Ác Nữ Trùng Sinh: Nghe Nói Ta Là Boss Phản Diện Mạt Thế
Chương 9
Thước Hàm
2024-03-14 00:40:37
Nhưng xe Thu Nguyệt vẫn tiếp tục tiến lên!!
Cô thắng, nhưng cũng bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để dừng xe.
“Điên rồi !" Có người không nhịn được gào to.
Hỏa Diễm nhanh chóng quay đầu xe, Thu Nguyệt vội vàng dừng xe, nhưng hai xe vẫn đụng vào nhau. Hai tay đua nhanh chóng bay ra khỏi xe và rơi xuống cầu.
Hỏa Diễm là tay đua còn tốt, hắn ta lại còn là người mang dị năng hệ phong, bản thân đã mạnh, lại còn thường xuyên chăm chỉ tập luyện. Chẳng mấy chốc hắn ta đã tự ổn định cơ thể mình, thậm chí còn giang rộng hai tay, bay lượn như chim chóc.
Rõ ràng, Hỏa Diễm không bị thương quá nặng.
Nhưng Thu Nguyệt thì lại thảm, cô vốn không thể giữ thăng bằng trên không trung, lại bị thân xe khẽ đập vào, thật không may là đầu ở phía dưới cứ thế mà rơi xuống.
Mắt thấy Thu Nguyệt không tự bảo vệ được mình, bên cạnh còn có xe bay lơ lửng, nếu như đụng phải hoặc bị đập dính, thế thì Thu Nguyệt tiêu là cái chắc.
Thu Dương bất chấp tất cả xông về phía Thu Nguyệt, nhanh chóng chuẩn bị sử dụng dị năng.
Cùng lúc đó, Thu Nguyệt bay giữa không trung, hơn nửa là tuyệt vọng. Nhưng trong đầu lại không thể khống chế mà nhớ tới giấc mơ kia.
Sau khi mẹ qua đời, nhà họ Thu giống như bị nguyền rủa.
Đầu tiên là Thu Dương đua xe chết ngoài ý muốn. Ngay sau đó là ba, khi đi làm nhiệm vụ ba gặp phải tang thi cấp S, cuối cùng vì bảo vệ học sinh, nên không thể quay về.
Tiếp theo là cặp song sinh em ba em tư, cùng với em gái nhỏ nhất, người nhà họ Thu chết trẻ, thậm chí còn chết không toàn thây. Về phần Thu Nguyệt còn buồn cười hơn, khi còn sống cô liều mạng tìm đủ mọi cách nhưng vẫn không thể thức tỉnh bất cứ một dị năng nào. Bị người khác chế nhạo, khinh thường mãi đến khi cô chết, biến thành tang thi, Thu Nguyệt lại thức tỉnh dị năng cấp S. Từ đó về sau, cô nuốt sạch những người có dị năng, mở rộng dị năng của mình.
Trong mơ, Thu Nguyệt giống như người lạc vào cảnh giới kỳ lạ.
Người thân rời đi, chỉ có thể đứng một bên nhìn, khóc. Nhưng bất lực cố cố gắng thế nào cũng không thể vãn hồi. Cái loại đau thấu tâm can ấy, không lúc nào là không bào mòn trái tim Thu Nguyệt.
Cô thắng, nhưng cũng bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để dừng xe.
“Điên rồi !" Có người không nhịn được gào to.
Hỏa Diễm nhanh chóng quay đầu xe, Thu Nguyệt vội vàng dừng xe, nhưng hai xe vẫn đụng vào nhau. Hai tay đua nhanh chóng bay ra khỏi xe và rơi xuống cầu.
Hỏa Diễm là tay đua còn tốt, hắn ta lại còn là người mang dị năng hệ phong, bản thân đã mạnh, lại còn thường xuyên chăm chỉ tập luyện. Chẳng mấy chốc hắn ta đã tự ổn định cơ thể mình, thậm chí còn giang rộng hai tay, bay lượn như chim chóc.
Rõ ràng, Hỏa Diễm không bị thương quá nặng.
Nhưng Thu Nguyệt thì lại thảm, cô vốn không thể giữ thăng bằng trên không trung, lại bị thân xe khẽ đập vào, thật không may là đầu ở phía dưới cứ thế mà rơi xuống.
Mắt thấy Thu Nguyệt không tự bảo vệ được mình, bên cạnh còn có xe bay lơ lửng, nếu như đụng phải hoặc bị đập dính, thế thì Thu Nguyệt tiêu là cái chắc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thu Dương bất chấp tất cả xông về phía Thu Nguyệt, nhanh chóng chuẩn bị sử dụng dị năng.
Cùng lúc đó, Thu Nguyệt bay giữa không trung, hơn nửa là tuyệt vọng. Nhưng trong đầu lại không thể khống chế mà nhớ tới giấc mơ kia.
Sau khi mẹ qua đời, nhà họ Thu giống như bị nguyền rủa.
Đầu tiên là Thu Dương đua xe chết ngoài ý muốn. Ngay sau đó là ba, khi đi làm nhiệm vụ ba gặp phải tang thi cấp S, cuối cùng vì bảo vệ học sinh, nên không thể quay về.
Tiếp theo là cặp song sinh em ba em tư, cùng với em gái nhỏ nhất, người nhà họ Thu chết trẻ, thậm chí còn chết không toàn thây. Về phần Thu Nguyệt còn buồn cười hơn, khi còn sống cô liều mạng tìm đủ mọi cách nhưng vẫn không thể thức tỉnh bất cứ một dị năng nào. Bị người khác chế nhạo, khinh thường mãi đến khi cô chết, biến thành tang thi, Thu Nguyệt lại thức tỉnh dị năng cấp S. Từ đó về sau, cô nuốt sạch những người có dị năng, mở rộng dị năng của mình.
Trong mơ, Thu Nguyệt giống như người lạc vào cảnh giới kỳ lạ.
Người thân rời đi, chỉ có thể đứng một bên nhìn, khóc. Nhưng bất lực cố cố gắng thế nào cũng không thể vãn hồi. Cái loại đau thấu tâm can ấy, không lúc nào là không bào mòn trái tim Thu Nguyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro