Ảnh Giới

Đất Nước Hạnh P...

Tiểu Thúc Thao Thiên

2024-11-12 22:49:23

Ở đất nước này cũng có rất nhiều thứ tiện lợi.

Ví dụ mỗi người đều được gắn một con chip để đo chỉ số cơ thể từ đó dễ dàng phát hiện chỉ số bất thường mà có phương pháp trị liệu sớm.

Rất nhiều loại thuốc bản chất là các vi robot siêu nhỏ.

Chúng tiến tới và tiêu diệt tác nhân gây bệnh thay cho tuyến phòng vệ của tế bào.

Chính vì thế mà những căn bệnh đáng sợ như ung thư, HIV cũng có thể chữa khỏi.

Bên cạnh đó, hầu hết bộ phận của con người đều có thể thay thế bởi máy móc trừ bộ não.

Nghe nói những đứa trẻ được sinh ra trong thành phố đều được gắn chip thay đổi thị lực.

Trong mắt chúng thì mọi thứ đều trở nên vô cùng xinh đẹp.

Con người đều có thể dễ dàng thay đổi giao diện trong mắt đối phương.

Âm thanh, hình ảnh đều thông qua chip mà có sự biến hóa.

Từ đó rất nhiều game thực tế được hình thành.

Năng lực học tập, ghi nhớ cũng được tối ưu nhờ khả năng tìm kiếm tự động của chip.

Nói tóm lại là những người trong thành phố giống như thần minh vậy.

Đáng tiếc, tài nguyên có hạn và những người giàu giành nó cho con cái họ.

Đẩy toàn bộ dân thường ra bên ngoài thành phố.

Họ gán cho những con chip một cái lệnh.

Để khi những người trong thành phố nhìn thấy người ở ngoài sẽ là hình ảnh một sinh vậy ngoài hành tinh gớm giếc.

Còn người dân ngoài thành phố nhìn họ lại giống những kẻ bán robot vì trên người kẻ nào cũng có vài bộ phận đã bị máy móc thay thế.

Thậm chí họ còn giao lưu thông qua tín hiệu thay vì nói chuyện, rồi cả ra lệnh cho thiết bị khác.

Hiện giờ họ không khác gì hai chủng tộc khác nhau hoàn toàn.

Nên rất khó có thể hòa hoãn xung đột.

Mà những kẻ trong thành phố bị chúng tôi gọi là đám rô bốt.

Chúng thì gọi chúng tôi là đám hạ đẳng.

Từ đó cuộc chiến không thể nào mà dừng lại.

Sau khi học được ngôn ngữ nơi đây thì tôi cũng đã không ngần ngại trò chuyện với cô gái kia.

Khi cô ấy tới gặp tôi một lần nữa.

Tôi mỉm cười:

"Xin chào, tôi là Hoàng Thao."

Cô gái sững sờ.

"Cậu, cậu biết nói chuyện à?"

"Đúng vậy."

Nghe tôi nói vậy, cô có vẻ hơi xấu hổ.

"Vậy những bí mật trước đó của tôi."

Tôi vội tỏ ra khó xử rồi nói.

"Tôi xin lỗi, trước đó tôi quả thực không thể nói chuyện."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mới đầu cô khá bất ngờ và tức giận nhưng sau đó cũng bình tĩnh lại.

"Thôi, dù sao cũng cảm ơn cậu đã nghe tôi nói chuyện.

Cuộc sống của chúng tôi khá cô độc.

Để tôi giới thiệu lại.

Tôi tên là Phi Phong."

Tôi cũng vui vẻ mà đáp lại.

"Cô có con robot thật đẹp."

Thấy tôi khen, cô có vẻ rất vui.

"Con robot đó của tôi có tên là S Hoàng Kim thế hệ số 7.

Nó đã đạt rất nhiều thành tích và là robot tôi yêu thích nhất dó."

Cứ vậy, chúng tôi lại như trước đây mà nói chuyện.

Chỉ khác giờ tôi đã có thể trao đổi với cô ấy.

Phi Phong nói với tôi.

"Tôi được huấn luyện từ nhỏ để trở thành người bảo vệ cho dân chúng.

Cũng chính vì vậy trong mắt họ tôi cao cao như thần linh.

Rất ít người dám nói chuyện cũng như có thể khiến tôi mở lòng.

Trước đây khi cứu cậu, thấy cậu không thể nói chuyện nên tôi nghĩ cậu bị câm điếc bẩm sinh.

Vì thế tôi đem tất cả nỗi lòng mà nói với cậu.

Cậu có thể hứa với tôi sẽ giữ kín những chuyện đó, vĩnh viễn không nói ra ngoài không?"

Tôi vội đưa tay lên trời mà thề.

"Được, tôi hứa.

Vậy có nhiều người giống cô không?

"Có chứ, tôi được đào tạo từ nhỏ còn có rất nhiều sẽ được tuyển chọn.

Sang xuân quân đội cũng sẽ tuyển chọn đó.

Cậu tham gia nhé, tôi có thể động tay chân để hai ta có thể chiến đấu cùng với nhau."

Thấy cô nhiệt tình vậy, tôi cũng gật đầu đồng ý.

Ở đất nước này thì những người bên ngoài thành phố chia làm người của quân đội và công nhân.

Người quân đội phụ trách chiến đấu, chế tạo tài nguyên còn công nhân thì phụ trách sản xuất lương thực, thực phẩm.

Do tài nguyên có hạn nên chỉ một số thứ thiết yếu được robot thay thế.

Còn đa phần vẫn phải để con người trực tiếp làm.

Nhiều khi tôi thấy thật trớ trêu.

Một bên thì mọi thứ được công nghệ thay thế.

Họ được trợ giúp đi lại, học tập, làm việc nhưng họ mãi mãi không có được cảm giác tự do của người lao động bằng tay chân hay thăng hoa của người tu luyện.

Điều mà những người không có công nghệ vẫn đang có.

Trong thời gian tham gia lao động, tôi thấy những người dân thường họ cười cười, nói nói vui vẻ biết bao nhiêu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Những đứa trẻ có thể vui đùa thỏa thích.

Chúng có thể ra sông mà mò cua, bắt cá.

Còn những kẻ sở hữu công nghệ tối tân, thay thế sức lao động.

Mục đích là để có nhiều thời gian hơn, ấy vậy mà chúng lại dùng thời gian dư ra đó làm cái khác thay vì tận hưởng cuộc sống.

Tôi không biết giờ ai mới là kẻ hạnh phúc.

Người giàu có mọi thứ hay kẻ nghèo như những người lao động kia.

Họ chỉ cần làm 6 giờ một ngày, một tuần 5 ngày là đủ ăn, đủ uống vì mọi thứ đã được robot cân đối sản xuất, phân phối và định giá.

Họ không phải điên cuồng tranh dành với đời, làm việc nhiều hơn để kiếm tiền, để chứng minh bản thân.

Họ giờ có thể tự do mà sống.

Không có những kẻ tư bản đẩy giá khiến dân chúng phải phát điên mà chạy theo.

Giờ muốn thể hiện bản thân thì họ có thể thể hiện qua rất nhiều khía cạnh tài năng như hát hò, nhảy múa.

Nói chung là từ lâu, họ đã không còn bị thao túng bởi những thứ bẩn thỉu khiến người dân phải điên cuồng bán sức lao động rồi.

Tiền tệ hiện nay là điểm số.

Cần cái gì có thể lên hệ thống là mua được.

Điểm số không thể trao đổi mà chỉ có thể kiếm được qua lao động, qua chiến đấu.

Cũng chính vì vậy mà gần như con người bây giờ vô cùng tình cảm.

Họ trao đổi với nhau không thông qua tiền bạc mà là tình cảm.

Anh quý tôi thì cho tôi con gà, tôi quý anh thì tôi tặng anh mớ rau.

Không hề có sự mua bán gì cả.

Mọi hành động vi phạm sẽ bị trục suất.

Đây là một đất nước phải nói là trong mơ của nhiều người.

Hàng ngày những người như Phi Phong sẽ ra ngoài tuần tra, làm nhiệm vụ.

Nếu thấy những người may mắn sống sót như tôi sẽ đem về cưu mang.

Đây có lẽ chính là thứ tình cảm tuyệt vời chỉ có con người có được.

Tôi rất nhanh được Phi Phong giúp đăng kí vào quân đội thành công.

Một tháng sau tôi và nhiều thanh niên khác được đưa tới một khu vực kiểm tra.

Bài kiểm tra đầu tiên, chúng tôi được thực hiện đó là một bài kiểm tra về trọng lực.

Chúng tôi trong thời gian quy định trong điều kiện trọng lực bất ổn phải đi được tới đích.

Mục tiêu của bài kiểm tra này là đo mức độ thích nghi cũng như kiểm soát của cơ thể.

Phải biết trong chiến đấu bằng robot nếu không thể kiểm soát tốt thì sẽ rất dễ để lộ sơ hở.

Tất nhiên tôi dễ dàng mà hoàn thành.

Với cảnh giới võ đạo đã trải qua, chỉ là kiểm soát cơ thể há có thể làm khó được tôi.

Bài thi số hai là kiểm tra thích ứng.

Bài kiểm tra này là trong thời gian quy định phải thành thạo điều khiển một con bán robot.

Tất nhiên đây chỉ là robot công nghiệp chỉ có tác dụng làm việc mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ảnh Giới

Số ký tự: 0