Anh Là Ánh Trăng Nhưng Cũng Là Không Phải

Chương 30

2024-10-18 14:40:23

Sáng sớm Thiếu Thành đã bận rộn trong bếp làm bữa sáng, nhưng hôm nay tâm trạng anh rất vui.

"con dậy sớm thế" mẹ anh xuống lầu đã thấy con trai mình trong bếp khác xa với vẻ thường ngày "làm gì vui thế"

"con có à"

"đều viết lên mặt hết rồi"

Doãn Tuyết xuống lầu định phụ làm bữa sáng nhưng Thiếu Thành ngăn lại không cho cô làm hai người cười cười nói nói làm hai ông bà ngồi đó liếc mắt nhìn nhau

"hai đứa hôm nay vui quá vậy, có chuyện gì à"

"dạ" hai người đồng thanh đáp, làm cho nghi ngờ của hai ông bà tăng lên, Thiếu Thành nắm tay Doãn Tuyết đưa trước mặt hai người "con và cô ấy chính thức hẹn hò"

"hả thật sao, vậy thì tốt quá rồi" mẹ anh vui vẻ nắm lấy tay của Doãn Tuyết bà rất vui vì hai đứa đã đến bên nhau.

Doãn Tuyết hơi bối rối trước phản ứng của mẹ anh cô còn cho là sẽ bị phản đối.

"con đó sau này mà ăn hiếp con bé là không xong với mẹ"

"mẹ con làm gì có"

Cả 4 người ngồi ăn sáng vui vẻ, bên Pháp sau khi trở về khách sạn Thiếu Diễn đi thẳng vào thang máy lên phòng không dặn dò gì với trợ lý, Tử Nguyệt và trợ lý Tần đứng dưới sảnh khách sạn nhìn nhau

"anh Tần chúng ta giờ làm gì"

"không biết, chiều nay không có lịch trình, chiều rảnh thì đi dạo một vòng pháp đi"

"thật sao, đây là lần đầu tôi đến đó "

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"vậy chiều nay 4 giờ tôi đợi cô ở đây"

"ừm"

Chiều hôm đó co cùng Tần Trạch đi dạo một vòng Paris hai người đi vào những khu chợ, thăm những nơi nổi tiếng đến 9 giờ tối trở về khách sạn

"cảm ơn anh Tần Trạch"

"không sao sẵn tôi đi tham quan luôn mà"

"tôi về phòng đây, mai gặp"

"ừm mai gặp"

Đang định mở cửa phòng đi vào cô lại nhìn lại cửa phòng đang đóng kia, cô còn rất khó chịu với anh chuyện lúc chiều nhưng dù gì anh cũng từng giúp cô đi lại hỏi thăm một chút cũng không sao

cốc cốc cốc gõ cửa khoảng 15 phút sau Thiếu Diễn mới mở cửa anh dường như vừa tắm xong, trên người đang khoác áo choàng tắm

"à tôi chỉ là hỏi xem anh đã khỏe lên chưa"

"ừm"

"anh ăn gì chưa"

Thiếu Diễn ngước mắt nhìn cô da anh bình thường rất trắng hôm nay bị sốt nên da có chút ửng hồng, ánh mắt lờ đờ tay anh chống lên thành cửa, cô cảm thấy có cái gì đó khác lạ quên đi chuyện anh không thích ai chạm vào mình đưa tay lên trán anh cô kinh ngạc "anh sốt bao nhiêu độ thế, muốn phỏng tay tôi" cô còn chưa nói xong thì anh đã ngã lên người cô "ê...ê anh làm sao thế" với một người cao 1m65 như cô làm sao mà đỡ nổi một người cao 1m8 như anh chứ cô phải giữ lấy cửa chống lên tường đem anh để lên giường, Thiếu Diễn không phải là ngất hoàn toàn anh cũng còn một chút xíu tỉnh táo.

"anh đã uống thuốc chưa"

im lặng

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"này.....haizzzz" cô đi vào phòng tắm thì một cảnh tượng làm cô giật mình, đi ra ngoài cô nhìn anh "anh đừng nói với tôi là lúc sáng cô cháu gái gì đó đụng anh một chút mà anh tắm cả buổi chiều chứ"

"cũng đúng nhưng không đúng"

"anh hai à anh nói rõ đi được không"

"không phải bị nóng phải ngâm nước lạnh sao"

"HẢ" Tử Nguyệt giật mình nhìn Thiếu Diễn đang nằm trên giường, cô lục trong túi xách gói thuốc lúc sáng lấy thuốc đưa tới trước mặt anh "uống đi"

"cái gì"

"thuốc hạ sốt"

"không uống"

"anh muốn chết à" Tử Nguyệt đưa thuốc tới trước mặt nhìn anh rồi nhớ ra gì đó "anh sợ đắng à"

Thiếu Diễn không nói im lặng quay mặt chỗ khác, cô thấy thế thì cười lớn "hahahaha anh như vậy cũng sợ uống thuốc à"

"cô cười đủ chưa"

"à thì tôi hơi ngạc nhiên, này cho anh"

"lại là gì"

"kẹo, uống thuốc xong ăn kẹo sẽ không còn đắng nữa"

Anh nhìn cô rồi nhìn thuốc trong tay cô, lâu sau anh nhận lấy rồi uống vị đắng ngay họng làm anh như muốn phun ra nhưng tay cô kịp thời để kẹo vào miệng anh "vậy là không còn đắng nữa, anh nghỉ ngơi đi mai sẽ hết" cô ra ngoài để mình anh trong phòng lát sau khóe môi anh cong lên, dường như bầu tời hôm nay khác mấy ngày trước rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Là Ánh Trăng Nhưng Cũng Là Không Phải

Số ký tự: 0