[90] Thủ Trưởng Quá Nuông Chiều, Mẹ Kế Xinh Đẹp Bỏ Trốn Cùng Đàn Con
Thủ Trưởng Lục...
2024-10-04 16:18:26
Lúc này cơ thể đang được thư giãn, dạ dày sẽ bắt đầu khua chiêng gõ trống.
Cho dù là trong giấc mơ, Đại Bảo và Tiểu Bảo cũng có thể cảm nhận rõ ràng cơn đói không thể chịu nổi, không nhịn được khó chịu cuộn tròn lại.
Đại Bảo đang ghé vào bên giường không nhịn được nâng bàn tay nhỏ bé lên, dùng sức ôm bụng mình, sau đó lại chìm vào giấc ngủ sâu.
-
Ở một bên khác, Nam Dạng đã tìm được hộp cơm cách nhiệt trong bếp rồi mang đến hiệu thuốc.
Thuốc men ở thời đại này còn đầy đủ hơn cô tưởng tượng, mặc dù không có thuốc chuyên dùng dành cho trẻ em, nhưng may là vẫn có đủ loại thuốc.
Khu đại viện quân đội là một nơi rộng lớn như vậy, nếu ở trong đó xảy ra chuyện gì thì một lát sau sẽ lan rộng ngay.
Nhân viên hiệu thuốc biết Nam Dạng là cô vợ mới xinh đẹp của thủ trưởng Lục, nên giới thiệu rất nhiệt tình.
"Vợ thủ trưởng ạ, cô cần thuốc gì?"
Lúc này Nam Dạng mới nhớ tới thân phận mới của mình.
Nhưng cô luôn cảm thấy dù đã kết hôn, nhưng cô vẫn là một cá thể độc lập.
Cô là cô, Lục Thầm Yến là Lục Thầm Yến.
Cô không muốn nhận ánh sáng của thủ trưởng Lục Thầm Yến, nên đương nhiên cái danh hiệu "Vợ thủ trưởng" nghe như nào cũng vẫn thấy khó chịu.
"Cô không cần khách khí như vậy đâu, cứ gọi tôi là Nam Dạng là được rồi."
Nam Dạng lúng túng mỉm cười với nhân viên cửa hàng, giải thích rõ lý do cô đến đây.
Nhân viên cửa hàng thấy mình nịnh nọt không đúng chỗ, nên cũng không dám nói nhiều.
Theo yêu cầu của cô lấy ra từng loại thuốc cô cần.
Ngoài một số loại thuốc chống viêm mà Lục Thầm Yến mua hôm qua cũng có thể cho trẻ em uống, Nam Dạng còn mua thuốc hạ sốt, thuốc cảm, thuốc xóa sẹo, thuốc tiêu hóa, vitamin,... Các loại thuốc trẻ em sử dụng trong đời sống hàng ngày.
Lúc này thời gian đã không còn sớm, cô về nhà nấu cháo thì đã không kịp nữa rồi, nên cô lại rẽ vào quán ăn trong ngõ.
Hộp giữ nhiệt Nam Dạng mang theo được chế tạo đặc biệt, các tầng ngăn riêng biệt có thể đựng được rất nhiều bát đĩa, dễ cầm, cũng không bị ám mùi.
Quán ăn nhỏ này sạch sẽ nhưng quy mô lại không lớn, quầy lễ tân trống vắng không có ai.
Sau khi lấy cô từng ngăn đựng thức ăn ra, gọi với vào phòng bếp bên trong một tiếng.
"Chủ quán ơi, tôi muốn một phần cháo hải sản, thêm mấy món nữa, phiền bác giúp tôi bỏ vào hộp giữ nhiệt nhé."
"Đến đây."
Bà chủ là dì Lưu ở bên trong trả lời vọng ra, không bao lâu sau đã vừa lau tay vừa vén rèm của bên trong phòng bếp rồi đi ra.
Nhìn thấy Nam Dạng dáng dấp yêu kiều đứng trong cửa hàng, hai mắt bà ấy sáng lên, nhiệt tình chào hỏi.
"Dạng Dạng tới rồi."
Trong cuốn tiểu thuyết gốc hầu như không mô tả các mối quan hệ xã giao của nguyên chủ, Nam Dạng không ngờ cô ấy và những người hàng xóm xung quanh lại có mối quan hệ tốt như vậy.
Nam Dạng đè sự kinh ngạc trong lòng xuống, mỉm cười gật đầu, đáp:
"Các món ăn đều làm cho trẻ em, lúc nấu nướng phiền dì sử dụng ít gia vị hơn nhé."
Nghĩ đến dáng vẻ hai đứa trẻ gầy gò suy dinh dưỡng, cô gọi liên tiếp mấy món thịt.
Dì Lưu với cô có quan hệ tốt, nên đương nhiên biết cô lấy một người đàn ông hơn mình tám tuổi, phải giúp người khác nuôi con.
Trong mắt bà ấy hiện lên ý thương xót, sau khi dặn dò đầu bếp, lại mở một cái nồi lớn trên bàn ra, lấy một chiếc đùi gà om, bỏ vào hộp cơm trưa cho Nam Dạng.
Cho dù là trong giấc mơ, Đại Bảo và Tiểu Bảo cũng có thể cảm nhận rõ ràng cơn đói không thể chịu nổi, không nhịn được khó chịu cuộn tròn lại.
Đại Bảo đang ghé vào bên giường không nhịn được nâng bàn tay nhỏ bé lên, dùng sức ôm bụng mình, sau đó lại chìm vào giấc ngủ sâu.
-
Ở một bên khác, Nam Dạng đã tìm được hộp cơm cách nhiệt trong bếp rồi mang đến hiệu thuốc.
Thuốc men ở thời đại này còn đầy đủ hơn cô tưởng tượng, mặc dù không có thuốc chuyên dùng dành cho trẻ em, nhưng may là vẫn có đủ loại thuốc.
Khu đại viện quân đội là một nơi rộng lớn như vậy, nếu ở trong đó xảy ra chuyện gì thì một lát sau sẽ lan rộng ngay.
Nhân viên hiệu thuốc biết Nam Dạng là cô vợ mới xinh đẹp của thủ trưởng Lục, nên giới thiệu rất nhiệt tình.
"Vợ thủ trưởng ạ, cô cần thuốc gì?"
Lúc này Nam Dạng mới nhớ tới thân phận mới của mình.
Nhưng cô luôn cảm thấy dù đã kết hôn, nhưng cô vẫn là một cá thể độc lập.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô là cô, Lục Thầm Yến là Lục Thầm Yến.
Cô không muốn nhận ánh sáng của thủ trưởng Lục Thầm Yến, nên đương nhiên cái danh hiệu "Vợ thủ trưởng" nghe như nào cũng vẫn thấy khó chịu.
"Cô không cần khách khí như vậy đâu, cứ gọi tôi là Nam Dạng là được rồi."
Nam Dạng lúng túng mỉm cười với nhân viên cửa hàng, giải thích rõ lý do cô đến đây.
Nhân viên cửa hàng thấy mình nịnh nọt không đúng chỗ, nên cũng không dám nói nhiều.
Theo yêu cầu của cô lấy ra từng loại thuốc cô cần.
Ngoài một số loại thuốc chống viêm mà Lục Thầm Yến mua hôm qua cũng có thể cho trẻ em uống, Nam Dạng còn mua thuốc hạ sốt, thuốc cảm, thuốc xóa sẹo, thuốc tiêu hóa, vitamin,... Các loại thuốc trẻ em sử dụng trong đời sống hàng ngày.
Lúc này thời gian đã không còn sớm, cô về nhà nấu cháo thì đã không kịp nữa rồi, nên cô lại rẽ vào quán ăn trong ngõ.
Hộp giữ nhiệt Nam Dạng mang theo được chế tạo đặc biệt, các tầng ngăn riêng biệt có thể đựng được rất nhiều bát đĩa, dễ cầm, cũng không bị ám mùi.
Quán ăn nhỏ này sạch sẽ nhưng quy mô lại không lớn, quầy lễ tân trống vắng không có ai.
Sau khi lấy cô từng ngăn đựng thức ăn ra, gọi với vào phòng bếp bên trong một tiếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chủ quán ơi, tôi muốn một phần cháo hải sản, thêm mấy món nữa, phiền bác giúp tôi bỏ vào hộp giữ nhiệt nhé."
"Đến đây."
Bà chủ là dì Lưu ở bên trong trả lời vọng ra, không bao lâu sau đã vừa lau tay vừa vén rèm của bên trong phòng bếp rồi đi ra.
Nhìn thấy Nam Dạng dáng dấp yêu kiều đứng trong cửa hàng, hai mắt bà ấy sáng lên, nhiệt tình chào hỏi.
"Dạng Dạng tới rồi."
Trong cuốn tiểu thuyết gốc hầu như không mô tả các mối quan hệ xã giao của nguyên chủ, Nam Dạng không ngờ cô ấy và những người hàng xóm xung quanh lại có mối quan hệ tốt như vậy.
Nam Dạng đè sự kinh ngạc trong lòng xuống, mỉm cười gật đầu, đáp:
"Các món ăn đều làm cho trẻ em, lúc nấu nướng phiền dì sử dụng ít gia vị hơn nhé."
Nghĩ đến dáng vẻ hai đứa trẻ gầy gò suy dinh dưỡng, cô gọi liên tiếp mấy món thịt.
Dì Lưu với cô có quan hệ tốt, nên đương nhiên biết cô lấy một người đàn ông hơn mình tám tuổi, phải giúp người khác nuôi con.
Trong mắt bà ấy hiện lên ý thương xót, sau khi dặn dò đầu bếp, lại mở một cái nồi lớn trên bàn ra, lấy một chiếc đùi gà om, bỏ vào hộp cơm trưa cho Nam Dạng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro