[90] Thủ Trưởng Quá Nuông Chiều, Mẹ Kế Xinh Đẹp Bỏ Trốn Cùng Đàn Con
Không Nói Mập M...
2024-10-04 16:18:26
Giọng nói trầm thấp đầy từ tính của người đàn ông vang lên, khuôn mặt anh tuấn trưởng thành của anh không hề có chút bối rối hay che giấu nào.
Từ trước đến nay, Lục Thầm Yến vốn luôn có tác phong như vậy.
Đúng là đúng, không đúng là không đúng.
Nếu đã kết hôn rồi, hai người sẽ cùng chung sống với nhau.
Vậy nên giảm thiểu hiểu lầm, cả hai đều thoải mái.
Nói xong, người đàn ông lập tức rời đi, ra ngoài mua thuốc.
Nam Dạng nhìn theo bóng lưng Lục Thầm Yến bước ra cửa, vẫn còn hơi choáng váng, mãi một lúc sau mới kiêu ngạo hừ nhẹ một tiếng.
"Hừ, coi như anh vẫn còn biết thương người."
Vừa nói xong, cô cũng không khỏi đỏ mặt theo.
Lục Thầm Yến nhanh chóng mua thuốc theo yêu cầu của Nam Dạng, mang về nhà.
Sau khi mở hộp, nghiên cứu kỹ lưỡng hướng dẫn sử dụng một lúc, anh mới bày ra tư thế đầy vẻ nghiêm túc khi nghiên cứu thử nghiệm vũ khí mới trong quân đội, đè Nam Dạng nằm xuống chiếc giường lớn.
"Đừng cử động."
Anh vặn nắp lọ thuốc mỡ ra, thử bóp một chút.
Khi tự xử lý vết thương của mình, Lục Thầm Yến thường rất qua loa sơ sài.
Nhưng lúc bôi thuốc cho Nam Dạng, động tác lại vô cùng cẩn thận từng li từng tí, hệt như đang chữa trị cho một món đồ dễ vỡ.
Bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng của anh, trong lúc vô tình đã dính chút thuốc mỡ trắng.
Não Nam Dạng chợt liên tưởng đến thứ cũng dính trên tay anh đêm qua...
Từ trước đến nay, Lục Thầm Yến vốn luôn có tác phong như vậy.
Đúng là đúng, không đúng là không đúng.
Nếu đã kết hôn rồi, hai người sẽ cùng chung sống với nhau.
Vậy nên giảm thiểu hiểu lầm, cả hai đều thoải mái.
Nói xong, người đàn ông lập tức rời đi, ra ngoài mua thuốc.
Nam Dạng nhìn theo bóng lưng Lục Thầm Yến bước ra cửa, vẫn còn hơi choáng váng, mãi một lúc sau mới kiêu ngạo hừ nhẹ một tiếng.
"Hừ, coi như anh vẫn còn biết thương người."
Vừa nói xong, cô cũng không khỏi đỏ mặt theo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Thầm Yến nhanh chóng mua thuốc theo yêu cầu của Nam Dạng, mang về nhà.
Sau khi mở hộp, nghiên cứu kỹ lưỡng hướng dẫn sử dụng một lúc, anh mới bày ra tư thế đầy vẻ nghiêm túc khi nghiên cứu thử nghiệm vũ khí mới trong quân đội, đè Nam Dạng nằm xuống chiếc giường lớn.
"Đừng cử động."
Anh vặn nắp lọ thuốc mỡ ra, thử bóp một chút.
Khi tự xử lý vết thương của mình, Lục Thầm Yến thường rất qua loa sơ sài.
Nhưng lúc bôi thuốc cho Nam Dạng, động tác lại vô cùng cẩn thận từng li từng tí, hệt như đang chữa trị cho một món đồ dễ vỡ.
Bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng của anh, trong lúc vô tình đã dính chút thuốc mỡ trắng.
Não Nam Dạng chợt liên tưởng đến thứ cũng dính trên tay anh đêm qua...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro