Anh Là Ánh Trăng Nhưng Cũng Là Không Phải
Chương 32
2024-10-18 14:40:23
Trong một căn nhà hoang tiếng đồ va vào nhau rớt nằm dưới đất tiếng la hét vang lên khắp ngôi nhà, bên trong ngôi nhà Dữ Phong như một người điên đi lại trong nhà ánh mắt hiện lên tia khát máu trên tay hắn đang cầm kim tiêm, hắn đang tiêm cái gì đó vào người 15 phút sau thì nằm ngã ra đất đôi mắt lờ đờ.
Từ sau khi gia đình hắn bị Thiếu Diễn ép đến mức phá sản thì hắn không tin vào sự thật sa đọa vào con đường hút chích ai cũng tránh xa bạn bè thì không muốn dính vào mất liên lạc, hắn gặp một tên đại ca xã hội đen hắn bị tên kia ép quan hệ còn lây bệnh truyền nhiễm cho hắn, bị gia đình từ mặt lúc hắn nhìn thấy Tử Nguyệt trong siêu thị tia thù hận nổi lên hắn mướn người bắt cóc cô còn định cho người cưỡng hiếp cô nhưng không ngờ lại đem về hai người, hắn biết Thiếu Diễn thích đàn ông nên cố tình tiếp cận không ngờ lúc nhìn thấy Thiếu Diễn bế Tử Nguyệt ra khỏi nhà hàng thì hắn biết cô gái tên Tử Nguyệt này không đơn giản, cũng tại cô mà Thiếu Diễn ép đến mức gia đình anh phải phá sản.
"Tử Nguyệt, Thiếu Diễn hai người đợi đó hahahaha"
Thiếu Diễn từ từ tỉnh lại sau cơn sốt anh cảm thấy lòng ngực mình nặng trịch còn có cái gì đó mềm mềm đè lên ngực mình có một chút gì đó mát lạnh, anh đưa tay đụng vào là một cái đầu, giật mình định đẩy ra vội bật đèn bàn lên thì thấy Tử Nguyệt đang nằm trên ngực mình ngủ ngon lành.
"này...ê" anh lay người cô, nhưng mà hình như cô một khi đã ngủ mê thì trời có sập cũng không tỉnh, mặc dù Thiếu Diễn không thích gần gũi phụ nữ nhưng đối với Tử Nguyệt thì không bài xích, chạm vào tóc cô, đụng vào má cô anh mỉm cười "cũng không tệ"
"ưm" Tử Nguyệt do nằm lâu bị đau lưng, còn tưởng là đang nằm trên giường cô trở người nghiêng sang một bên thì BỊCH rơi tự do xuống sàn nhà "ui da đau quá" tỉnh táo một chút cô nhìn thấy Thiếu Diễn đang nằm trên giường mở mắt nhìn cô "anh nhìn gì chưa thấy ai té à"
"thấy rồi nhưng heo té thì chưa" câu nói của anh thì tên ngốc cũng biết là nói ai
"anh...anh đồ vong ơn tôi chăm sóc anh như vậy còn nói tôi là heo"
"tôi không nói tự cô nghĩ"
"anh.....anh hứ" cô tức đến không nói nên lời quay đi cầm ly nước lên uống
"trợ lý Tần đâu" anh nằm trên giường định lấy điện thoại nhưng từ qua giờ anh chưa ăn tay chân cũng không có sức
"đi lo công việc rồi"
"tôi đói rồi"
"kệ anh"
"trừ lương" Thiếu Diễn từ tốn nói
"anh....anh cái đồ độc tài"
"cảm ơn đã khen"
Tử Nguyệt biết không nói lại anh cầm cái khăn đi vào phòng tắm, sau đó đi ra khỏi phòng nhưng vừa đi được vài bước cô quya lại vẻ mặt khó chịu "muốn ăn gì"
"cái gì dễ ăn"
"tôi làm sao biết"
"cháo hải sản"
Rầm vừa đi cô vừa lẩm bẩm "cái đồ khó ưa"
Doãn Tuyết cùng Thiếu Thành vào trung tâm mua sắm hai người vừa đi vừa nói chuyện từ khi xác định mối quan hệ dường như ngày nào anh và cô cũng kề sát bên nhau
"ngồi đợi anh, anh mua nước cho em"
"ừm"
Cũng lâu rồi cô mới tìm lại cảm giác này cô rất trân trọng nó
"hello em gái"
Giọng nói này rất quen thuộc mỗi lần cô nghe giọng nói này thì sống lưng lại lạnh đi, quay lại nhìn Trạch Hàn đang phía sau lưng mình anh cười với cô
"em gái lâu rồi không gặp"
"anh....anh"
"xuỵt từ từ em muốn nói gì" Trạch Hàn bước chậm rãi về phía cô, cô sợ sệt nhìn xung quanh dường như chẳng ai để ý tới cô.
"đừng sợ anh chỉ muốn hỏi em khỏe hay không thôi" giọng nói của Trạch Hàn càng lúc càng nhỏ nhưng trong đó có một chút lạnh người.
"Doãn Tuyết" Thiếu Thành đi từ xa nhìn thấy Trạch Hàn đang nói gì đó với cô biểu cảm của cô không được thoải mái, anh thắc mắc người đàn ông này là ai
Nhìn thấy Thiếu Thành cô như được cứu mạng chạy thật nhanh về phía anh "Thiếu Thành"
"em sao vậy người này là ai"
"anh ta"
"xin chào tôi là anh trai cô ấy" Trạch Hàn vừa nói vừa đưa tay ra với Thiếu Thành
"anh trai" Thiếu Thành bất ngờ "em có anh trai"
"ồ chỉ là cùng cha khác mẹ thôi" Trạch Hàn nói câu này nghe rất bình thường nhưng vào tai của Doãn Tuyết như một lời đe dọa, tay cô run lên Thiếu Thành có thể cảm nhận được điều đó
"Doãn Tuyết em không khỏe sao anh đưa em về"
"được"
Trạch Hàn nhìn hai bóng người rời đi anh nở một nụ cười "em gái chúng ta sẽ gặp lại"
"Doãn Tuyết em không sao chứ"
"không sao, Thiếu Thành dường như em chưa nói xuất thân của em với anh"
"khi nào em muốn nói thì sẽ nói"
Buổi chiều hôm đó Doãn Tuyết chỉ im lặng suy nghĩ về những chuyện trước đó cô rất sợ, sợ nó lại lặp lại sợ phải đối mặt với bóng tối một lần nữa.
Từ sau khi gia đình hắn bị Thiếu Diễn ép đến mức phá sản thì hắn không tin vào sự thật sa đọa vào con đường hút chích ai cũng tránh xa bạn bè thì không muốn dính vào mất liên lạc, hắn gặp một tên đại ca xã hội đen hắn bị tên kia ép quan hệ còn lây bệnh truyền nhiễm cho hắn, bị gia đình từ mặt lúc hắn nhìn thấy Tử Nguyệt trong siêu thị tia thù hận nổi lên hắn mướn người bắt cóc cô còn định cho người cưỡng hiếp cô nhưng không ngờ lại đem về hai người, hắn biết Thiếu Diễn thích đàn ông nên cố tình tiếp cận không ngờ lúc nhìn thấy Thiếu Diễn bế Tử Nguyệt ra khỏi nhà hàng thì hắn biết cô gái tên Tử Nguyệt này không đơn giản, cũng tại cô mà Thiếu Diễn ép đến mức gia đình anh phải phá sản.
"Tử Nguyệt, Thiếu Diễn hai người đợi đó hahahaha"
Thiếu Diễn từ từ tỉnh lại sau cơn sốt anh cảm thấy lòng ngực mình nặng trịch còn có cái gì đó mềm mềm đè lên ngực mình có một chút gì đó mát lạnh, anh đưa tay đụng vào là một cái đầu, giật mình định đẩy ra vội bật đèn bàn lên thì thấy Tử Nguyệt đang nằm trên ngực mình ngủ ngon lành.
"này...ê" anh lay người cô, nhưng mà hình như cô một khi đã ngủ mê thì trời có sập cũng không tỉnh, mặc dù Thiếu Diễn không thích gần gũi phụ nữ nhưng đối với Tử Nguyệt thì không bài xích, chạm vào tóc cô, đụng vào má cô anh mỉm cười "cũng không tệ"
"ưm" Tử Nguyệt do nằm lâu bị đau lưng, còn tưởng là đang nằm trên giường cô trở người nghiêng sang một bên thì BỊCH rơi tự do xuống sàn nhà "ui da đau quá" tỉnh táo một chút cô nhìn thấy Thiếu Diễn đang nằm trên giường mở mắt nhìn cô "anh nhìn gì chưa thấy ai té à"
"thấy rồi nhưng heo té thì chưa" câu nói của anh thì tên ngốc cũng biết là nói ai
"anh...anh đồ vong ơn tôi chăm sóc anh như vậy còn nói tôi là heo"
"tôi không nói tự cô nghĩ"
"anh.....anh hứ" cô tức đến không nói nên lời quay đi cầm ly nước lên uống
"trợ lý Tần đâu" anh nằm trên giường định lấy điện thoại nhưng từ qua giờ anh chưa ăn tay chân cũng không có sức
"đi lo công việc rồi"
"tôi đói rồi"
"kệ anh"
"trừ lương" Thiếu Diễn từ tốn nói
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"anh....anh cái đồ độc tài"
"cảm ơn đã khen"
Tử Nguyệt biết không nói lại anh cầm cái khăn đi vào phòng tắm, sau đó đi ra khỏi phòng nhưng vừa đi được vài bước cô quya lại vẻ mặt khó chịu "muốn ăn gì"
"cái gì dễ ăn"
"tôi làm sao biết"
"cháo hải sản"
Rầm vừa đi cô vừa lẩm bẩm "cái đồ khó ưa"
Doãn Tuyết cùng Thiếu Thành vào trung tâm mua sắm hai người vừa đi vừa nói chuyện từ khi xác định mối quan hệ dường như ngày nào anh và cô cũng kề sát bên nhau
"ngồi đợi anh, anh mua nước cho em"
"ừm"
Cũng lâu rồi cô mới tìm lại cảm giác này cô rất trân trọng nó
"hello em gái"
Giọng nói này rất quen thuộc mỗi lần cô nghe giọng nói này thì sống lưng lại lạnh đi, quay lại nhìn Trạch Hàn đang phía sau lưng mình anh cười với cô
"em gái lâu rồi không gặp"
"anh....anh"
"xuỵt từ từ em muốn nói gì" Trạch Hàn bước chậm rãi về phía cô, cô sợ sệt nhìn xung quanh dường như chẳng ai để ý tới cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"đừng sợ anh chỉ muốn hỏi em khỏe hay không thôi" giọng nói của Trạch Hàn càng lúc càng nhỏ nhưng trong đó có một chút lạnh người.
"Doãn Tuyết" Thiếu Thành đi từ xa nhìn thấy Trạch Hàn đang nói gì đó với cô biểu cảm của cô không được thoải mái, anh thắc mắc người đàn ông này là ai
Nhìn thấy Thiếu Thành cô như được cứu mạng chạy thật nhanh về phía anh "Thiếu Thành"
"em sao vậy người này là ai"
"anh ta"
"xin chào tôi là anh trai cô ấy" Trạch Hàn vừa nói vừa đưa tay ra với Thiếu Thành
"anh trai" Thiếu Thành bất ngờ "em có anh trai"
"ồ chỉ là cùng cha khác mẹ thôi" Trạch Hàn nói câu này nghe rất bình thường nhưng vào tai của Doãn Tuyết như một lời đe dọa, tay cô run lên Thiếu Thành có thể cảm nhận được điều đó
"Doãn Tuyết em không khỏe sao anh đưa em về"
"được"
Trạch Hàn nhìn hai bóng người rời đi anh nở một nụ cười "em gái chúng ta sẽ gặp lại"
"Doãn Tuyết em không sao chứ"
"không sao, Thiếu Thành dường như em chưa nói xuất thân của em với anh"
"khi nào em muốn nói thì sẽ nói"
Buổi chiều hôm đó Doãn Tuyết chỉ im lặng suy nghĩ về những chuyện trước đó cô rất sợ, sợ nó lại lặp lại sợ phải đối mặt với bóng tối một lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro