[90] Thủ Trưởng Quá Nuông Chiều, Mẹ Kế Xinh Đẹp Bỏ Trốn Cùng Đàn Con
Thân Phận Bật H...
2024-10-04 16:18:26
Khuôn mặt thanh tú lập tức đỏ bừng, đôi mắt hồ ly càng thêm long lanh nước.
Nam Dạng xấu hổ đến không chịu nổi, vội đuổi Lục Thầm Yến ra ngoài, đồng thời cũng không quên đưa ra yêu cầu.
"Tình hình của em thật sự không ổn lắm, chúng ta tạm ngủ riêng đi."
Tốt nhất là anh nhanh chóng khôi phục hình tượng lạnh lùng kia đi, tuyệt đối đừng tới tìm cô nữa.
Hai người giữ khoảng cách an toàn, coi như bạn cùng phòng thôi.
Chuyện đó thật sự không phải chuyện con người có thể làm được!
Cô đã trải qua một lần trong đời, cũng không muốn trải qua thêm lần nào nữa.
Bước chân Lục Thầm Yến khựng lại, đáy mắt thoáng hiện lên vài phần u ám.
Tay anh nắm chặt lấy tay nắm cửa, im lặng một lúc, cuối cùng vẫn khẽ gật đầu.
"Được."
Tiếng khóa cửa kêu cạch một tiếng, đóng lại.
Nam Dạng nghe tiếng bước chân Lục Thầm Yến đi xa dần, bấy giờ mới rên rỉ lầm bầm ngồi dậy bôi thuốc.
Chỉ là vùng bị sưng và trầy xước thật sự quá khó chịu, nếu không phải cô dẻo dai, cơ thể mềm mại khéo léo, thật sự rất khó ngồi đúng tư thế, tự bôi thuốc cho bản thân, hoàn thành được động tác có độ khó cao như vậy.
May là sau khi mắng chửi Lục Thầm Yến một trăm lần, đến khi bôi thuốc xong, Nam Dạng vẫn mệt nhọc chết khiếp, nằm phịch xuống giường là ngủ thiếp đi luôn.
Màn đêm nhanh chóng bao phủ, ánh trăng trong veo chiếu qua rèm cửa mỏng manh, rọi sáng khắp căn phòng.
Thời gian trôi qua từng chút một, không biết đã bao lâu sau, Lục Thầm Yến lặng lẽ mở cửa bước vào.
Người đàn ông đứng im bên giường, giúp Nam Dạng đắp lại chiếc chăn đã tuột xuống chân, rồi lại lẳng lặng ngắm nhìn gương mặt yên tĩnh ngủ say của cô.
Khác với vẻ linh hoạt năng động khi thức, Nam Dạng lúc ngủ trông vô cùng ngoan ngoãn xinh đẹp.
Đôi mắt trong suốt quyến rũ kia đã bị hàng mi cong dài che phủ.
Đôi mắt tinh nghịch quyến rũ bị che phủ bởi hàng mi dài cong rủ.
Chỉ có đôi mi dài mượt đen nhánh nhẹ nhàng rung rung theo nhịp thở.
Đôi môi đỏ mọng của cô hé mở, thở ra hơi thở ngọt ngào.
Vẻ mặt cô toát lên vẻ ngây thơ dễ thương.
Lục Thầm Yến như bị mê hoặc, vô thức muốn chạm vào Nam Dạng.
Nhưng khi đầu ngón tay sắp chạm tới thật, anh lại dùng sức kiềm chế, rút tay về.
Sự im lặng vô tận lên men, tràn ngập khắp căn phòng, anh hạ mắt, đáy mắt lạnh lùng hiện lên một sắc vẻ u ám đặc quánh.
Là thủ trưởng trẻ tuổi nhất đơn vị, kinh nghiệm của người đàn ông rất phong phú, có sự nhạy bén bậc nhất trong việc quan sát.
Nhưng anh không thể nhìn thấu được Nam Dạng.
Trong lúc ngủ mơ, Nam Dạng vô thức trở mình, miệng nhỏ giọng lẩm bẩm thứ gì đó.
"Lục Thầm Yến..."
Lục Thầm Yến khựng lại, theo giọng nói nhỏ nhẹ của Nam Dạng, trái tim anh cũng như đang treo lơ lửng trên cao.
Nhưng Nam Dạng không hay biết sự đấu tranh không biết phải làm sao trong anh, chỉ tự nhiên nói mớ.
"Anh thật là đồ khốn..."
"Ghét anh..."
Nắm tay bên hông siết chặt rồi thả lỏng, trong chốc lát, Lục Thầm Yến cũng không nói rõ được cảm xúc trong lòng mình.
Nét mặt lạnh lùng của người đàn ông càng căng cứng hơn, vẻ mặt vô cùng tối tăm.
Im lặng thật lâu, cuối cùng anh chỉ khe khẽ thở dài.
Anh không nên mất kiểm soát, làm khó dễ Nam Dạng.
Là lỗi của anh, không nên cưỡng ép cô.
Nhưng dù có hối hận tự trách thế nào cũng vô ích, chỉ có thể tìm cơ hội, sau này bù đắp gấp bội lại cho cô.
Lục Thầm Yến cuối cùng nhìn khuôn mặt ngủ say của Nam Dạng thêm lần nữa, rồi lặng lẽ tắt đèn, rời đi.
-
Nam Dạng xấu hổ đến không chịu nổi, vội đuổi Lục Thầm Yến ra ngoài, đồng thời cũng không quên đưa ra yêu cầu.
"Tình hình của em thật sự không ổn lắm, chúng ta tạm ngủ riêng đi."
Tốt nhất là anh nhanh chóng khôi phục hình tượng lạnh lùng kia đi, tuyệt đối đừng tới tìm cô nữa.
Hai người giữ khoảng cách an toàn, coi như bạn cùng phòng thôi.
Chuyện đó thật sự không phải chuyện con người có thể làm được!
Cô đã trải qua một lần trong đời, cũng không muốn trải qua thêm lần nào nữa.
Bước chân Lục Thầm Yến khựng lại, đáy mắt thoáng hiện lên vài phần u ám.
Tay anh nắm chặt lấy tay nắm cửa, im lặng một lúc, cuối cùng vẫn khẽ gật đầu.
"Được."
Tiếng khóa cửa kêu cạch một tiếng, đóng lại.
Nam Dạng nghe tiếng bước chân Lục Thầm Yến đi xa dần, bấy giờ mới rên rỉ lầm bầm ngồi dậy bôi thuốc.
Chỉ là vùng bị sưng và trầy xước thật sự quá khó chịu, nếu không phải cô dẻo dai, cơ thể mềm mại khéo léo, thật sự rất khó ngồi đúng tư thế, tự bôi thuốc cho bản thân, hoàn thành được động tác có độ khó cao như vậy.
May là sau khi mắng chửi Lục Thầm Yến một trăm lần, đến khi bôi thuốc xong, Nam Dạng vẫn mệt nhọc chết khiếp, nằm phịch xuống giường là ngủ thiếp đi luôn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Màn đêm nhanh chóng bao phủ, ánh trăng trong veo chiếu qua rèm cửa mỏng manh, rọi sáng khắp căn phòng.
Thời gian trôi qua từng chút một, không biết đã bao lâu sau, Lục Thầm Yến lặng lẽ mở cửa bước vào.
Người đàn ông đứng im bên giường, giúp Nam Dạng đắp lại chiếc chăn đã tuột xuống chân, rồi lại lẳng lặng ngắm nhìn gương mặt yên tĩnh ngủ say của cô.
Khác với vẻ linh hoạt năng động khi thức, Nam Dạng lúc ngủ trông vô cùng ngoan ngoãn xinh đẹp.
Đôi mắt trong suốt quyến rũ kia đã bị hàng mi cong dài che phủ.
Đôi mắt tinh nghịch quyến rũ bị che phủ bởi hàng mi dài cong rủ.
Chỉ có đôi mi dài mượt đen nhánh nhẹ nhàng rung rung theo nhịp thở.
Đôi môi đỏ mọng của cô hé mở, thở ra hơi thở ngọt ngào.
Vẻ mặt cô toát lên vẻ ngây thơ dễ thương.
Lục Thầm Yến như bị mê hoặc, vô thức muốn chạm vào Nam Dạng.
Nhưng khi đầu ngón tay sắp chạm tới thật, anh lại dùng sức kiềm chế, rút tay về.
Sự im lặng vô tận lên men, tràn ngập khắp căn phòng, anh hạ mắt, đáy mắt lạnh lùng hiện lên một sắc vẻ u ám đặc quánh.
Là thủ trưởng trẻ tuổi nhất đơn vị, kinh nghiệm của người đàn ông rất phong phú, có sự nhạy bén bậc nhất trong việc quan sát.
Nhưng anh không thể nhìn thấu được Nam Dạng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lúc ngủ mơ, Nam Dạng vô thức trở mình, miệng nhỏ giọng lẩm bẩm thứ gì đó.
"Lục Thầm Yến..."
Lục Thầm Yến khựng lại, theo giọng nói nhỏ nhẹ của Nam Dạng, trái tim anh cũng như đang treo lơ lửng trên cao.
Nhưng Nam Dạng không hay biết sự đấu tranh không biết phải làm sao trong anh, chỉ tự nhiên nói mớ.
"Anh thật là đồ khốn..."
"Ghét anh..."
Nắm tay bên hông siết chặt rồi thả lỏng, trong chốc lát, Lục Thầm Yến cũng không nói rõ được cảm xúc trong lòng mình.
Nét mặt lạnh lùng của người đàn ông càng căng cứng hơn, vẻ mặt vô cùng tối tăm.
Im lặng thật lâu, cuối cùng anh chỉ khe khẽ thở dài.
Anh không nên mất kiểm soát, làm khó dễ Nam Dạng.
Là lỗi của anh, không nên cưỡng ép cô.
Nhưng dù có hối hận tự trách thế nào cũng vô ích, chỉ có thể tìm cơ hội, sau này bù đắp gấp bội lại cho cô.
Lục Thầm Yến cuối cùng nhìn khuôn mặt ngủ say của Nam Dạng thêm lần nữa, rồi lặng lẽ tắt đèn, rời đi.
-
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro