[90] Thủ Trưởng Quá Nuông Chiều, Mẹ Kế Xinh Đẹp Bỏ Trốn Cùng Đàn Con
Đại Bảo Phản Kí...
2024-10-04 16:18:26
Tiểu Bảo ngồi trên ghế sofa bên cạnh tò mò chớp mắt, không hiểu Tô Vân đang nói cái gì.
"Anh ơi, vừa rồi cô ấy nói, cái gì vậy?"
Đại Bảo đã thấy quen từ lâu, nên cậu có thể hiểu hết cảnh tượng phản tác dụng vừa rồi của Tô Vân.
Cậu đè nén sự phản cảm và ghê tởm trong lòng, giơ bàn tay nhỏ bé lên bịt chặt tai em gái mình, lạnh lùng nói.
“Không phải lời tốt đẹp gì đâu, Họa Họa không cần hiểu.”
Nhìn thấy em gái ngoan ngoãn rúc vào lòng mình, Đại Bảo hạ mắt xuống, trong đôi mắt u ám hiện lên một tia máu đỏ tươi rồi biến mất.
Những thứ bẩn thỉu như vậy, cậu đã nhìn thấy quá nhiều rồi.
Cậu ghét phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ xinh đẹp.
Cậu đã từng nhìn thấy nhiều phụ nữ giả vờ giả vịt trước mặt ba cậu, cố tình kích thích mẹ.
Người mẹ mắc bệnh tâm thần ngày thường cũng được coi là hiền lành.
Nhưng khi đối mặt với tình huống đó, sẽ không khống chế nổi điên cuồng đập phá đồ vật.
Những âm thanh chói tai và bén nhọn như thế vang lên, lần nào cũng khiến Tiểu Bảo sợ đến mức hô hấp dồn dập, không thở được.
Mặc kệ có bao nhiêu chuyện bẩn thỉu giữa những người lớn, Đại Bảo đều không quan tâm.
Nhưng em gái là người quan trọng nhất đối với cậu, cậu không thể không quan tâm.
Bất cứ khi nào có chuyện gì đó không thích hợp xảy ra với em gái mình, Đại Bảo đều trở nên lo lắng hãi hùng.
Cậu càng sợ hãi, lòng căm thù của cậu đối với những kẻ đạo đức giả này càng tăng lên.
Khi Tô Vân quay đầu nhìn lại thấy đôi mắt u ám của Đại Bảo, cô ta giật nảy mình.
"Sao lại dùng cái ánh mắt như vậy nhìn tao thế, mày đang tìm đường chết đấy à!"
Cô ta không sợ những gì mình vừa nói sẽ bị đứa trẻ nghe được, thậm chí còn vừa hùng hùng hổ hổ tiến tới vừa giễu cợt.
"Mày còn đang bảo vệ em gái mình đấy, tao thấy mày là đứa rất ngu ngốc! Một chút cảnh giác cũng không có, dám ăn những thứ do con hồ ly tinh đưa cho, sớm muộn gì cũng sẽ bị trúng độc mà chết!"
Đại Bảo im lặng ôm chặt em gái đang ngơ ngác hơn, nhìn vẻ mặt Tô Vân độc ác nham hiểm, nhưng lại càng lạnh lùng thờ ơ.
Vóc dáng của cậu thậm chí còn không cao bằng chân của Tô Vân.
Nhưng khi vẻ mặt không biểu tình gì ngước lên nhìn cô ta, khí thế của cậu đã đủ mạnh mẽ.
"Cô ăn còn nhiều hơn chúng tôi đấy, nếu chết thì cũng là cô chết trước."
Đừng tưởng cậu không nhìn ra được Tô Vân cố ý muốn châm ngòi ly gián mối quan hệ giữa bọn họ và Nam Dạng.
Đại Bảo ghét tất cả mọi người như nhau, bất cứ ai dám đến khiêu khích cậu thì đều bị cậu phản kích.
Mấy đứa trẻ con khi tức lên nói mấy lời độc mồm độc miệng thì càng khiến người khác cay.
Nhưng Tô Vân chẳng những không cảm thấy áy náy, mà ngược lại còn càng tức giận hơn.
“Tuổi còn như vậy mà miệng lưỡi đã sắc bén, bây giờ lại còn dám cãi lại lời tao! Tao ăn đồ ăn của con hồ ly tinh kia thì sao, cô ta không phải cũng tiêu tiền của thủ trưởng Lục đấy sao.”
Đôi mắt cô trợn ngược, nhớ đến việc Nam Dạng đi mua thuốc về, lại bắt đầu vu oan.
"Cho dù bữa ăn không có vấn đề gì thì thuốc cô ta đưa cho mày chắc chắn có vấn đề, không biết chừng đó là thuốc diệt chuột cô ta tìm thấy ở đâu đó. đấy, tốt nhất là chúng mày nên ăn thuốc của cô ta rồi bị đầu độc chết đi."
"Anh ơi, vừa rồi cô ấy nói, cái gì vậy?"
Đại Bảo đã thấy quen từ lâu, nên cậu có thể hiểu hết cảnh tượng phản tác dụng vừa rồi của Tô Vân.
Cậu đè nén sự phản cảm và ghê tởm trong lòng, giơ bàn tay nhỏ bé lên bịt chặt tai em gái mình, lạnh lùng nói.
“Không phải lời tốt đẹp gì đâu, Họa Họa không cần hiểu.”
Nhìn thấy em gái ngoan ngoãn rúc vào lòng mình, Đại Bảo hạ mắt xuống, trong đôi mắt u ám hiện lên một tia máu đỏ tươi rồi biến mất.
Những thứ bẩn thỉu như vậy, cậu đã nhìn thấy quá nhiều rồi.
Cậu ghét phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ xinh đẹp.
Cậu đã từng nhìn thấy nhiều phụ nữ giả vờ giả vịt trước mặt ba cậu, cố tình kích thích mẹ.
Người mẹ mắc bệnh tâm thần ngày thường cũng được coi là hiền lành.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng khi đối mặt với tình huống đó, sẽ không khống chế nổi điên cuồng đập phá đồ vật.
Những âm thanh chói tai và bén nhọn như thế vang lên, lần nào cũng khiến Tiểu Bảo sợ đến mức hô hấp dồn dập, không thở được.
Mặc kệ có bao nhiêu chuyện bẩn thỉu giữa những người lớn, Đại Bảo đều không quan tâm.
Nhưng em gái là người quan trọng nhất đối với cậu, cậu không thể không quan tâm.
Bất cứ khi nào có chuyện gì đó không thích hợp xảy ra với em gái mình, Đại Bảo đều trở nên lo lắng hãi hùng.
Cậu càng sợ hãi, lòng căm thù của cậu đối với những kẻ đạo đức giả này càng tăng lên.
Khi Tô Vân quay đầu nhìn lại thấy đôi mắt u ám của Đại Bảo, cô ta giật nảy mình.
"Sao lại dùng cái ánh mắt như vậy nhìn tao thế, mày đang tìm đường chết đấy à!"
Cô ta không sợ những gì mình vừa nói sẽ bị đứa trẻ nghe được, thậm chí còn vừa hùng hùng hổ hổ tiến tới vừa giễu cợt.
"Mày còn đang bảo vệ em gái mình đấy, tao thấy mày là đứa rất ngu ngốc! Một chút cảnh giác cũng không có, dám ăn những thứ do con hồ ly tinh đưa cho, sớm muộn gì cũng sẽ bị trúng độc mà chết!"
Đại Bảo im lặng ôm chặt em gái đang ngơ ngác hơn, nhìn vẻ mặt Tô Vân độc ác nham hiểm, nhưng lại càng lạnh lùng thờ ơ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vóc dáng của cậu thậm chí còn không cao bằng chân của Tô Vân.
Nhưng khi vẻ mặt không biểu tình gì ngước lên nhìn cô ta, khí thế của cậu đã đủ mạnh mẽ.
"Cô ăn còn nhiều hơn chúng tôi đấy, nếu chết thì cũng là cô chết trước."
Đừng tưởng cậu không nhìn ra được Tô Vân cố ý muốn châm ngòi ly gián mối quan hệ giữa bọn họ và Nam Dạng.
Đại Bảo ghét tất cả mọi người như nhau, bất cứ ai dám đến khiêu khích cậu thì đều bị cậu phản kích.
Mấy đứa trẻ con khi tức lên nói mấy lời độc mồm độc miệng thì càng khiến người khác cay.
Nhưng Tô Vân chẳng những không cảm thấy áy náy, mà ngược lại còn càng tức giận hơn.
“Tuổi còn như vậy mà miệng lưỡi đã sắc bén, bây giờ lại còn dám cãi lại lời tao! Tao ăn đồ ăn của con hồ ly tinh kia thì sao, cô ta không phải cũng tiêu tiền của thủ trưởng Lục đấy sao.”
Đôi mắt cô trợn ngược, nhớ đến việc Nam Dạng đi mua thuốc về, lại bắt đầu vu oan.
"Cho dù bữa ăn không có vấn đề gì thì thuốc cô ta đưa cho mày chắc chắn có vấn đề, không biết chừng đó là thuốc diệt chuột cô ta tìm thấy ở đâu đó. đấy, tốt nhất là chúng mày nên ăn thuốc của cô ta rồi bị đầu độc chết đi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro