[90] Thủ Trưởng Quá Nuông Chiều, Mẹ Kế Xinh Đẹp Bỏ Trốn Cùng Đàn Con
Cô Vợ Xinh Đẹp...
2024-10-04 16:18:26
Cậu chỉ biết tình người lạnh lẽo, không đáng tin cậy.
Đại Bảo nhắm mắt lại, đè bóng tối hỗn loạn trong mắt xuống, quay đầu lại nhìn em gái đang ngủ trên giường.
Tới bây giờ cơn sốt của Tiểu Bảo đã dịu đi rất nhiều.
Nhưng có lẽ không có vòng ôm dịu dàng, con bé bất an mím cái miệng nhỏ lại.
Con bé không nhịn được lại nức nở khe khẽ:
"Anh... anh trai..."
Nghe thấy tiếng em gái gọi, vẻ mặt đang lạnh băng của Đại Bảo lập tức dịu đi, vẻ mặt vô cùng dịu dàng.
Cậu sợ quần áo bẩn trên người sẽ làm bẩn ga trải giường sạch sẽ, nên không dám cởi giày leo lên giường.
Cậu cẩn thận tránh tấm thảm trên sàn, ngồi xếp bằng trên sàn.
"Anh ở đây."
Nhớ lại cách Nam Dạng dỗ dành đứa trẻ lúc mới vừa rồi, Đại Bảo cẩn thận từng li từng tí đưa tay ra, vỗ nhẹ vào lưng em gái mình.
Nhưng lần này Tiểu Bảo ngủ không yên, vội vàng tìm kiếm thêm càng nhiều cảm giác an toàn.
Bàn tay nhỏ bé vung vẩy, lập tức tóm được cổ tay anh trai mình.
"Shhhhhiii… Đau quá..."
Đại Bảo cắn môi, nhưng vẫn không thể kiềm chế được vì đau mà kêu lên một tiếng.
Hôm qua lúc cậu đang vùng vẫy vô tình bị trẹo cổ tay, lại cộng thêm việc không được xử lý, thật ra đến tận lúc này vẫn còn thấy đau.
Nhưng mà, nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của em gái mình dần dần bình tĩnh lại, Đại Bảo dù có phải tiếp tục khó chịu cũng không muốn rút tay lại.
"Họa Họa ngoan."
Đại Bảo chịu đựng cơn đau, nhẹ nhàng dỗ dành em gái mình.
"Anh trai ở đây, ai cũng đừng nghĩ có thể bắt nạt em."
Những ngày tháng anh em dựa vào nhau như thế này, không biết đã bao nhiêu ngày rồi.
Từ rất lâu trước đó Đại Bảo đã thề, dù có liều mạng cũng phải bảo vệ em gái mình.
Nhưng anh hùng cũng biết mệt mỏi, huống chi cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ con.
Đại Bảo cẩn thận tựa cằm vào mép giường, vừa lẩm bẩm vừa nhìn khuôn mặt đang ngủ yên bình của em gái mình.
"Người phụ nữ đó không hề tức giận sau khi bị anh cắn, thậm chí còn cứu em, chẳng lẽ cô ta... khác với những người khác sao?"
Ý mờ mịt hiện lên trong đôi mắt đen của cậu, nhưng cậu nhanh chóng trở nên kiên định lại.
Đại Bảo lắc đầu, giọng điệu kiên quyết và lạnh lùng như đang tự khuyên nhủ mình.
"Đừng nghĩ nữa, chúng mình có cái gì đáng giá để cô ta quan tâm đến đâu? Người phụ nữ đó đối tốt với chúng mình chắc chắn là do muốn lấy lòng cậu! Đúng, cô ta cũng chẳng khác gì những người khác, dù có tốt đến mấy, tất cả cũng chỉ là giả vờ!"
Cậu dùng bàn tay nhỏ bé kia của mình nhéo thật chặt vào lòng bàn tay, cố gắng lợi dụng cảm giác đau nhói khó chịu này để xua tan chút hy vọng xa vời cuối cùng trong lòng.
Cậu không dám đánh cược, cậu và em gái giống như những con kiến nhỏ đang tham sống sợ chết trong thế giới này, nếu đi sai một bước sẽ chết không có chỗ chôn.
Cho nên, cậu không đủ tư cách để đánh cược.
Trong đầu Đại Bảo rối bời, không ngừng suy nghĩ làm thế nào để sống sót trong khoảng thời gian nhờ ở đậu tiếp theo này.
Nhưng khi mùi hương đàn hương yên bình trong phòng ngủ ngày càng nồng đậm, mí mắt của cậu cũng dần dần nặng trĩu, cho đến khi chìm vào giấc ngủ hoàn toàn.
"Phù... Phù..."
Trong lúc nhất thời, trong căn phòng yên tĩnh ngoài hai tiếng thở nhẹ nhàng, chỉ còn lại tiếng bụng sôi ùng ục.
Hai đứa trẻ đã không ăn gì từ tối hôm qua, vừa rồi vì tâm trạng khẩn trương nên không cảm nhận được.
Đại Bảo nhắm mắt lại, đè bóng tối hỗn loạn trong mắt xuống, quay đầu lại nhìn em gái đang ngủ trên giường.
Tới bây giờ cơn sốt của Tiểu Bảo đã dịu đi rất nhiều.
Nhưng có lẽ không có vòng ôm dịu dàng, con bé bất an mím cái miệng nhỏ lại.
Con bé không nhịn được lại nức nở khe khẽ:
"Anh... anh trai..."
Nghe thấy tiếng em gái gọi, vẻ mặt đang lạnh băng của Đại Bảo lập tức dịu đi, vẻ mặt vô cùng dịu dàng.
Cậu sợ quần áo bẩn trên người sẽ làm bẩn ga trải giường sạch sẽ, nên không dám cởi giày leo lên giường.
Cậu cẩn thận tránh tấm thảm trên sàn, ngồi xếp bằng trên sàn.
"Anh ở đây."
Nhớ lại cách Nam Dạng dỗ dành đứa trẻ lúc mới vừa rồi, Đại Bảo cẩn thận từng li từng tí đưa tay ra, vỗ nhẹ vào lưng em gái mình.
Nhưng lần này Tiểu Bảo ngủ không yên, vội vàng tìm kiếm thêm càng nhiều cảm giác an toàn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bàn tay nhỏ bé vung vẩy, lập tức tóm được cổ tay anh trai mình.
"Shhhhhiii… Đau quá..."
Đại Bảo cắn môi, nhưng vẫn không thể kiềm chế được vì đau mà kêu lên một tiếng.
Hôm qua lúc cậu đang vùng vẫy vô tình bị trẹo cổ tay, lại cộng thêm việc không được xử lý, thật ra đến tận lúc này vẫn còn thấy đau.
Nhưng mà, nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của em gái mình dần dần bình tĩnh lại, Đại Bảo dù có phải tiếp tục khó chịu cũng không muốn rút tay lại.
"Họa Họa ngoan."
Đại Bảo chịu đựng cơn đau, nhẹ nhàng dỗ dành em gái mình.
"Anh trai ở đây, ai cũng đừng nghĩ có thể bắt nạt em."
Những ngày tháng anh em dựa vào nhau như thế này, không biết đã bao nhiêu ngày rồi.
Từ rất lâu trước đó Đại Bảo đã thề, dù có liều mạng cũng phải bảo vệ em gái mình.
Nhưng anh hùng cũng biết mệt mỏi, huống chi cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ con.
Đại Bảo cẩn thận tựa cằm vào mép giường, vừa lẩm bẩm vừa nhìn khuôn mặt đang ngủ yên bình của em gái mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Người phụ nữ đó không hề tức giận sau khi bị anh cắn, thậm chí còn cứu em, chẳng lẽ cô ta... khác với những người khác sao?"
Ý mờ mịt hiện lên trong đôi mắt đen của cậu, nhưng cậu nhanh chóng trở nên kiên định lại.
Đại Bảo lắc đầu, giọng điệu kiên quyết và lạnh lùng như đang tự khuyên nhủ mình.
"Đừng nghĩ nữa, chúng mình có cái gì đáng giá để cô ta quan tâm đến đâu? Người phụ nữ đó đối tốt với chúng mình chắc chắn là do muốn lấy lòng cậu! Đúng, cô ta cũng chẳng khác gì những người khác, dù có tốt đến mấy, tất cả cũng chỉ là giả vờ!"
Cậu dùng bàn tay nhỏ bé kia của mình nhéo thật chặt vào lòng bàn tay, cố gắng lợi dụng cảm giác đau nhói khó chịu này để xua tan chút hy vọng xa vời cuối cùng trong lòng.
Cậu không dám đánh cược, cậu và em gái giống như những con kiến nhỏ đang tham sống sợ chết trong thế giới này, nếu đi sai một bước sẽ chết không có chỗ chôn.
Cho nên, cậu không đủ tư cách để đánh cược.
Trong đầu Đại Bảo rối bời, không ngừng suy nghĩ làm thế nào để sống sót trong khoảng thời gian nhờ ở đậu tiếp theo này.
Nhưng khi mùi hương đàn hương yên bình trong phòng ngủ ngày càng nồng đậm, mí mắt của cậu cũng dần dần nặng trĩu, cho đến khi chìm vào giấc ngủ hoàn toàn.
"Phù... Phù..."
Trong lúc nhất thời, trong căn phòng yên tĩnh ngoài hai tiếng thở nhẹ nhàng, chỉ còn lại tiếng bụng sôi ùng ục.
Hai đứa trẻ đã không ăn gì từ tối hôm qua, vừa rồi vì tâm trạng khẩn trương nên không cảm nhận được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro