Yêu Nhau, Động Vật Đều Cảm Thấy Sầu
Đối Tửu Đương C...
Lý Vĩ
2025-03-10 07:25:46
Đến ba, bốn giờ chiều, Vạn Thanh đang suy nghĩ cách về nhà mà không bị phát hiện thì nhận được tin nhắn của mẹ, kêu cô đến một nhà tắm công cộng tập trung.Nhà tắm công cộng...Cô nghĩ trời chưa lạnh lắm, hoàn toàn có thể tắm ở nhà. Nhưng mẹ cô không cho lắm lời, chỉ kêu cô đến ngay.Thôi thì đi vậy, ở nhà tắm hơi nước bốc mù mịt, ai cũng như ai, chẳng ai nhận ra ai cả.Đến nơi, Vạn Thanh khoanh tay, bước vào làn hơi nước tìm mẹ mình. Bà kéo cô qua, chỉ vào một vòi sen đã giữ sẵn cho cô. Vạn Thanh đội mũ tắm, quay lưng lại bắt đầu xả nước, vừa mới tắm thư thái được ba phút thì mẹ cô đã gọi: "Vào phòng xông hơi đi."Cô miễn cưỡng đi theo.Đúng lúc đó, trong phòng xông chỉ có hai mẹ con. Mẹ cô liếc cô một cái, vẻ mặt như chẳng thèm nói với con làm gì, nhưng cuối cùng vẫn không kìm được:Một là chuyện tối qua bị bại lộ. Ba cô đã phát hiện cô ngủ lại nhà Chu Cảnh Minh sau khi xem một video ngắn do mẹ anh quay ở trung tâm spa. Ông suy luận ra ngay. Mẹ cô dặn: "Lát nữa về nhà thì nghe theo ý ba con đi, đừng suốt ngày bắt bẻ hết cái này lại đến cái kia. Hồi trước con có tiếng nói vì con kiếm nhiều tiền hơn, giờ ba con là người có lương hưu cao nhất nhà rồi." Ý ngầm là: Để ông vui mà sống thêm vài năm, cũng đáng mà, đúng không?Hai là chuyện dọn sang nhà mới. Mẹ cô đã tìm thầy xem lại ngày tốt, quyết định một tuần sau dọn vào. Trước khi cô và Chu Cảnh Minh kết hôn, trước mắt cứ về ở tạm trong khu tập thể này đã.Vạn Thanh ngoan ngoãn gật đầu. Cô cảm thấy hôm nay mẹ mình đã rất kiên nhẫn và nể mặt cô rồi.Trước đây, bà sẽ chẳng buồn nói chuyện tử tế thế này. Nhưng từ lần đi mua sắm ở trung tâm thương mại, sau khi cô bày tỏ rõ quan điểm của mình, mẹ cô đã tiết chế lời nói rất nhiều. Dù vừa rồi bà có liếc nhìn đùi cô hai lần, nhưng cuối cùng cũng không nói gì. Chứ ngày trước, bà không ít lần chê cô đùi to, hông rộng, mặc quần jean không đẹp.Hai mẹ con ngồi trong phòng xông thì thầm một hồi, sau đó ra ngoài kỳ cọ, tắm sữa, đắp mặt nạ. Xong hết các bước, về đến nhà đã gần bảy giờ tối.Ông Vạn đã nấu xong bữa tối, vừa làm vừa lẩm nhẩm hát: "Một dòng sông lớn cuộn sóng dạt dào, gió lay đồng lúa thơm ngát đôi bờ..."Ông chỉ hát hay đúng hai câu này, hát quá hai câu là trật nhịp ngay.Vạn Thanh đặt giỏ đồ tắm xuống, thay dép trong nhà, thản nhiên hỏi: "Ba này, 'một dòng sông lớn' trong bài hát đó là sông nào vậy ba?"Ba cô không đáp, chỉ lầm bầm trách vợ: "Đi tắm thôi mà mất tận ba, bốn tiếng đồng hồ?"Mẹ cô nói: "Người đông lắm, ai cũng đi tắm cả, phải chờ đến lượt mình chứ."Vạn Thanh mở điện thoại tra lời bài hát: "Ba này, con tìm rồi, dòng sông lớn đó là sông Trường Giang."Ông Vạn đáp ngay: "Ba còn lạ gì chuyện này hơn con chắc?""Ơ, lời bài hát do Triệu Vũ viết này. Ông ấy cũng viết luôn bài Hãy Cùng Chèo Thuyền và Đêm Giao Thừa Khó Quên nữa." Cô đọc tiếp phần giới thiệu về ông ấy: "Ơ nhưng ông ấy là người Sơn Đông mà lại viết bài Người Ta Nói Sơn Tây Đẹp Lắm, Sơn Đông không đẹp chắc?"Ông Vạn liếc cô một cái: "Bài đó là viết cho một bộ phim Sơn Tây."Thấy tuổi của ông Triệu Vũ, Vạn Thanh lập tức tỏ vẻ tôn kính. Rồi cô lại nhớ đến ông nội, nhìn sang ba mình: "Ba ơi, con nhớ ông nội quá."Ba cô sững lại một chút. Nghĩ đến ông nội cô, ông cũng chột dạ—mấy năm nay Tết Thanh Minh đều chưa về thăm mộ. Ông thở dài nói: "Ba cũng nhớ ông nội con."Vạn Thanh tủm tỉm: "Nếu ông bà còn sống, giờ đi tiêm vắc-xin là được tặng hẳn một thùng sữa."Ông Vạn mở nắp chai rượu đã cất giữ từ lâu, đưa lên mũi ngửi. Từ hôm về từ nhà em vợ, thiếu mất một người bạn rượu, ông lại thấy cô đơn hơn chút.Vạn Thanh xắn tay áo, nhìn vẻ mặt thoáng buồn của ba, cười nói: "Ba ơi, để con uống với ba vài ly."Ông Vạn nhìn vợ trước, rồi nói với con gái: "Chuyện này... không hay lắm đâu."Vạn Thanh quay sang mẹ: "Mẹ ơi, con uống với ba vài ly nhé?"Mẹ cô xoay người đi vào bếp, không ngồi cùng hai cha con.Thật ra ông Vạn vẫn còn giận chuyện cô ngủ lại nhà Chu Cảnh Minh tối qua, nhưng nhắc đến ông bà nội lại khiến ông quên mất. Tuy nhiên, khi hai ly rượu đã trôi xuống, ông lại nhớ ra, nhưng không tiện nói thẳng. Thế là ông vòng vo: "Ba... ba... sáng nay ba gặp Minh... Minh Châu đấy."...Vạn Thanh giả vờ không hiểu, nâng ly chạm với ông, hỏi: "Cậu ấy làm sao hả ba?"Ông Vạn cũng là người từng trải, cả đời giao tiếp xã hội, nhìn một cái là biết con gái không muốn nghe, vậy thì ông cũng không nói nữa.Ông nhấp một ngụm rượu, nhưng trong lòng vẫn thấy không thoải mái, cuối cùng than vãn: "Xe nhà mình cũng hơn mười ba, mười bốn năm rồi, ba cũng muốn đổi một chiếc ra hồn."Vạn Thanh thản nhiên đáp: "Thì ba đổi đi."Ông bắt đầu kể về xe của Chu Cảnh Minh, xe của Trương Chú, rồi lại nói về Giang Minh Châu—chỉ bán đồ nướng thôi mà cũng đổi xe mới được. Không, không, ông không có ý coi thường lao động chân tay đâu, chỉ là ông cảm thấy con gái mình cũng nên mua một chiếc xe phù hợp với địa vị của nó.Vạn Thanh nghe ra rồi.Ba cô không thực sự muốn đổi xe, mà chỉ đang nhân cơ hội trút bầu tâm sự về sự bất mãn của bản thân. Người khác khi về hưu thì đã lên đến giám đốc, trưởng phòng tỉnh này nọ, còn ông... chỉ dừng lại ở cấp huyện.Cô hiểu điều ông đang nói, nhưng không thể an ủi, cũng không có cách nào để an ủi.Mẹ cô đi qua đi lại bên bàn ăn, lúc thì lấy quần áo bẩn sau khi tắm bỏ vào máy giặt, lúc lại lấy đồ sạch ra phơi. Trong lúc giũ quần áo, bà cũng chen vào một câu: "Anh cũng nên biết đủ đi. Em nghe nói ba của Minh Châu về Sơn Đông trồng rau rồi đấy. Cấp càng cao thì cám dỗ càng lớn."Ông Vạn hừ một tiếng: "Anh cũng muốn được cám dỗ thử xem sao."Vạn Thanh quay lại, nhìn thấy chiếc áo len yêu thích của mình đã được giặt sạch, cô xoa xoa mặt, cố giữ bình tĩnh: "Con cảm ơn mẹ, nhưng sau này mẹ cứ để con tự giặt đồ của mình."Mẹ cô nghe ra có gì đó sai sai, bèn hỏi: "Sao nghe như con đang mỉa mai vậy hả?"...Ông Vạn không muốn nghe hai mẹ con cãi nhau, liền nâng ly cụng với Vạn Thanh, rồi chuyển chủ đề về ông nội. Ông cảm thấy có lỗi với ba mình, lúc còn sống không để ông ấy được hưởng phúc.Vạn Thanh có cảm giác... hình như ba cô đang ngầm nhắc nhở cô? Cô hỏi lại: "Ba thấy nhà mình không hòa thuận, không hạnh phúc sao?"Mẹ cô vẫn đang giũ áo len, nghe vậy liền lên tiếng: "Áo len của con mẹ giặt trong túi giặt đồ đấy.""Có loại vải phải mang đi giặt khô, không giặt máy được.""Áo len hai ba trăm tệ mà cũng đáng để giặt khô sao?""Áo này giá gốc tám chín trăm đấy ạ.""Hãng này giá thật giả lẫn lộn, lần sau đừng mua nữa."Vạn Thanh sắp bị bà làm cho xoay vòng vòng, bực mình nói: "Chủ yếu là con thấy máy giặt bẩn, suốt ngày giặt vớ của ba mẹ...""Nhà ai mà máy giặt chẳng giặt vớ chứ?" Mẹ cô đắc ý nói: "Vớ thay mỗi ngày, đâu có bẩn."Ông Vạn rót một ly rượu, gõ nhẹ xuống bàn. Động tác này không dọa được ai cả, chỉ làm rượu trong ly bị tràn ra."Ôi trời ơi..." Đây là rượu quý của ông đó!Ông nhìn trái nhìn phải, rồi cúi sát xuống bàn, nhanh chóng hút sạch rượu.Vạn Thanh vẫn tiếp tục: "Đừng giũ nữa, giũ nhiều áo len bị giãn đó mẹ."Mẹ cô bực mình ném áo len lên ghế: "Thích thì tự phơi đi."Vạn Thanh cầm áo đi phơi, rồi hỏi ba mình: "Ba ơi, đôi giày thể thao con đặt mua cho ba đã nhận được chưa?""À... rồi rồi." Ông Vạn đáp: "Vừa thử, vừa khít luôn.""Ba mang vào đi, con chụp hình đánh giá sản phẩm, được hoàn 20 tệ đó."Ông Vạn cảm thấy con gái quá lẻ tẻ vụn vặt, chỉ lo uống rượu: "Để mai đi."Mẹ cô lại cầm điện thoại từ trong phòng ra, hỏi Vạn Thanh: "Dì Phương ngoài phố hỏi con có biết sửa bình nóng lạnh không?""Con không biết đâu. Con chỉ sửa đồ điện gia dụng nhỏ thôi."Ông Vạn lập tức chen vào: "Bình nóng lạnh mà cũng dám sửa bừa hả? Lỡ bị giật điện thì sao?"Vạn Thanh cảm thấy đau đầu. Cô lục trong tủ giày lấy ra đôi giày thể thao mới mua cho ba, tự đi vào, chụp hình viết bài đánh giá hơn năm mươi chữ, đăng lên nhận tiền thưởng.Ông Vạn uống rượu một mình cũng cô đơn, hạ giọng năn nỉ: "Con gái à, uống với ba một ly đi."Đánh giá xong, Vạn Thanh ngồi xuống, nhấp một ngụm rượu.Nhìn thấy trong nhóm chat, Trương Chú gửi ảnh chụp cô ấy và Chu Cảnh Minh đang uống cà phê ở nhà cô ấy.Vạn Thanh cũng không hỏi thêm gì, chỉ rót rượu cho ba, ngồi uống cùng ông.Cô chỉ nhấp môi một chút.Dạo gần đây cô và Chu Cảnh Minh không dùng biện pháp tránh thai. Cô có chút lo lắng, không biết có thể thuận lợi mang thai hay không.———Chu Cảnh Minh sau khi tan làm liền ghé qua nhà Trương Chú, mang cho bà Trương Hiếu Hòa một ít đồ. Đây là thứ mẹ anh dặn phải mang—dù sao bà cũng là bà mai, nên không thể thiếu lễ nghĩa. Nhưng vì mãi không gặp được bà Trương Hiếu Hòa, anh đành gửi đồ lại cho Trương Chú. Nhân tiện, anh cũng mang cho cô ấy một cây bút máy mà anh mua trong chợ đồ cũ ở Bắc Kinh trong chuyến công tác nửa tháng trước. Anh nhớ Trương Chú rất thích sưu tầm bút máy.Trương Chú nhìn cây bút được đóng gói tinh xảo, vui sướng tột độ, đây đúng là điều bất ngờ và hạnh phúc nhất hôm nay!Cây bút không đáng bao nhiêu tiền, nhưng tình nghĩa bao năm thì đáng giá. Cô ấy không để anh đi tay không, bắt anh ngồi xuống, nói: "Để tôi pha cà phê cho cậu."Chu Cảnh Minh quan sát cách bố trí nhà cô ấy.Trương Chú vừa đứng trong bếp chiên cá hồi, vừa nói: "Cậu cứ xem tự nhiên, nhà tôi ít hơn nhà cậu một phòng ngủ."Chu Cảnh Minh chỉ nhìn qua khu vực sinh hoạt chung, không vào phòng ngủ.Trương Chú chiên cá xong, kéo anh đi xem một vòng.Căn hộ vốn có bốn phòng, nhưng cô ấy đã chia một phòng làm phòng thay đồ và phòng thư giãn.Chu Cảnh Minh không bình luận gì nhiều, chỉ nói: "Phòng làm việc lớn ghê."Trương Chú cười: "Phòng lớn nhất tôi dành cho phòng làm việc đấy."Anh hỏi: "Sao không làm phòng ngủ chính?"Trương Chú đưa cho anh ly cà phê: "Tôi không thích phòng ngủ quá lớn."Chu Cảnh Minh nhấp một ngụm cà phê, hỏi tiếp: "Chi phí sửa nhà hết bao nhiêu?"Trương Chú không rõ lắm, vì phần sửa chữa là do ba cô ấy nhờ người quen làm.Căn hộ được tân trang từ năm ngoái, đúng lúc ba cô ấy có nhiều tiền nhất. Ông ấy rất sĩ diện, nên không tiếc tiền khi sửa nhà.Cô ấy nhìn Chu Cảnh Minh, nói: "Nếu cậu thiếu tiền thì tôi có sẵn này."Chu Cảnh Minh đáp: "Tôi chỉ hỏi để có khái niệm thôi."Trương Chú quay lại bếp, bưng dĩa cá hồi ra: "Đừng chỉ đứng đấy, biết cậu kiêng ăn, nhưng tôi cũng không biết nấu món gì khác."Chu Cảnh Minh ngồi xuống ghế, chậm rãi ăn miếng cá hồi.Trương Chú chống cằm nhìn anh, nhớ lại những chuyện trước kia, khi họ còn trẻ con, đã từng gây ra không ít lỗi lầm với anh.Hồi trước, nói xin lỗi chỉ là lời nói suông, nhưng giờ đây, cô ấy thực sự thấy hối hận từ tận đáy lòng.Tâm trạng cô ấy dần lắng xuống, cô ấy trầm mặc suy nghĩ, có vài chuyện muốn hỏi ý kiến anh.Cô ấy kể với anh chuyện đi trại trẻ mồ côi cùng bà Trương Hiếu Hòa, nói về bé gái khiếm thính ấy, và cả chuyện cô ấy mơ thấy Tiểu Xuân hai hôm trước.Chu Cảnh Minh đặt đũa xuống, im lặng suốt ba phút, rồi hỏi: "Cậu muốn nhận nuôi đứa bé đó vì nó giống Tiểu Xuân, hay vì thực sự yêu quý nó?"Trương Chú đã tự dằn vặt về câu hỏi này suốt mấy ngày qua. Cô ấy thành thật trả lời: "Cả hai.""Cậu đã hỏi Vạn Thanh chưa?""Vạn Thanh thì... cậu ấy nghiêng về ý kiến của mẹ tôi, nói cứ từ từ, chờ khi nào gặp được đứa bé thực sự phù hợp thì hãy nhận nuôi." Trương Chú thở dài: "Có lẽ trách nhiệm này quá lớn, cậu ấy cũng không tiện nói gì.""Tôi cũng nghĩ vậy. Trách nhiệm này rất lớn." Chu Cảnh Minh nói thẳng.Trương Chú đổi góc độ: "Nếu là cậu, cậu có nhận nuôi không?""Chắc là có." Chu Cảnh Minh suy nghĩ rồi nói: "Nếu là Vạn Thanh, cô ấy cũng sẽ nhận nuôi.""Cậu ấy nhất định sẽ làm vậy." Trương Chú chậm rãi nói: "Nhưng tôi không có đủ dũng khí và tự tin như cậu ấy."Chu Cảnh Minh vắt chéo chân ngồi trên ghế, cổ chân lộ ra đôi vớ màu hoàng hôn mà Vạn Thanh mua cho anh.Bản thân anh chỉ thích mua những màu như be, kaki, nâu—bởi những đôi vớ này khi lộ ra dưới ống quần tây sẽ khiến anh trông chững chạc, nhã nhặn hơn.Anh không bao giờ mang vớ lười, vì để lộ mắt cá chân trông quá suồng sã.Đúng vậy, đàn ông mặc vest mà để lộ mắt cá chân thì thật suồng sã.Anh trầm ngâm một lúc, nhẹ giọng nói: "Dũng khí và tự tin không phải thứ có sẵn, mà là thứ được bồi đắp dần dần trong quá trình giải quyết khó khăn."Trương Chú hỏi: "Cậu nghĩ tôi có khả năng chăm sóc tốt cho cô bé chứ?""Đương nhiên là có. Vạn Thanh và dì Hiếu Hòa cũng tin cậu có khả năng đó. Nhưng tương lai là điều không thể kiểm soát..."Anh nghĩ đến việc anh và Vạn Thanh cũng đang chuẩn bị sinh con, nên không nói tiếp nữa.Anh ăn nốt miếng cá hồi còn lại trên dĩa, rồi trịnh trọng nói: "Nếu cậu nhận nuôi, sau này bất cứ khi nào cậu và đứa bé cần giúp đỡ, cứ liên lạc với tôi."Trương Chú cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, mỉm cười nói: "Có câu này của cậu là đủ rồi."Sau đó cô ấy khoác áo, vừa tiễn Chu Cảnh Minh xuống lầu, vừa tiện đường ra ngoài mua kẹo hồ lô. Ở gần khu chung cư của cô ấy có một hàng kẹo hồ lô rất nổi tiếng.Hai người bước ra khỏi tòa nhà, giờ đây Trương Chú cảm thấy rất may mắn và yên tâm. Gió lạnh thổi tới, cô kéo chặt áo khoác, chân thành nói: "Có các cậu thật tốt."Chu Cảnh Minh cười nhạt: "Đều như nhau cả thôi."Trương Chú nói: "Lát tôi lấy một hộp trà từ chỗ ba tôi, để cậu mang về biếu ba vợ tương lai dịp Tết."Chu Cảnh Minh gật đầu: "Nhớ nhé."Hai người chậm rãi đi về phía hàng kẹo hồ lô, vừa đi vừa trò chuyện.Trương Chú nói rằng anh và Vạn Thanh thay đổi rất nhiều, chưa bao giờ nghĩ hai người có thể thực sự đến được với nhau.Rồi cô ấy trêu chọc: "Lúc trước cứ có cảm giác cậu không đủ tự tin trước mặt Vạn Thanh ấy."Chu Cảnh Minh vừa đi vừa nhắn tin WeChat cho Vạn Thanh, hỏi cô thích kẹo hồ lô nhân táo đỏ hay khoai môn.Nghe Trương Chú nói vậy, anh đóng điện thoại lại, nhàn nhạt nói: "Giờ tôi cũng có tự tin trước mặt cô ấy đâu."Trương Chú kinh ngạc: "Sao có thể chứ? Vạn Thanh quan tâm cậu như thế, nào là mua quần áo, nào là mua đồng hồ. Đâu có như tôi, chỉ được uống Starbucks đổi bằng điểm thưởng thôi."Cô ấy vẫn còn cay cú chuyện đó, quyết định ghi nhớ cả đời.Chu Cảnh Minh cũng không biết phải giải thích thế nào. Mối quan hệ giữa anh và Vạn Thanh nhìn bề ngoài có vẻ như cô cần anh nhiều hơn, nhưng thực chất là anh cần cô nhiều hơn.Tình cảm không có logic, cũng chẳng thể phân định rõ ràng.Điều anh không tự tin chính là: ngay cả bản thân anh cũng không rõ vì sao mình lại có thể thu hút được cô.Nhưng đồng thời, anh lại vô cùng chắc chắn rằng phiên bản hiện tại của anh có sức hấp dẫn đối với Vạn Thanh.Còn hấp dẫn ở điểm nào? Anh không rõ.Hồi còn trẻ, anh biết rõ mẫu người mà Vạn Thanh thích—chính cô đã nói thẳng ra: "Tôi thích người có tài hoa, phong độ, chín chắn, điềm đạm..."Tóm lại, không phải những thằng nhóc cùng trang lứa có thể đạt tới.Lên đại học, anh từng cố bắt chước, nhưng ngoài việc có thể giả vờ chín chắn, những điều khác đều có cảm giác như "trẻ con mặc đồ người lớn", đầy gượng gạo.Chính bản thân anh cũng thấy mình trông chẳng ra làm sao. Chỉ khi bước chân vào xã hội, anh mới dần hiểu và định hình lại chính mình. Quá trình đó khó khăn, nhưng không phức tạp. Chỉ cần làm những điều bản thân cảm thấy hợp lý và phù hợp với chính mình là đủ.Hiện tại, anh đang ở trạng thái thoải mái và hài lòng nhất với bản thân. Nếu tự chấm điểm, anh có thể tự cho mình bảy, tám điểm. Còn sức hút của anh nằm ở đâu, điều đó không còn quan trọng nữa. Quan trọng là, anh đã thu hút được Vạn Thanh và có thể tận hưởng trọn vẹn mối quan hệ này với cô.Về phần thiếu tự tin... Một chút không tự tin cũng tốt. Ít nhất, nó giúp anh giữ được sự tỉnh táo, tránh để bản thân quá đắm chìm vào tình yêu mà trở nên mất kiểm soát.Những điều này anh chỉ nghĩ trong đầu, không nói ra với Trương Chú.Cô ấy bước đi nhẹ nhàng hơn, gió táp thẳng vào mặt làm cô ấy thấy khó chịu, bèn nghiêng người đi ngang để tránh gió.Chu Cảnh Minh bất giác nhớ đến đôi vớ đôi mà Vạn Thanh mua cho anh—màu hồng trắng, lông xù mềm mại. Chắc chắn đi trong nhà với dép bông sẽ rất ấm.Gió lạnh thổi đến làm tê cứng cả mặt, anh chợt nhớ ra một chuyện quan trọng. Anh xoa xoa mặt cho ấm lên, rồi quay lưng lại với gió, nhắn tin cho Vạn Thanh: [Nếu anh trở nên xấu xí, em có chán ghét anh không?]Vạn Thanh nhìn ông Vạn đang uống rượu đến lâng lâng, nhấc điện thoại lên, gõ một tin nhắn dưới gầm bàn: [Xấu cỡ nào?]Anh đáp: [Méo miệng, lệch mặt?]Vạn Thanh nhắn lại: [Méo kiểu gì? Mũi với mắt có đổi chỗ cho nhau không?]Anh tiếp: [Miệng méo, mắt lệch?]Vạn Thanh suy nghĩ nghiêm túc rồi trả lời: [Vậy thì không ổn rồi. Em chỉ ham mê sắc đẹp của anh thôi...]Chu Cảnh Minh không nhắn lại nữa. Anh lập tức giơ hai tay lên che kín mặt. Vạn Thanh lại gửi thêm tin: [Trương Chú có nói về chuyện nhận nuôi không? Dì Hiếu Hòa kêu bọn mình nên giữ trung lập.]Nhưng muộn rồi. Trương Chú dường như đã thông suốt. Cô ấy đã chạy đến hàng kẹo hồ lô, quay sang hét lên với Chu Cảnh Minh đang bấm điện thoại: "Vạn Thanh ăn kẹo hồ lô nhân khoai môn đúng không?"Chu Cảnh Minh bước nhanh qua, chống tay lên đầu gối, cúi xuống nhìn vào tủ kính, chọn thật lâu rồi lấy một xâu khoai môn to nhất cho Vạn Thanh, cùng một xâu táo đỏ cho ba vợ tương lai.Trương Chú chọn xâu kẹo hồ lô có quả dâu tây và táo đỏ to nhất.Cô ấy không quyết định được những chuyện lớn trong đời, nhưng ít nhất lúc này, cô ấy muốn có thứ tốt nhất, to nhất trên quầy.Một xâu cô ấy tự ăn, một xâu cô ấy mang đến quán nướng cho Giang Minh Châu.Cô ấy vẫn thích nói chuyện với Giang Minh Châu nhất—thẳng thắn, sảng khoái.Chiều hôm đó cô ấy đã kể với Giang Minh Châu chuyện nhận nuôi, Giang Minh Châu nói: "Cậu cứ nhận nuôi đi, mình ủng hộ cậu!" Cô ấy còn nói có thể truyền đạt cho Trương Chú kinh nghiệm nuôi dạy con.Cô ấy có kinh nghiệm gì chứ? Nhưng Trương Chú không dám hỏi lại.Cô ấy mang kẹo hồ lô lái xe đến quán nướng, chờ đến khi Giang Minh Châu rảnh rỗi mới cùng ngồi xuống nhâm nhi vài ly.Ban đầu, hai người tám chuyện về Vạn Thanh và Chu Cảnh Minh, nói say mê, thậm chí còn đứng về hai phe. Trương Chú nói: "Nếu sau này hai người họ chia tay, mình sẽ đứng về phía Vạn Thanh!"Giang Minh Châu thì lưỡng lự: "Mình... chắc là sẽ đứng về phía Chu Cảnh Minh."Không phải vì điều gì khác, mà chỉ vì những năm tháng khó khăn nhất của cô ấy, Chu Cảnh Minh luôn có mặt.Dù thế nào đi nữa, cô ấy vẫn sẽ đứng về phía anh.Hai người cụng ly: "Không nói nữa, sau này xảy ra chuyên thì cứ thành tâm thắp hương vậy."———Chu Cảnh Minh cầm kẹo hồ lô đến nhà Vạn Thanh.Vạn Thanh nhắn tin cho anh: [Anh qua đây đi, ở lại trò chuyện với ba em một lúc, em chịu không nổi nữa rồi.]Vừa vào cửa, anh đã nghe thấy ba vợ đang bàn luận về họ: "Trương Chú đó hả, nhìn cái tướng phúc hậu của con bé là biết đời nó suôn sẻ, quốc thái dân an. Nếu ba có con trai, nhất định bắt nó cưới Trương Chú về làm vợ trấn trạch."Chu Cảnh Minh cởi áo khoác, đưa cho Vạn Thanh, rồi xắn tay áo, ngồi xuống gọi một tiếng: "Ba."Ông Vạn giật mình, trợn tròn mắt, rồi vui mừng hồ hởi: "Con rể quý đến rồi!"Hai tiếng trước ông còn gọi anh là "thằng Chu cà lăm", giờ thì quên sạch rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro