【 60 】 Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Đại Lão Bắt Chẹt
Ước Pháp Tam Ch...
2024-11-14 03:45:35
Vừa nãy hôn phu của nguyên chủ đã hẹn gặp nguyên chủ vì muốn đưa ra ước pháp tam chương.
Nguyên chủ nóng tính, bị chọc tức chết ngay tại chỗ, đổi thành Hạ tưởng quân mới vừa khổ tận cam lai, muốn sớm được dưỡng lão là cô đây!
Tin tức xấu: Còn chữa bắt đầu dưỡng lão đã không được dưỡng lão nữa, cha vốn có chức vị cao nhưng sắp phải xuống nông thôn, năm thiên tai, vừa chỉ được ăn no tương đối lại không thể ăn gạo trắng.
Tin tức tốt: Không có.
Sốt cả ruột.
Phải suy nghĩ kỹ càng tương lai một chút. Cô muốn cuộc sống dưỡng lão áo cơm sung túc, không thể mới vừa kết thúc mạt thế đã phải giãy giụa cầu sinh trong nước đắng.
Hạ Lê muốn về nhà, thuận theo ký ức của nguyên chủ, cô đi hơn bốn mươi phút trong đại viện, cuối cùng cũng đứng trước một gốc tùng to chừng vòng tay một người trưởng thành, híp mắt lùi về sau một bước, ngửa đầu nhìn lên trên.
Gốc cây tùng sinh cơ bừng bừng, chạc cây rậm rạp vươn ra thật xa, cành tùng xanh thẳm, to lớn hùng vĩ.
Đúng là một gốc cổ thụ, gốc cổ thụ hơn trăm năm.
Cho nên, có phải cô đã đi lạc đường rồi không?
“Lê tử, sao em còn lắc lư ở đây?”
“Tên khốn Triệu Hải Ninh kia nói em không đồng ý mối hôn sự này, còn dẫn theo cha mẹ anh ta tới nhà tìm cha mẹ em đòi lời giải thích kia kìa! Em mau về nhà em đi!”
Thanh niên mặt hoa da phấn ăn mặc hợp mốt, phía trên là áo sơ mi trắng, phía dưới là quần sợi tổng hợp, đầu bóng loáng sáng chói hệt như đôi giày da anh ta mang dưới chân, đang đạp xe đạp phóng nhanh tới.
Vừa thấy Hạ Lê, anh ta đã lo lắng thúc giục.
Hạ Lê nhìn thấy cách ăn diện của đối phương, rất muốn hỏi anh ta thử xem, trời nóng bức thế này, anh ta ăn mặc như vậy không thấy nóng sao?
Cố gắng lục tìm trong trí nhớ một chút, lập tức tìm ra được người này là ai.
Trong đại viện quân khu nguyên chủ đang sống, nguyên chủ cũng không giống với vị hôn phu của mình, bản thân nguyên chủ như một tên du thủ du thực.
Mà du thủ du thực cũng có đoàn thể nhỏ của du thủ du thực, thanh niên tước mắt chính là một trong những hồ bằng cẩu hữu cùng cô lăn lộn từ nhỏ tới giờ: Lý Khánh Nam.
Tuy trong đám du thủ du thực toàn mấy tên lưu manh, nhưng lại rất trọng nghĩa khí.
Lý Khánh Nam mới vừa nhận được tin tức đã vội chạy tới báo tin cho Hạ Lê, rất sợ cô chịu thiệt thòi gì.
Hạ Lê dời tầm mắt đi, liếc về chiếc xe đạp của anh ta: “Đưa em đi một đoạn?”
Dựa vào chính cô, đoán chừng tốn hai giờ nữa cũng chưa chắc đã về được tới nhà.
Lý Khánh Nam không hề cảm thấy có gì không đúng, quay đầu xe một cái đổi hướng, vung tay lên: “Đi mau!”
Hạ Lê cũng nhanh chóng nhảy lên yên sau, hai người tốn không tới năm phút đã chạy đến Hạ gia.
Lúc này, trong Hạ gia đã truyền tới tiếng mắng chửi bén nhọn của người phụ nữ. Hạ Lê với Lý Khánh Nam đứng trong sân cũng có thể nghe rõ giọng nói chanh chua của đối phương.
“Các người không biết dạy dỗ con gái sao? Sao có thể dạy con gái thành kiểu điêu ngoa tùy hứng như vậy?!”
“Hải Ninh nhà chúng tôi thì sao? Tuổi còn trẻ đã trở thành đại đội trưởng, có ai mà không khen con trai tôi trẻ tuổi có triển vọng? Thằng bé ưu tú tới mức nào, con gái nhà các người dựa vào cái gì mà muốn chỉ vào mũi con trai tôi, mắng con trai tôi?”
“Dựa vào tình huống nhà các người lúc này, ai dám cưới con gái các người?”
“Cô ta tưởng tương lai cô ta vẫn còn là đại tiểu thư nhà lữ đoàn trưởng sao? Cũng chỉ có lão Triệu nhà tôi nhân nghĩa mới để con trai tôi phải chịu tủi thân.”
Nguyên chủ nóng tính, bị chọc tức chết ngay tại chỗ, đổi thành Hạ tưởng quân mới vừa khổ tận cam lai, muốn sớm được dưỡng lão là cô đây!
Tin tức xấu: Còn chữa bắt đầu dưỡng lão đã không được dưỡng lão nữa, cha vốn có chức vị cao nhưng sắp phải xuống nông thôn, năm thiên tai, vừa chỉ được ăn no tương đối lại không thể ăn gạo trắng.
Tin tức tốt: Không có.
Sốt cả ruột.
Phải suy nghĩ kỹ càng tương lai một chút. Cô muốn cuộc sống dưỡng lão áo cơm sung túc, không thể mới vừa kết thúc mạt thế đã phải giãy giụa cầu sinh trong nước đắng.
Hạ Lê muốn về nhà, thuận theo ký ức của nguyên chủ, cô đi hơn bốn mươi phút trong đại viện, cuối cùng cũng đứng trước một gốc tùng to chừng vòng tay một người trưởng thành, híp mắt lùi về sau một bước, ngửa đầu nhìn lên trên.
Gốc cây tùng sinh cơ bừng bừng, chạc cây rậm rạp vươn ra thật xa, cành tùng xanh thẳm, to lớn hùng vĩ.
Đúng là một gốc cổ thụ, gốc cổ thụ hơn trăm năm.
Cho nên, có phải cô đã đi lạc đường rồi không?
“Lê tử, sao em còn lắc lư ở đây?”
“Tên khốn Triệu Hải Ninh kia nói em không đồng ý mối hôn sự này, còn dẫn theo cha mẹ anh ta tới nhà tìm cha mẹ em đòi lời giải thích kia kìa! Em mau về nhà em đi!”
Thanh niên mặt hoa da phấn ăn mặc hợp mốt, phía trên là áo sơ mi trắng, phía dưới là quần sợi tổng hợp, đầu bóng loáng sáng chói hệt như đôi giày da anh ta mang dưới chân, đang đạp xe đạp phóng nhanh tới.
Vừa thấy Hạ Lê, anh ta đã lo lắng thúc giục.
Hạ Lê nhìn thấy cách ăn diện của đối phương, rất muốn hỏi anh ta thử xem, trời nóng bức thế này, anh ta ăn mặc như vậy không thấy nóng sao?
Cố gắng lục tìm trong trí nhớ một chút, lập tức tìm ra được người này là ai.
Trong đại viện quân khu nguyên chủ đang sống, nguyên chủ cũng không giống với vị hôn phu của mình, bản thân nguyên chủ như một tên du thủ du thực.
Mà du thủ du thực cũng có đoàn thể nhỏ của du thủ du thực, thanh niên tước mắt chính là một trong những hồ bằng cẩu hữu cùng cô lăn lộn từ nhỏ tới giờ: Lý Khánh Nam.
Tuy trong đám du thủ du thực toàn mấy tên lưu manh, nhưng lại rất trọng nghĩa khí.
Lý Khánh Nam mới vừa nhận được tin tức đã vội chạy tới báo tin cho Hạ Lê, rất sợ cô chịu thiệt thòi gì.
Hạ Lê dời tầm mắt đi, liếc về chiếc xe đạp của anh ta: “Đưa em đi một đoạn?”
Dựa vào chính cô, đoán chừng tốn hai giờ nữa cũng chưa chắc đã về được tới nhà.
Lý Khánh Nam không hề cảm thấy có gì không đúng, quay đầu xe một cái đổi hướng, vung tay lên: “Đi mau!”
Hạ Lê cũng nhanh chóng nhảy lên yên sau, hai người tốn không tới năm phút đã chạy đến Hạ gia.
Lúc này, trong Hạ gia đã truyền tới tiếng mắng chửi bén nhọn của người phụ nữ. Hạ Lê với Lý Khánh Nam đứng trong sân cũng có thể nghe rõ giọng nói chanh chua của đối phương.
“Các người không biết dạy dỗ con gái sao? Sao có thể dạy con gái thành kiểu điêu ngoa tùy hứng như vậy?!”
“Hải Ninh nhà chúng tôi thì sao? Tuổi còn trẻ đã trở thành đại đội trưởng, có ai mà không khen con trai tôi trẻ tuổi có triển vọng? Thằng bé ưu tú tới mức nào, con gái nhà các người dựa vào cái gì mà muốn chỉ vào mũi con trai tôi, mắng con trai tôi?”
“Dựa vào tình huống nhà các người lúc này, ai dám cưới con gái các người?”
“Cô ta tưởng tương lai cô ta vẫn còn là đại tiểu thư nhà lữ đoàn trưởng sao? Cũng chỉ có lão Triệu nhà tôi nhân nghĩa mới để con trai tôi phải chịu tủi thân.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro