Anh Là Ánh Trăng Nhưng Cũng Là Không Phải

Chương 21

2024-10-18 14:40:23

Doãn Tuyết và Tử Nguyệt đã ở trong nhà họ Trần 3 tháng rồi, bệnh tình của Doãn Tuyết cũng đã ổn hai người đang muốn rời đi, không muốn làm phiền mọi người ở đây.

"chị chúng ta sẽ đi đâu"

"không biết, nhưng chắc rời khỏi thành phố này"

Doãn Tuyết biết Trạch Hàn sẽ không từ bỏ ý định tìm kiếm hai người bọn cô, nếu hai người còn ở đây sẽ gây phiền phức cho gia đình này

"chị khi nào chúng ta đi, nên nói như thế nào với mọi người"

Nghe Tử Nguyệt hỏi Doãn Tuyết cũng im lặng không trả lời, cô cũng không biết nói như thế nào, thời gian sống ở đây cô cũng đã dần nhớ lại cảm giác gia đình lúc trước, mọi người ở đây đối xử với hai người cũng rất tốt nhưng nếu cứ ở đây thì sẽ phiền cho mọi người rất nhiều

"mai chúng ta đi siêu thị nấu bữa cơm cho mọi người"

"nhưng em không biết nấu" Tử Nguyệt xụ mặt, từ nhỏ tới lớn cô còn không biết đồ ăn ngon là như thế nào cho tới những năm gần đây khi còn nhỏ cô thường giành đồ ăn của người khác ăn để sống còn không biết mùi vị nó ngon hay dở.

"không sao chị nấu"

"chị biết nấu"

"biết chứ, từ nhỏ mẹ đã dạy chị" Doãn Tuyết nói đến đây trong lòng bỗng nghẹn lại "nhưng rất lâu rồi không nấu"

"chị không sao em giúp chị"

"ừm"

Hai cô gái đi trong siêu thị một người phong cách ăn mặc nhẹ nhàng, một người thì cá tính gây chú ý cho bao nhiêu người

"chị cái này là gì"

"là hành tây, nhưng chúng ta đang tìm hành lá"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"ồ"

"chị giấm chị cần nè"

"đây là giấm bình thường cái chị cần là giấm táo"

"ồ"

Hai người cứ đi tìm mua những nguyên liệu cần nấu ăn mà không biết có một cặp mắt đang để ý phía sau

"thiếu gia" người áo đen đi đến bên chiếc xe hơi đang đỗ bên đường, người trong xe chỉ kéo nửa kiếng xe xuống "thế nào"

"dạ đúng là hai người họ"

"hừ cuối cùng cũng tìm được" Trạch Hàn ánh mắt sắt lạnh "nhớ giữ người còn nguyên vẹn đem về đây"

"dạ"

Doãn Tuyết và Tử Nguyệt vui vẻ đi ra ngoài đang đi đến bãi đỗ xe thì bị một lực mạnh đánh phía sao làm hai người ngất xỉu, khi tỉnh lại đã thấy ngồi trong một ngôi nhà hoang xa trung tâm thành phố, cả hai bị trói vào tường mắt bị che lại nhưng tai thì nghe ai đó đang cãi nhau

"tại sao lại có hai người"

"hai đứa nó đi chung với nhau, không đem về cùng lúc thì sẽ bại lộ hết"

"đại ca có nói rõ là đứa nào không "

"không"

Doãn Tuyết và Tử Nguyệt đã nghe hết cuộc nói chuyện của hai người kia, lúc đầu còn nghĩ là Trạch Hàn làm nhưng khi nghe qua thì hình như không phải, vì nếu bị Trạch Hàn bắt đã đem hai người về nhà rồi sao lại đem ra nơi này với lại thuộc hạ của anh ai mà không biết Doãn Tuyết và Tử Nguyệt, bọn người này là ai.

KÉT

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiếng cửa gỗ mở ra, tiếng giày da đi trên nền gạch tiến lại gần hai cô gái

"sao lại là hai"

"dạ đại ca chúng nó đi chung với nhau"

"hửm cũng được hai người chia nhau mà làm chứ một người thì sợ sẽ không đủ" giọng người đàn ông trầm xuống, hình như Tử Nguyệt cảm thấy rất quen nhưng không nhớ đã gặp ở đâu

Miếng vải kéo xuống ánh sáng ập tới làm cho hai người không kịp thích ứng, Tử Nguyệt phản ứng nhanh nhất cô lờ mờ nhìn người đàn ông trước mặt là Dữ Phong là cháu của tên họ Triệu kia.

"sao....sao lại là anh"

"sao ngạc nhiên lắm à"

"sao lại bắt chúng tôi"

"hahaha cô còn dám hỏi, hôm đó chút nữa thì tôi và Thiếu Diễn đã....." nói đến đây hắn ngưng lại ánh mắt nhìn cô "cũng tại cô, nếu cô ngoan ngoãn thì cty của chú tôi không phá sản, cũng không tới nổi trốn như thế này"

"trốn, phá sản ý anh là sao" Tử Nguyệt đang mơ hồ, chuyện xảy ra lúc đó thật sự cô không nhớ gì hết, đến khi tỉnh lại muốn hỏi Thiếu Diễn thì bị anh trừng mắt làm cho phát sợ đâu hỏi được gì.

"hừ còn làm bộ, tôi nghe mọi người nói Thiếu Diễn thích con trai, tôi còn cố gắng tiếp cận anh ta, nhưng không ngờ hôm đó anh ta bế cô đi, thì ra mọi người đều bị anh ta lừa"

Tử Nguyệt mơ hồ nhớ lại hình như lúc đó cô có cảm giác như có ai đang ôm mình thì ra là vậy

"hôm nay tôi giết người phụ nữ của anh ta cũng coi như không ai nợ ai" Dữ Phong cười nhếch miệng quay lưng đi "nhưng trước khi chết phải cho đàn em tôi nếm thử trước đã"

"khoan đã anh đang hiểu lầm việc gì rồi phải không" Tử Nguyệt vội nói "cái tên Thiếu Diễn kia thích con trai là thật"

"hửm cô tưởng tôi con nít ba tuổi à, anh ta nỏi tiếng ghét phụ nữ chạm vào người bây giờ lại bế cô, cô nghỉ sao"

Lời nói của Dữ Phong làm cho cô chết lặng, bên này khi Tử Nguyệt và Dữ Phong đang nói chuyện thì Doãn Tuyết đã âm thầm dùng đá cố gắng cứa đây làm cho đứt ra, ngay khi những tên đàn em của Dữ Phong tiến tới dây trói cũng được cởi ra, Doãn Tuyết dùng chân đạp bọn họ quay sang cởi trói cho Tử Nguyệt, hai người chạy nhanh ra ngoài nhưng bốn bề đều là cây, cứ thế hai người cứ nắm tay nhau làm liều chạy vào khu rừng trước mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Là Ánh Trăng Nhưng Cũng Là Không Phải

Số ký tự: 0