【 60 】 Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Đại Lão Bắt Chẹt
Phải Chịu Khổ M...
2024-11-14 03:45:35
“Nếu nhà các người không muốn mối hôn nhân này thì cứ nói thẳng, không cần phải kêu con nhỏ kia dùng thái độ đó nhục nhã con trai tôi. Triệu gia chúng tôi không phải loại dễ bắt nạt!”
“Nếu tôi biết Hạ Lê có phẩm hạnh như vậy, nên hưởng ứng lời hiệu triệu, xuống nông thôn tôi luyện cho tốt, phải chịu cực khổ mới biết được cái gì gọi là tiếc phúc!!!”
Hạ Lê rất nghi ngờ, nếu đối phương lớn giọng thêm chút nữa, rất có thể chủ tịch đang treo trên tường cũng sẽ bị bà ta chấn rơi.
Ngoài giọng người phụ nữ chít chít không ngớt, còn có một người phụ nữ đang nhẹ giọng khuyên can đối phương.
Hạ Lê vừa nghe đã biết giọng của người phụ nữ khác kia chính là giọng của mẹ nguyên chủ, nhưng sao giọng nói kia nghe quen tai như vậy?
Cô không khỏi nghĩ tới, hiện tại cô chính là Hạ Lê, người mà người phụ nữ kia đang nhắc tới không phải cô sao?
Cô mang theo tức giận vào nhà, còn chưa thấy rõ ai ra ai đã há miệng nói ngay: “Hiện tại đại đội trưởng cũng lợi hại thật nha! Đã sắp đuổi kịp chó con của nhà tư bản rồi…”
Hạ Lê vốn muốn đi vào điên cuồng một trận, nói tới cãi nhau, cô không chửi chết bọn hắn coi như cô thua. Ở thời mạt thế, có hoàn cảnh bẩn thúi gì mà cô chưa từng thấy qua?
Nhưng khi tầm mắt nâng lên, quét mắt thấy một người phụ nữ mặc váy liền áo màu tím, cao quý ưu nhã ngồi trên sofa, cả người tản ra khí chất dòng dõi thư hương, giọng cô đột ngột im bặt, ngay cả vẻ mặt vô lại cũng cứng còng.
Đây không phải mẹ ruột của cô sao?
Không đúng, là mẹ ruột của nguyên chủ. Mẹ ruột của cô đã chết trong làn sóng tang thi rồi. Nhưng hai người giống nhau như đúc!
Hạ Lê không nhịn được, mũi chua xót. Cô rất muốn ôm lấy người phụ nữ trông giống mẹ cô như đúc kia khóc một trận.
Sau khi mạt thế kéo tới, không còn cha mẹ, cô trôi nổi chịu nhiều trái đắng, mặc dù bên ngoài kiên cường nhưng trong lòng cô vẫn nhớ cha mẹ.
Lý Thúy Hương vừa nghe thấy lời Hạ Lê nói, tức muốn chết. Con nhỏ chết tiệt này nói vậy là muốn hủy hoại tiền đồ của con trai bà ta sao!
Bà ta tức giận hất tay mẹ Hạ ra: “Con gái nhà các người giỏi thật, mấy lời thêu dệt vô căn cứ vậy mà cô ta cũng dám nói ra, Triệu gia tôi không dám lấy!”
Nói xong, bà ta đứng dậy rời đi.
Mẹ Hạ lập tức gấp gáp. Hạ Lê nhìn thấy người phụ nữ này dám đối xử với người có tướng mạo giống hệt mẹ cô như thế cũng tức giận, rất muốn ném người phụ nữ này ra ngoài.
Xuống nông thôn thì đã sao? Dựa vào thực lực xây dựng căn cứ cấp nguyên lão ở mạt thế của cô, còn sợ không sống nổi sao? Ai thèm bà ta?
Nhưng cô mới vừa bước ra nửa bước, cách đó không xa đã truyền tới tiếng gầm giận dữ.
“Hạ Lê! Con thật to gan! Lời gì cũng dám nói ra khỏi miệng!!!”
Người đàn ông mặc quân trang lục quân đang ngồi trên sofa, nghe thấy lời cô nói cũng biến sắc, bỗng đứng bật dậy, cởi giày ra xông về phía Hạ Lê.
Sau khi Hạ Lê thấy rõ tướng mạo của người nọ, cho dù cô tự nhận mình có thân thủ không ai địch nổi cũng không dám đánh trả.
Ký ức trong thân thể đã thức tỉnh, nhìn “cha ruột” đang cầm giày xông về phía mình muốn đánh mình, Hạ Lê vô thức chạy mất.
Cô vừa chạy vừa lớn tiếng ầm ĩ: “Cha! Cha đừng kích động! Con có chuyện muốn nói rõ. Muốn rèn đúc thân thể cũng không vội vã nhất thời, cha nghe con giải thích đã!”
Thấy con gái đang bị mình đánh đuổi, bị mình răn dạy lại nói thành rèn đúc thân thể, cho dù Hạ Kiến Quốc không định đánh con gái thật nghe vậy cũng bị chọc tức.
“Nếu tôi biết Hạ Lê có phẩm hạnh như vậy, nên hưởng ứng lời hiệu triệu, xuống nông thôn tôi luyện cho tốt, phải chịu cực khổ mới biết được cái gì gọi là tiếc phúc!!!”
Hạ Lê rất nghi ngờ, nếu đối phương lớn giọng thêm chút nữa, rất có thể chủ tịch đang treo trên tường cũng sẽ bị bà ta chấn rơi.
Ngoài giọng người phụ nữ chít chít không ngớt, còn có một người phụ nữ đang nhẹ giọng khuyên can đối phương.
Hạ Lê vừa nghe đã biết giọng của người phụ nữ khác kia chính là giọng của mẹ nguyên chủ, nhưng sao giọng nói kia nghe quen tai như vậy?
Cô không khỏi nghĩ tới, hiện tại cô chính là Hạ Lê, người mà người phụ nữ kia đang nhắc tới không phải cô sao?
Cô mang theo tức giận vào nhà, còn chưa thấy rõ ai ra ai đã há miệng nói ngay: “Hiện tại đại đội trưởng cũng lợi hại thật nha! Đã sắp đuổi kịp chó con của nhà tư bản rồi…”
Hạ Lê vốn muốn đi vào điên cuồng một trận, nói tới cãi nhau, cô không chửi chết bọn hắn coi như cô thua. Ở thời mạt thế, có hoàn cảnh bẩn thúi gì mà cô chưa từng thấy qua?
Nhưng khi tầm mắt nâng lên, quét mắt thấy một người phụ nữ mặc váy liền áo màu tím, cao quý ưu nhã ngồi trên sofa, cả người tản ra khí chất dòng dõi thư hương, giọng cô đột ngột im bặt, ngay cả vẻ mặt vô lại cũng cứng còng.
Đây không phải mẹ ruột của cô sao?
Không đúng, là mẹ ruột của nguyên chủ. Mẹ ruột của cô đã chết trong làn sóng tang thi rồi. Nhưng hai người giống nhau như đúc!
Hạ Lê không nhịn được, mũi chua xót. Cô rất muốn ôm lấy người phụ nữ trông giống mẹ cô như đúc kia khóc một trận.
Sau khi mạt thế kéo tới, không còn cha mẹ, cô trôi nổi chịu nhiều trái đắng, mặc dù bên ngoài kiên cường nhưng trong lòng cô vẫn nhớ cha mẹ.
Lý Thúy Hương vừa nghe thấy lời Hạ Lê nói, tức muốn chết. Con nhỏ chết tiệt này nói vậy là muốn hủy hoại tiền đồ của con trai bà ta sao!
Bà ta tức giận hất tay mẹ Hạ ra: “Con gái nhà các người giỏi thật, mấy lời thêu dệt vô căn cứ vậy mà cô ta cũng dám nói ra, Triệu gia tôi không dám lấy!”
Nói xong, bà ta đứng dậy rời đi.
Mẹ Hạ lập tức gấp gáp. Hạ Lê nhìn thấy người phụ nữ này dám đối xử với người có tướng mạo giống hệt mẹ cô như thế cũng tức giận, rất muốn ném người phụ nữ này ra ngoài.
Xuống nông thôn thì đã sao? Dựa vào thực lực xây dựng căn cứ cấp nguyên lão ở mạt thế của cô, còn sợ không sống nổi sao? Ai thèm bà ta?
Nhưng cô mới vừa bước ra nửa bước, cách đó không xa đã truyền tới tiếng gầm giận dữ.
“Hạ Lê! Con thật to gan! Lời gì cũng dám nói ra khỏi miệng!!!”
Người đàn ông mặc quân trang lục quân đang ngồi trên sofa, nghe thấy lời cô nói cũng biến sắc, bỗng đứng bật dậy, cởi giày ra xông về phía Hạ Lê.
Sau khi Hạ Lê thấy rõ tướng mạo của người nọ, cho dù cô tự nhận mình có thân thủ không ai địch nổi cũng không dám đánh trả.
Ký ức trong thân thể đã thức tỉnh, nhìn “cha ruột” đang cầm giày xông về phía mình muốn đánh mình, Hạ Lê vô thức chạy mất.
Cô vừa chạy vừa lớn tiếng ầm ĩ: “Cha! Cha đừng kích động! Con có chuyện muốn nói rõ. Muốn rèn đúc thân thể cũng không vội vã nhất thời, cha nghe con giải thích đã!”
Thấy con gái đang bị mình đánh đuổi, bị mình răn dạy lại nói thành rèn đúc thân thể, cho dù Hạ Kiến Quốc không định đánh con gái thật nghe vậy cũng bị chọc tức.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro