Yêu Vợ Như Mạng: Ông Xã Thần Bí Hư Hỏng
(1,2): Chuyện C...
Giang Lưu Vân
2024-11-06 05:09:01
109(1)
Ngày hôm sau, cậu bé bị thương không có cách nào đi học, Diệp Tinh Bắc phải chăm sóc con trai, cũng không tới công ty.
Cô gọi điện thoại cho Diệp Tinh Ly, bảo Diệp Tinh Ly mau trở về, tới Tinh Cung trấn giữ mấy ngày.
Cô sợ Diệp Tinh Ly lo lắng, không dám nói chuyện đứa trẻ bị thương với Diệp Tinh Ly, chỉ nói cô có một số việc muốn làm, bảo Diệp Tinh Ly tới công ty mấy ngày.
Diệp Tinh Ly có năng lực, chỉ là người quá lười nhác, chỉ thích chơi, không thích làm việc.
Nhưng anh là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, chỉ cần chuyện qua tay anh, nhất định sẽ làm thật xinh đẹp.
Cho nên công ty giao cho anh, Diệp Tinh Bắc một chút cũng không lo lắng.
Đem Diệp Tinh Ly tới công ty làm cu li, cô yên tâm, thanh thản ổn định ở nhà chăm sóc bệnh nhân nhỏ.
Cố Quân Trục cũng không tới công ty.
Sau khi ăn cơm sáng, tới thư phòng làm việc hơn một giờ. Hơn 9 giờ thì ra khỏi thư phòng, bị cậu bé kéo tới sô pha chơi game. Một lớn một nhỏ, trong tay đều cầm gamepad, đối với TV, bùm bùm, tình hình chiến đấu kịch liệt.
Cậu bé một lát hưng phấn quơ chân múa tay ngao ngao kêu, một lát nhào vào lòng Cố Quân Trục, ôm lấy Cố Quân Trục hoan hô cha hỏi nhất cha tốt nhất, bộ dáng vui vẻ phấn chấn, một chút cũng không giống người bệnh dưỡng thương.
Diệp Tinh Bắc nấu canh cho một lớn một nhỏ, sau đó ngồi trên sô pha bên cạnh họ, gọt trái cây cho họ. Gọt trái cây xong, dùng tăm xỉa răng đâm, đưa tới bên miệng con trai.
Cậu bé trong tay bận rộn, đôi mắt luyến tiếc rời trên màn hình, mở miệng nhỏ "A" một tiếng.
Diệp Tinh Bắc ngón tay gõ đầu nhỏ của cậu một chút, cười sủng nịch, bỏ trái cây vào miệng cậu.
Cố Quân Trục liếc cô, ho khan một tiếng. Diệp Tinh Bắc lườm anh một cái, nể tình anh dỗ con trai mình vui vết như vậy, cũng đút cho anh một miếng.
Cố Quân Trục ngậm trái cây, nhai vài cái, tranh thủ lúc rảnh rỗi giơ ngón tay cái lên với cô: "Ngọt!"
Diệp Tinh Bắc trợn trắng mắt, không quan tâm anh, dưới tay lại không nhàn rỗi, một lớn một nhỏ, đút một người một miếng, đút hết một bàn trái cây lớn.
Nhìn một lớn một nhỏ ôm nhau, vui vui vẻ vẻ chơi trò chơi, vui vui vẻ vẻ bảo cô đút trái cây, Diệp Tinh Bắc hốt hoảng thực sự có chút cảm giác bọn họ là một nhà ba người.
Nếu mỗi ngày đều trải qua như thế, có lẽ thật sự thực không tồi......
Cô đang hốt hoảng nghĩ, quản gia đi vào, hành lễ bới hai người: "Thiếu gia, Thiếu phu nhân, tổng giám đốc Tinh Cung tới."
Diệp Tinh Bắc kinh ngạc, đĩa trong tay thiếu chút nữa rơi trên mặt đất, "soạt" một chút đứng lên, "Anh cả tôi tới?"
Quản gia cung kính gật đầu: "Vâng."
Diệp Tinh Bắc vội vàng đặt đĩa xuống chạy ra.
Cậu bé thấy Diệp Tinh Bắc chạy khỏi phòng khách, ném gamepad, nhảy xuống sô pha, "Con cũng đi!"
Bước chân ngắn tũn của cậu đi theo sau Diệp Tinh Bắc chạy ra.
Cố Quân Trục buông điển khiển trò chơi, khoan thai đứng lên, không nhanh không chậm cũng theo đi ra ngoài.
Lúc anh đi ra ngoài sân, Diệp Tinh Bắc đã đón Diệp Tinh Lan vào.
Diệp Tinh Bắc đứng ở phía sau Diệp Tinh Lan một hai bước, sắc mặt hơi hơi trắng bệch, đôi mắt buông xuống, nhìn dưới mặt đất, nhìn qua rất khẩn trương, thở mạnh cũng không dám ra.
Cố Quân Trục nhướng mày.
Tư liệu thủ hạ của anh điều tra viết rất rõ ràng.
Quan hệ giữa Diệp Tinh Bắc và Diệp Tinh Ly rất tốt, giống như anh em ruột, lại rất sợ hãi Diệp Tinh Lan.
Ngày hôm sau, cậu bé bị thương không có cách nào đi học, Diệp Tinh Bắc phải chăm sóc con trai, cũng không tới công ty.
Cô gọi điện thoại cho Diệp Tinh Ly, bảo Diệp Tinh Ly mau trở về, tới Tinh Cung trấn giữ mấy ngày.
Cô sợ Diệp Tinh Ly lo lắng, không dám nói chuyện đứa trẻ bị thương với Diệp Tinh Ly, chỉ nói cô có một số việc muốn làm, bảo Diệp Tinh Ly tới công ty mấy ngày.
Diệp Tinh Ly có năng lực, chỉ là người quá lười nhác, chỉ thích chơi, không thích làm việc.
Nhưng anh là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, chỉ cần chuyện qua tay anh, nhất định sẽ làm thật xinh đẹp.
Cho nên công ty giao cho anh, Diệp Tinh Bắc một chút cũng không lo lắng.
Đem Diệp Tinh Ly tới công ty làm cu li, cô yên tâm, thanh thản ổn định ở nhà chăm sóc bệnh nhân nhỏ.
Cố Quân Trục cũng không tới công ty.
Sau khi ăn cơm sáng, tới thư phòng làm việc hơn một giờ. Hơn 9 giờ thì ra khỏi thư phòng, bị cậu bé kéo tới sô pha chơi game. Một lớn một nhỏ, trong tay đều cầm gamepad, đối với TV, bùm bùm, tình hình chiến đấu kịch liệt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu bé một lát hưng phấn quơ chân múa tay ngao ngao kêu, một lát nhào vào lòng Cố Quân Trục, ôm lấy Cố Quân Trục hoan hô cha hỏi nhất cha tốt nhất, bộ dáng vui vẻ phấn chấn, một chút cũng không giống người bệnh dưỡng thương.
Diệp Tinh Bắc nấu canh cho một lớn một nhỏ, sau đó ngồi trên sô pha bên cạnh họ, gọt trái cây cho họ. Gọt trái cây xong, dùng tăm xỉa răng đâm, đưa tới bên miệng con trai.
Cậu bé trong tay bận rộn, đôi mắt luyến tiếc rời trên màn hình, mở miệng nhỏ "A" một tiếng.
Diệp Tinh Bắc ngón tay gõ đầu nhỏ của cậu một chút, cười sủng nịch, bỏ trái cây vào miệng cậu.
Cố Quân Trục liếc cô, ho khan một tiếng. Diệp Tinh Bắc lườm anh một cái, nể tình anh dỗ con trai mình vui vết như vậy, cũng đút cho anh một miếng.
Cố Quân Trục ngậm trái cây, nhai vài cái, tranh thủ lúc rảnh rỗi giơ ngón tay cái lên với cô: "Ngọt!"
Diệp Tinh Bắc trợn trắng mắt, không quan tâm anh, dưới tay lại không nhàn rỗi, một lớn một nhỏ, đút một người một miếng, đút hết một bàn trái cây lớn.
Nhìn một lớn một nhỏ ôm nhau, vui vui vẻ vẻ chơi trò chơi, vui vui vẻ vẻ bảo cô đút trái cây, Diệp Tinh Bắc hốt hoảng thực sự có chút cảm giác bọn họ là một nhà ba người.
Nếu mỗi ngày đều trải qua như thế, có lẽ thật sự thực không tồi......
Cô đang hốt hoảng nghĩ, quản gia đi vào, hành lễ bới hai người: "Thiếu gia, Thiếu phu nhân, tổng giám đốc Tinh Cung tới."
Diệp Tinh Bắc kinh ngạc, đĩa trong tay thiếu chút nữa rơi trên mặt đất, "soạt" một chút đứng lên, "Anh cả tôi tới?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quản gia cung kính gật đầu: "Vâng."
Diệp Tinh Bắc vội vàng đặt đĩa xuống chạy ra.
Cậu bé thấy Diệp Tinh Bắc chạy khỏi phòng khách, ném gamepad, nhảy xuống sô pha, "Con cũng đi!"
Bước chân ngắn tũn của cậu đi theo sau Diệp Tinh Bắc chạy ra.
Cố Quân Trục buông điển khiển trò chơi, khoan thai đứng lên, không nhanh không chậm cũng theo đi ra ngoài.
Lúc anh đi ra ngoài sân, Diệp Tinh Bắc đã đón Diệp Tinh Lan vào.
Diệp Tinh Bắc đứng ở phía sau Diệp Tinh Lan một hai bước, sắc mặt hơi hơi trắng bệch, đôi mắt buông xuống, nhìn dưới mặt đất, nhìn qua rất khẩn trương, thở mạnh cũng không dám ra.
Cố Quân Trục nhướng mày.
Tư liệu thủ hạ của anh điều tra viết rất rõ ràng.
Quan hệ giữa Diệp Tinh Bắc và Diệp Tinh Ly rất tốt, giống như anh em ruột, lại rất sợ hãi Diệp Tinh Lan.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro