[90] Thủ Trưởng Quá Nuông Chiều, Mẹ Kế Xinh Đẹp Bỏ Trốn Cùng Đàn Con
Mách Lẻo, Châm...
2024-10-04 16:18:26
Ở dưới lầu, sau khi Tô Vân rửa bát xong đi ra, cô ta đứng ở đầu cầu thang nhìn chung quanh một lúc.
Sau khi xác nhận Nam Dạng không có ý định đi xuống, cô ta xoay người đi thẳng đến chỗ điện thoại.
"Alo, ba mẹ ạ, con đến rồi, con đang gọi cho ba mẹ ở nhà thủ trưởng Lục đó."
Trong giọng nói hạ thấp xuống của cô ta mang theo ý vui mừng khó giấu: “Yên tâm đi, con đã từng gặp người phụ nữ đó rồi, không có gì to tát, nếu xem xét kỹ cách sống, thủ trưởng Lục sẽ không thích đâu..."
Nghe thấy vậy, Đại Bảo đang ngồi trên ghế sofa chơi đùa với em gái quay đầu lại nhìn cô ta, ánh mắt u ám, nhưng cũng không nói gì.
Tô Vân hoàn toàn không biết chuyện này, vẫn đang hùng hồn nói chuyện với bố mẹ ở đầu bên kia điện thoại.
"Ba mẹ đừng lo lắng, không bao lâu nữa con sẽ trở thành bà chủ ở đây, sẽ cho hai người đến đây để tận hưởng cuộc sống."
Sau khi ba hoa khoác lác xong, cô ta bấm số gọi cho bố mẹ Lục Thầm Yến.
Khác với vẻ kiêu ngạo trong lời nói của cô khi đối mặt với bố mẹ mình vừa rồi, giọng điệu của cô dịu dàng hơn rất nhiều, nghe có vẻ cực kỳ lễ phép.
"Bác trai bác gái ạ, cháu biết hai người đang lo lắng cho con mình, nên vừa đến nơi cháu đã vội vã gọi điện cho hai người."
Mẹ Lục là Giang Lưu Ý cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ lo lắng hỏi:
"Vất vả cho cháu rồi, hai đứa nhỏ thế nào rồi, cháu với cô vợ mới của Thầm Yên chung sống ổn chứ, có thấy cảm thấy không thích ứng không?"
"Bác gái."
Tô Vân cắn môi, cố ý giả vờ do dự, thật lâu sau mới cắn răng nói.
“Cháu nói thật với bác, bọn nhỏ ở đây rất khó chịu, mới đến đây không lâu đã sốt cao, không biết có phải lý do là vì buổi tối chị dâu cho chúng ăn cháo hải sản hay không.”
“Hả?” Giang Lưu Ý sửng sốt: “Tiểu Dã và Họa Họa không bị dị ứng với hải sản mà.”
"Bác gái, không thể nói như vậy được." Tô Vân tận tình khuyên nhủ: "Trước kia hai đứa nhỏ đúng là không sao, nhưng có lẽ do chưa thích nghi với môi trường nên bị dị ứng, nếu không thì làm sao giải thích được sau khi tới đây lại bị bệnh nặng như vậy?"
Giang Lưu Ý hiển nhiên trầm mặc một lát, lại nói: “Cô con dâu mới vẫn còn nhỏ tuổi, không biết cách chăm sóc trẻ con cũng là chuyện bình thường, bác thực sự thấy lo lắng, vẫn để bác tự mình qua đó trông nom xem."
Ngay cả ba Lục là Lục Kiều Sinh đang đứng ở bên cạnh cũng bắt đầu ồn ào, lo lắng đến mức muốn đến gặp họ ngay lập tức.
Nghe được lời này, trong lòng Tô Vân căng thẳng, nếu như bị Giang Lưu Ý nhìn ra được chuyện gì, chẳng phải mọi kế hoạch của cô ta đều sẽ tan thành mây khói sao?
Cô ta lại vội vã sửa lời: “Chuyện nhỏ thôi, bây giờ bọn nhỏ đã hạ sốt rồi ạ, sao lại còn phiền bác trai bác gái mình tự mình đến một chuyện chứ? Hơn nữa dù chị dâu không biết chăm sóc trẻ con, chẳng phải vẫn còn có cháu mà."
Giang Lưu Ý do dự, nói: "Có phải chuyện này đã quá cực khổ đối với cháu rồi không?"
“Không đâu ạ, cháu vất vả hơn đôi chút cũng không có việc gì .” Tô Vân cách điện thoại đang điên cuồng vẫy tay: “Bác trai bác gái cứ yên tâm ở nhà đi, tuyệt đối đừng tới đây, có cháu ở đây thì sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đâu."
Vất vả lắm mới thuyết phục được hai người lớn, khi cúp điện thoại cô ta căng thẳng đến mức toát mồ hôi lạnh.
Sau khi xác nhận Nam Dạng không có ý định đi xuống, cô ta xoay người đi thẳng đến chỗ điện thoại.
"Alo, ba mẹ ạ, con đến rồi, con đang gọi cho ba mẹ ở nhà thủ trưởng Lục đó."
Trong giọng nói hạ thấp xuống của cô ta mang theo ý vui mừng khó giấu: “Yên tâm đi, con đã từng gặp người phụ nữ đó rồi, không có gì to tát, nếu xem xét kỹ cách sống, thủ trưởng Lục sẽ không thích đâu..."
Nghe thấy vậy, Đại Bảo đang ngồi trên ghế sofa chơi đùa với em gái quay đầu lại nhìn cô ta, ánh mắt u ám, nhưng cũng không nói gì.
Tô Vân hoàn toàn không biết chuyện này, vẫn đang hùng hồn nói chuyện với bố mẹ ở đầu bên kia điện thoại.
"Ba mẹ đừng lo lắng, không bao lâu nữa con sẽ trở thành bà chủ ở đây, sẽ cho hai người đến đây để tận hưởng cuộc sống."
Sau khi ba hoa khoác lác xong, cô ta bấm số gọi cho bố mẹ Lục Thầm Yến.
Khác với vẻ kiêu ngạo trong lời nói của cô khi đối mặt với bố mẹ mình vừa rồi, giọng điệu của cô dịu dàng hơn rất nhiều, nghe có vẻ cực kỳ lễ phép.
"Bác trai bác gái ạ, cháu biết hai người đang lo lắng cho con mình, nên vừa đến nơi cháu đã vội vã gọi điện cho hai người."
Mẹ Lục là Giang Lưu Ý cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ lo lắng hỏi:
"Vất vả cho cháu rồi, hai đứa nhỏ thế nào rồi, cháu với cô vợ mới của Thầm Yên chung sống ổn chứ, có thấy cảm thấy không thích ứng không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Bác gái."
Tô Vân cắn môi, cố ý giả vờ do dự, thật lâu sau mới cắn răng nói.
“Cháu nói thật với bác, bọn nhỏ ở đây rất khó chịu, mới đến đây không lâu đã sốt cao, không biết có phải lý do là vì buổi tối chị dâu cho chúng ăn cháo hải sản hay không.”
“Hả?” Giang Lưu Ý sửng sốt: “Tiểu Dã và Họa Họa không bị dị ứng với hải sản mà.”
"Bác gái, không thể nói như vậy được." Tô Vân tận tình khuyên nhủ: "Trước kia hai đứa nhỏ đúng là không sao, nhưng có lẽ do chưa thích nghi với môi trường nên bị dị ứng, nếu không thì làm sao giải thích được sau khi tới đây lại bị bệnh nặng như vậy?"
Giang Lưu Ý hiển nhiên trầm mặc một lát, lại nói: “Cô con dâu mới vẫn còn nhỏ tuổi, không biết cách chăm sóc trẻ con cũng là chuyện bình thường, bác thực sự thấy lo lắng, vẫn để bác tự mình qua đó trông nom xem."
Ngay cả ba Lục là Lục Kiều Sinh đang đứng ở bên cạnh cũng bắt đầu ồn ào, lo lắng đến mức muốn đến gặp họ ngay lập tức.
Nghe được lời này, trong lòng Tô Vân căng thẳng, nếu như bị Giang Lưu Ý nhìn ra được chuyện gì, chẳng phải mọi kế hoạch của cô ta đều sẽ tan thành mây khói sao?
Cô ta lại vội vã sửa lời: “Chuyện nhỏ thôi, bây giờ bọn nhỏ đã hạ sốt rồi ạ, sao lại còn phiền bác trai bác gái mình tự mình đến một chuyện chứ? Hơn nữa dù chị dâu không biết chăm sóc trẻ con, chẳng phải vẫn còn có cháu mà."
Giang Lưu Ý do dự, nói: "Có phải chuyện này đã quá cực khổ đối với cháu rồi không?"
“Không đâu ạ, cháu vất vả hơn đôi chút cũng không có việc gì .” Tô Vân cách điện thoại đang điên cuồng vẫy tay: “Bác trai bác gái cứ yên tâm ở nhà đi, tuyệt đối đừng tới đây, có cháu ở đây thì sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đâu."
Vất vả lắm mới thuyết phục được hai người lớn, khi cúp điện thoại cô ta căng thẳng đến mức toát mồ hôi lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro