[90] Thủ Trưởng Quá Nuông Chiều, Mẹ Kế Xinh Đẹp Bỏ Trốn Cùng Đàn Con
Cô Vợ Xinh Đẹp...
2024-10-04 16:18:26
Cô ngồi xuống cạnh giường ôm Tiểu Bảo, dịu dàng khẽ vỗ lưng cho con bé.
"Họa Bảo không khóc, ở đây không ai có thể làm hại con được, con chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là được rồi."
Tiểu Bảo đang bị mắc kẹt sâu trong cơn ác mộng khẽ cử động cơ thể nhỏ bé của mình.
Có lẽ cảm nhận được hơi ấm trên cơ thể cô, bé gạo nếp thật sự dần dần bình tĩnh lại.
Nam Dạng nhẹ nhàng dỗ dành con bé hết lần này đến lần khác, đến khi xác định được con bé đã hoàn toàn ngủ say, lúc này mới đặt con bé trở lại giường.
"Con qua đây."
Đại Bảo vẫn luôn nắm chặt tay, nhìn chằm chằm vào Nam Dạng như một con thú nhỏ.
Nghe thấy vậy thì sững sờ, sau đó mới nhận ra cô đang gọi mình.
Đại Bảo do dự, liếc nhìn em gái mình đang ngủ trên giường.
Sau đó cậu chậm rãi tiến lên một bước, chậm rãi đi tới.
Nam Dạng cũng không hề ngạc nhiên trước phản ứng của cậu, thậm chí còn dần dần hiểu rõ cậu.
Có một gia đình từ đầu đã tồi tệ như vậy, việc đứa trẻ có lòng cảnh giác là chuyện tốt.
Chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ được bản thân, bảo vệ được em gái mình.
Nam Dạng cầm nhiệt kế Tiểu Bảo vừa dùng tới, cho cậu xem nhiệt độ ghi trên ống thủy tinh.
"Tự con nhìn đi, tôi không có lừa con , Tiểu Bảo thật sự phát sốt rồi."
Giọng của cô thản nhiên, nhưng giọng nói lại lộ ra vẻ nghiêm túc.
Không ngờ Nam Dạng lại tự mình giải thích với cậu, Đại Bảo sửng sốt một lúc, mới gật đầu một cách khó khăn.
"Rất, rất xin lỗi."
Chính cậu là người đã hiểu lầm cô.
Biết xin lỗi, chứng tỏ là một cậu bé ngoan.
Nam Dạng ừ một tiếng, trấn an Đại Bảo đang nghi ngờ rồi đứng dậy, thản nhiên nói: "Con ở lại đây trông coi Tiểu Bảo, tôi ra ngoài mua chút thuốc cho con bé uống."
Trách nhiệm ban đầu của Đại Bảo là bảo vệ em gái mình, không cần ai nói thì cậu cũng biết.
Nhưng lúc này không biết vì sao, ma xui quỷ khiến như nào cậu lại mở miệng đáp lại.
"Được."
Nghe thấy giọng nói vừa mềm mại vừa cứng rắn của cậu, Nam Dạng cong môi, đứng dậy rời đi mà không nói lời nào.
Khi cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại với một tiếng "cạch", Đại Bảo có không gian ở một mình hít một hơi thật sâu, lúc này mới hoàn toàn bình tĩnh lại.
Chỉ là cậu nhìn phương hướng rời đi của Nam Dạng, vẫn khó tránh thấy hơi phức tạp.
Không ngờ cô nhìn thấy vết thương trên người hai anh em mà không hỏi han gì.
Trái tim đang lơ lửng của Đại Bảo lại trở lại vị trí ban đầu.
Dù tuổi tác cậu còn trẻ, nhưng cũng biết không thể lấy sự đồng cảm của người ngoài bằng cách truyền bá chuyện xấu của gia đình mình ra bên ngoài.
Thậm chí có một số người trước đây vốn đối xử tốt với cậu, sau khi biết anh em cậu bị ngược đãi, còn sẽ khinh thường và bắt nạt bọn họ.
Lúc này tuổi của Đại Bảo vẫn còn nhỏ, cậu không biết loại hành vi này về mặt học thuật được gọi là hiệu ứng cửa sổ vỡ*.
破窗效应 (Broken windows theory): Một lý thuyết về tội phạm học, lần đầu tiên được nêu ra năm 1982 trên tạp chí The Atlantic Monthly bởi hai nhà xã hội học James Q. Wilson và George L. Kelling, trong đó các hành vi tội phạm lây lan trong xã hội được ví như những ô cửa sổ nhỏ trong 1 tòa nhà: "Giả sử như có một tòa nhà với vài ô cửa sổ bị vỡ kính, nếu không được sửa chữa kịp thời, những kẻ phá hoại sẽ có xu hướng phá thêm vài ô cửa nữa. Dần dần, họ sẽ đột nhập vào tòa nhà đó, giả như tòa nhà không có người ở, họ sẽ chiếm dụng tòa nhà, đốt lửa bên trong."
"Họa Bảo không khóc, ở đây không ai có thể làm hại con được, con chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là được rồi."
Tiểu Bảo đang bị mắc kẹt sâu trong cơn ác mộng khẽ cử động cơ thể nhỏ bé của mình.
Có lẽ cảm nhận được hơi ấm trên cơ thể cô, bé gạo nếp thật sự dần dần bình tĩnh lại.
Nam Dạng nhẹ nhàng dỗ dành con bé hết lần này đến lần khác, đến khi xác định được con bé đã hoàn toàn ngủ say, lúc này mới đặt con bé trở lại giường.
"Con qua đây."
Đại Bảo vẫn luôn nắm chặt tay, nhìn chằm chằm vào Nam Dạng như một con thú nhỏ.
Nghe thấy vậy thì sững sờ, sau đó mới nhận ra cô đang gọi mình.
Đại Bảo do dự, liếc nhìn em gái mình đang ngủ trên giường.
Sau đó cậu chậm rãi tiến lên một bước, chậm rãi đi tới.
Nam Dạng cũng không hề ngạc nhiên trước phản ứng của cậu, thậm chí còn dần dần hiểu rõ cậu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có một gia đình từ đầu đã tồi tệ như vậy, việc đứa trẻ có lòng cảnh giác là chuyện tốt.
Chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ được bản thân, bảo vệ được em gái mình.
Nam Dạng cầm nhiệt kế Tiểu Bảo vừa dùng tới, cho cậu xem nhiệt độ ghi trên ống thủy tinh.
"Tự con nhìn đi, tôi không có lừa con , Tiểu Bảo thật sự phát sốt rồi."
Giọng của cô thản nhiên, nhưng giọng nói lại lộ ra vẻ nghiêm túc.
Không ngờ Nam Dạng lại tự mình giải thích với cậu, Đại Bảo sửng sốt một lúc, mới gật đầu một cách khó khăn.
"Rất, rất xin lỗi."
Chính cậu là người đã hiểu lầm cô.
Biết xin lỗi, chứng tỏ là một cậu bé ngoan.
Nam Dạng ừ một tiếng, trấn an Đại Bảo đang nghi ngờ rồi đứng dậy, thản nhiên nói: "Con ở lại đây trông coi Tiểu Bảo, tôi ra ngoài mua chút thuốc cho con bé uống."
Trách nhiệm ban đầu của Đại Bảo là bảo vệ em gái mình, không cần ai nói thì cậu cũng biết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng lúc này không biết vì sao, ma xui quỷ khiến như nào cậu lại mở miệng đáp lại.
"Được."
Nghe thấy giọng nói vừa mềm mại vừa cứng rắn của cậu, Nam Dạng cong môi, đứng dậy rời đi mà không nói lời nào.
Khi cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại với một tiếng "cạch", Đại Bảo có không gian ở một mình hít một hơi thật sâu, lúc này mới hoàn toàn bình tĩnh lại.
Chỉ là cậu nhìn phương hướng rời đi của Nam Dạng, vẫn khó tránh thấy hơi phức tạp.
Không ngờ cô nhìn thấy vết thương trên người hai anh em mà không hỏi han gì.
Trái tim đang lơ lửng của Đại Bảo lại trở lại vị trí ban đầu.
Dù tuổi tác cậu còn trẻ, nhưng cũng biết không thể lấy sự đồng cảm của người ngoài bằng cách truyền bá chuyện xấu của gia đình mình ra bên ngoài.
Thậm chí có một số người trước đây vốn đối xử tốt với cậu, sau khi biết anh em cậu bị ngược đãi, còn sẽ khinh thường và bắt nạt bọn họ.
Lúc này tuổi của Đại Bảo vẫn còn nhỏ, cậu không biết loại hành vi này về mặt học thuật được gọi là hiệu ứng cửa sổ vỡ*.
破窗效应 (Broken windows theory): Một lý thuyết về tội phạm học, lần đầu tiên được nêu ra năm 1982 trên tạp chí The Atlantic Monthly bởi hai nhà xã hội học James Q. Wilson và George L. Kelling, trong đó các hành vi tội phạm lây lan trong xã hội được ví như những ô cửa sổ nhỏ trong 1 tòa nhà: "Giả sử như có một tòa nhà với vài ô cửa sổ bị vỡ kính, nếu không được sửa chữa kịp thời, những kẻ phá hoại sẽ có xu hướng phá thêm vài ô cửa nữa. Dần dần, họ sẽ đột nhập vào tòa nhà đó, giả như tòa nhà không có người ở, họ sẽ chiếm dụng tòa nhà, đốt lửa bên trong."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro