình trong mền, cảm thấy ngọt ngào trong lòng, nhắn lại: [Từ trước đến giờ vẫn là mình hiểu cậu nhất.]Trương Chú bắt đầu hoài nghi nhân sinh, định nhắn lại thì thấy sếp đến, vội vàng cất điện thoại vào.Còn Giang Minh Châu cũng không ngủ được nữa. Cô ấy dậy rửa mặt, ăn sáng, rồi định ra phố mua bút vẽ, màu nước và dây cột tóc cho Giang Bồng Bồng. Con bé đòi mua đã lâu, nhưng bà nội không biết mua loại nào, còn cô ấy thì cứ bận rộn mãi.———Vạn Thanh trước tiên dọn dẹp sơ nhà Chu Cảnh Minh, mang mền gối ra phơi nắng. Ánh nắng rọi lên khiến cô cảm thấy ấm áp vô cùng. Cô ngẩng đầu, nheo mắt nhìn mặt trời, chẳng muốn làm gì cả, chỉ muốn để ánh nắng ôm lấy mình.Cô ngồi xuống chỗ có nắng, xõa tóc ra phía trước, nghịch những lọn tóc lưa thưa của mình. Chẳng làm gì hết, chỉ đơn giản là tắm nắng. Cô mong ánh mặt trời có thể thấm vào từng góc nhỏ trong cơ thể mình, chiếu sáng từng ngóc ngách.———Giang Minh Châu không có nhiều kinh nghiệm mua sắm, nhất là những khu phố thương mại hay phố văn hóa. Cô ấy thích siêu thị hơn—tiện lợi, mua sắm một lần là xong.Đến phố văn hóa lúc chín rưỡi, cô ấy mới nhận ra hầu hết các cửa hàng chưa mở. Thế là cô ấy đứng ở chỗ nắng đợi, đến tận mười giờ các cửa hàng mới dần mở cửa, lúc đó cô ấy mới bắt đầu mua đồ.Cô ấy đúng là chẳng hiểu nổi thể chất của mình. Trời lạnh thế này, cô ấy vẫn chỉ mặc một chiếc áo khoác denim. 14-15 độ cô ấy mặc thế này, mà 4-5 độ cô ấy vẫn mặc y vậy.Mua bút và màu xong, cô ấy lại đến phố đi bộ gần đó để mua dây cột tóc.Khu phố này đã được cải tạo từ lâu, bảng hiệu các cửa hàng đều thay đổi, không còn giống như mười mấy năm trước nữa. Cô ấy cũng không quan tâm, chỉ cắm đầu mua đồ cho xong việc. Trưa nay có hẹn thợ đến kiểm tra hệ thống hút khói trong bếp của quán nướng.Nhưng khi đang đi dọc dãy phố, cô ấy bất giác dừng lại trước một cửa hàng trang trí nội thất.Sao nhìn quen vậy?Cô ấy sững sờ tại chỗ, như thể bị một cú đánh mạnh vào tâm trí.Đứng giữa dòng người mua sắm nhộn nhịp, cô ấy đột nhiên quên mất mình đang định mua gì.Cuối cùng, cô ấy quay người trở lại chỗ đỗ xe.Những ký ức về Tiểu Xuân bỗng tràn về.Cô ấy tưởng rằng mình đã quên Tiểu Xuân từ lâu, thực tế thì mấy năm qua cô ấy thật sự chưa từng nghĩ đến cô ấy.Lên xe, cô ấy lấy thuốc lá ra, định hút một điếu, nhưng sợ trong xe ám mùi khói thuốc, bà nội sẽ cằn nhằn. Thế là cô ấy bước xuống, đứng bên miệng gió mà hút.Cô ấy không nhận ra đó là miệng gió, chỉ thấy sao hôm nay lạnh quá. Lạnh đến mức cả người cô ấy run rẩy, ngón tay cầm điếu thuốc cũng run.Hút xong, cô ấy dụi tắt đầu thuốc, hít hít nước mũi bị đông lạnh, kéo tay áo lau một cái, rồi kéo kín áo khoác, lại quay lại cửa hàng đó.Cô ấy dạo loanh quanh trong cửa hàng hơn mười phút, nhìn cái này, sờ cái kia, sau đó chọn vài dây cột tóc và kẹp tóc đi thanh toán.Nhân viên hỏi cô ấy có thẻ thành viên không. Cô ấy ngẩn ra, lẩm bẩm: "Mười mấy năm trước tôi có làm thẻ thành viên."Nhân viên hỏi: "Chị đã cập nhật thông tin chưa?"Cập nhật? Cô ấy chưa từng nghe qua khái niệm này.Nhân viên giải thích: "Thẻ thành viên cũ cần cập nhật mới dùng được."Giang Minh Châu lắc đầu, rồi bất giác đưa tay chỉ vào các tủ trưng bày, lẩm bẩm: "Trước đây tôi hay đến đây lắm. Sáu đứa chúng tôi... có một người còn đeo máy trợ thính..."Nhân viên không hiểu cô ấy đang nói gì, nhưng vẫn lịch sự hỏi: "Vậy bây giờ mọi người vẫn ổn chứ?"Giang Minh Châu sững sờ, rồi như bừng tỉnh từ cơn mộng, lạnh nhạt nói: "Người đeo máy trợ thính đó... chết rồi."Ra khỏi cửa hàng, cô ấy không muốn về nhà. Cô ấy muốn gặp bạn bè.Chu Cảnh Minh và Trương Chú đang đi làm, cô ấy nhắn hỏi Vạn Thanh ở đâu.Vạn Thanh lúc này đang tắm nắng, nhớ đến chuyện lần trước nói sẽ tỉa lông mày giúp cô ấy, liền tùy ý nhắn lại: [Đến đi. Tiện thể ghé nhà mình lấy hộp trang điểm luôn nha, đồ tỉa lông mày ở trong đó đó.]Không suy nghĩ gì thêm, Giang Minh Châu lập tức phóng xe đến.Vừa xuống xe, cô ấy đã chạm mặt ông Vạn. Hai người sững sờ nhìn nhau. Giang Minh Châu quên mất mình định chào gì.Ông Vạn phản ứng chậm hơn tám trăm nhịp, cuối cùng mới cất giọng: "... Minh Châu đến à."Mười năm không gặp, bỗng dưng chạm mặt, họ suýt không nhận ra nhau. Ông Vạn nhìn theo bóng cô ấy lên cầu thang, mới quay lại quan sát kỹ chiếc xe của cô ấy.Ông nhấp một ngụm trà, lòng ngổn ngang.
Nghe nói dạo này cô gái này có nhà, có cửa hàng ở khu Đông... nếu nhớ không nhầm, nó còn chưa học xong đại học thì phải?Giang Minh Châu lộc cộc chạy lên lầu, lúc này mới nhận ra mình hơi hấp tấp. Nhưng đã đến nơi rồi, cô ấy cũng chẳng buồn nghĩ nhiều nữa.Vạn Thanh đang phơi nắng ở nhà Chu Cảnh Minh, sắp lim dim ngủ thì Giang Minh Châu xách hộp trang điểm của cô bước vào. Cô ngạc nhiên: "Cậu qua nhà mình hả?"Giang Minh Châu đáp: "Chẳng phải cậu kêu mình lấy hộp trang điểm sao?"Ôi trời, cô chỉ nói đùa vậy thôi, không ngờ cô ấy đi thật! Nhưng thấy vẻ nghiêm túc của cô ấy, Vạn Thanh cũng không dám đính chính, chỉ cười trừ rồi hỏi: "Ba mẹ mình vẫn ở nhà chứ?"Giang Minh Châu gật đầu: "Ừ, cả hai người đều ở nhà. Ba cậu còn hỏi thăm cậu nữa."Vạn Thanh cau mày: "Hỏi gì?""Ông ấy hỏi cậu ngủ ở nhà mình có ngon không. Mình nói cậu ngủ rất ngon."Vạn Thanh muốn ngất xỉu tại chỗ. Tối qua cô nói với ba là mình đi spa với Trương Chú mà!Giang Minh Châu kéo ghế ngồi trước mặt cô, do dự muốn nói gì đó, nhưng chính cô ấy cũng không biết bắt đầu từ đâu.Vạn Thanh mở hộp trang điểm, lấy ra cọ kẻ lông mày, chì kẻ, dao tỉa, rồi nâng cằm cô ấy lên, chỉnh lại tư thế, quan sát xem cô ấy hợp với dáng mày nào hơn.Lông mày Giang Minh Châu mọc lung tung, phần đỉnh mày cũng chẳng thấy rõ. Cô ấy ngồi đó, để mặc Vạn Thanh loay hoay chỉnh dáng mày suốt nửa tiếng.Vạn Thanh dùng cồn sát khuẩn lưỡi dao, hỏi: "Ngửa cổ lâu có mỏi không?"Giang Minh Châu lắc đầu: "Không mỏi."Thật sự không mỏi. Ít nhất cô ấy không cảm nhận được cơn mỏi cổ. Nhưng trong huyết quản lại có một cảm giác tê tê, râm ran, như dòng điện chạy khắp cơ thể—nhất là khi bàn tay của Vạn Thanh chạm vào xương mày, khi hơi thở của cô phả lên mặt cô ấy.Ấm áp quá.Hơi ấm ấy xua tan cái lạnh thấu xương mà cô ấy đã cảm nhận được một tiếng trước ở đầu phố đi bộ.Lâu lắm rồi cô ấy chưa từng có cảm giác như thế này.Thậm chí, trong ký ức của cô ấy, cô ấy chỉ nhớ đến những cơn đau âm ỉ, tê tái. Còn những cảm giác khác, cô ấy không rõ là mình đã quên, hay thực ra chưa bao giờ có.Hồi đi học, giáo viên từng nói: "Cuộc đời có đủ vị ngọt bùi cay đắng." Nhưng đến tận bây giờ, cô ấy vẫn hoang mang—ngoài vị đắng ra, chín mươi chín vị còn lại là gì? Hay chỉ một vị đắng này thôi cũng đủ để lấn át tất cả?Cô ấy chưa bao giờ nghĩ về những vấn đề này, và cũng chẳng có ý định nghĩ. Quá phức tạp, quá sâu xa, chỉ tổ rước phiền não vào thân. Hồi còn đi học, gặp bài nào khó thì cứ đọc qua loa, không hiểu thì thôi, hiểu rồi thì có gì khác đâu?Cũng giống như lúc này.Vốn dĩ cô ấy định kể cho Vạn Thanh nghe về cảm xúc của mình một tiếng trước. Nhưng không cần thiết nữa, vì cảm xúc ấy đã bị sự dịu dàng này cuốn trôi, xoa dịu hoàn toàn.Cô ấy nhắm mắt, để mặc Vạn Thanh cạo tỉa lông mày cho mình.Nghe thấy Vạn Thanh hỏi: "Trưa nay muốn ăn gì?"Cô ấy đáp: "Gì cũng được, mình cuốn bánh với hành lá cũng thấy ngon.""Chuyện này có gì đáng tự hào đâu." Vạn Thanh vừa lau dao vừa nói: "Nghĩ xem muốn ăn gì đi, mình nấu cho."Cô ấy thật sự không nghĩ ra mình thèm món gì, chỉ có thể nói: "Mình ăn gì cũng được.""Cậu thích cơm hay mì?" Vạn Thanh dịu dàng hỏi."Mì." Cô ấy đáp."Thích mì nước, mì xào hay mì khô?""Mì xào.""Được, trưa nay ăn mì xào."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Nhau, Động Vật Đều Cảm Thấy Sầu

Số ký tự: 0