Anh Là Ánh Trăng Nhưng Cũng Là Không Phải
Chương 36
2024-10-18 14:40:23
"thiếu gia có tin tức rồi"
Thiếu Thành và mọi người đang nóng lòng ngồi trong phòng đợi tin tức của Thiếu Diễn đã một đêm trôi qua ai nấy cũng đứng ngồi không yên
"nói mau"
"khu rừng phía Nam Thành Phố"
"đi"
"nhưng muốn vào đó phải có đồ bảo hộ"
"ý gì"
"khu rừng đó là nơi nghiên cứu thể gen mới của các nhà khoa học vào đó phải trang bị cẩn thận và chỉ được đi vào ban ngày" người cận vệ mặc áo đen vừa nói vừa nhớ lại những chuyện mình từng chứng kiến khi ở trong đó
"mặc kệ thông báo xuống dưới bảo chuẩn bị cho tôi"
"dạ"
Thiếu Thành không quan tâm nơi đó là đâu nguy hiểm ra sao, anh phải đi cứu Thiếu Diễn, Doãn Tuyết đứng bên cạnh nắm lấy tay anh "Thiếu Thành em đi nữa được không"
"không được em vào đó lỡ có chuyện gì thì sao"
"nhưng em...."
"anh đảm bảo sẽ đưa hai người họ về an toàn" Thiếu Thành nắm lấy tay cô thật chặt xem như lời cam đoan của mình với cô.
"THiếu Thành nhớ cẩn thận nha con"
"dạ mẹ, con đi đây"
Trong rừng ánh nắng sáng chiếu vào hang hai người đang nằm ôm nhau khuôn mặt thì rất hạnh phúc, Tử Nguyệt dịch người mở mắt nhưng hình như cảm giác đau tối hôm qua làm cho cô phải rên lên "ui đau"
"sao thế em làm sao" Thiếu Diễn đang ngủ nghe giọng của cô thì giật mình mở mắt xem xung quanh người cô có bị gì không
"tại anh"
"hửm" Thiếu Diễn như hiểu ra vấn đề cười cười cúi sát người cô "vậy lần sau sẽ nhẹ nhàng một chút"
"anh còn dám nói" cô đánh vào vai anh vô tình đụng vào vết thương "ui đau"
"anh sao vậy, em không cố ý, cho em xe" cô chòm người qua xem vết thương trên vai anh nhân cơ hội đó anh ôm lấy eo cô kéo sát vào người mình "như thế này sẽ không đau"
"anh đáng ghét"
"chỉ với em thôi"
"hứ vậy mà lúc trước anh lại nói mình thích con trai"
"ừm đúng là thích con trai nhưng không biết tại sao gặp em lại khác"
"vậy anh thích em từ lúc nào"
"không biết"
Tử Nguyệt nhìn anh "anh đã lên giường với con trai, nói đi anh nằm trên hay dưới" cô ngồi dậy nhìn thẳng vào anh hỏi "anh đã dùng cái đó làm với mấy người rồi" cô chỉ vào cái giữa hai chân anh
"em nghe anh nói anh..."
"tối qua có phải là anh bị thuốc làm như vậy không, em chỉ là người giải cho anh"
"anh....."
Cô không cho anh nói dù chì một câu, Tử Nguyệt òa khóc khiến cho anh hoảng hốt lên tiến tới ôm cô thì bị cô đẩy ra "tránh ra, sau khi quay về em sẽ đi khỏi nơi đó, không muốn thấy anh" cô không chấp nhận chuyện người đàn ông của cô nằm chung giường với người đàn ông khác.
Thiếu Diễn nghe cô muốn ròi đi thì tức giận kéo thật mạnh cô lại hôn cô không cho cô nói tiếp "anh không có lên giường với họ, tối qua cũng khogn6 phải làm càng"
"không tin"
"lúc đầu quen cũng chỉ hôn nhau anh không có lên giường với họ"
"hôn nhau, anh đã hôn họ" cô khóc còn lớn hơn
"anh thề từ hôm nay chỉ hôn em không hôn ai khác"
"hức hức hức thật sao"
"thật nếu anh làm trái anh sẽ không được ôm em"
"có ai thề mà như anh chứ"
"anh mặc kệ em là của anh, chỉ anh mới được đụng vào em" Thiếu Diễn hôn cô nhưng đang hôn thì nghe tiếng động bên ngoài còn có tiếng người gọi hình như kêu tên anh
"Thiếu Diễn em ở đâu"
"Thiếu gia"
Trong hang động hai người nhìn nhau "anh nghe gì không"
"là giọng của anh hai"
"ừm đi thôi"
"khoan đã" Thiếu Diễn nắm tay cô kéo lại mặt không vui
"sao vậy"
"còn chưa hôn xong mà, anh muốn tiếp tục"
"anh thôi đi, mau đứng dậy"
"vậy em hứa về cho anh hôn"
Cô nhìn mặt anh như một đứa bé muốn kẹo thì bật cười "được rồi về cho anh hôn"
"ừm đi thôi, em đỡ anh"
Hai người ra khỏi hang động thấy phía xa có một đám người mặc đồ bảo hộ đi từ xa hai người đồng thanh gọi "anh em ở đây"
Nghe tiếng kêu đám người đó chạy tới "Thiếu Diễn không sao chứ"
"em không sao ra khỏi đây thôi"
"ừm để anh đỡ" Thiếu Thành còn chưa chạm vào người thì Thiếu Diễn đã đẩy anh ra "không sao em đi được" nói xong Thiếu Diễn hai tay choàng qua cổ Tử Nguyệt người sát vào cô đi lên phía trước, để lại sau lưng những ánh mắt khó hiểu,Thiếu Thành nói với người áo đên bên cạnh "cậu thấy như thế nào mới là tự đi được"
"cái này thiếu gia anh có có thể hỏi tôi câu đơn giản hơn không" hai người nhìn nhau rồi quay ra nhìn theo bóng lưng hau người phía trước.
CHOANG tiếng ly vỡ nằm trên sàn nhà, Trạch Hàn ngồi trước bàn làm việc trong phòng ánh mắt hung dữ nhìn 4 người đàn ông mặt áo đen trước mặt
"vô dụng chỉ có một cô gái mà không tìm được, mau tìm cho tôi sống thấy người chết thấy xac"
"vâng"
Trạch Hàn ngồi trong phòng ánh mắt lạnh lẽo nhìn ra phía cửa sổ
"Nguyệt Thủy giỏi lắm tìm được em xem tôi sẽ làm gì em"
Thiếu Thành và mọi người đang nóng lòng ngồi trong phòng đợi tin tức của Thiếu Diễn đã một đêm trôi qua ai nấy cũng đứng ngồi không yên
"nói mau"
"khu rừng phía Nam Thành Phố"
"đi"
"nhưng muốn vào đó phải có đồ bảo hộ"
"ý gì"
"khu rừng đó là nơi nghiên cứu thể gen mới của các nhà khoa học vào đó phải trang bị cẩn thận và chỉ được đi vào ban ngày" người cận vệ mặc áo đen vừa nói vừa nhớ lại những chuyện mình từng chứng kiến khi ở trong đó
"mặc kệ thông báo xuống dưới bảo chuẩn bị cho tôi"
"dạ"
Thiếu Thành không quan tâm nơi đó là đâu nguy hiểm ra sao, anh phải đi cứu Thiếu Diễn, Doãn Tuyết đứng bên cạnh nắm lấy tay anh "Thiếu Thành em đi nữa được không"
"không được em vào đó lỡ có chuyện gì thì sao"
"nhưng em...."
"anh đảm bảo sẽ đưa hai người họ về an toàn" Thiếu Thành nắm lấy tay cô thật chặt xem như lời cam đoan của mình với cô.
"THiếu Thành nhớ cẩn thận nha con"
"dạ mẹ, con đi đây"
Trong rừng ánh nắng sáng chiếu vào hang hai người đang nằm ôm nhau khuôn mặt thì rất hạnh phúc, Tử Nguyệt dịch người mở mắt nhưng hình như cảm giác đau tối hôm qua làm cho cô phải rên lên "ui đau"
"sao thế em làm sao" Thiếu Diễn đang ngủ nghe giọng của cô thì giật mình mở mắt xem xung quanh người cô có bị gì không
"tại anh"
"hửm" Thiếu Diễn như hiểu ra vấn đề cười cười cúi sát người cô "vậy lần sau sẽ nhẹ nhàng một chút"
"anh còn dám nói" cô đánh vào vai anh vô tình đụng vào vết thương "ui đau"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"anh sao vậy, em không cố ý, cho em xe" cô chòm người qua xem vết thương trên vai anh nhân cơ hội đó anh ôm lấy eo cô kéo sát vào người mình "như thế này sẽ không đau"
"anh đáng ghét"
"chỉ với em thôi"
"hứ vậy mà lúc trước anh lại nói mình thích con trai"
"ừm đúng là thích con trai nhưng không biết tại sao gặp em lại khác"
"vậy anh thích em từ lúc nào"
"không biết"
Tử Nguyệt nhìn anh "anh đã lên giường với con trai, nói đi anh nằm trên hay dưới" cô ngồi dậy nhìn thẳng vào anh hỏi "anh đã dùng cái đó làm với mấy người rồi" cô chỉ vào cái giữa hai chân anh
"em nghe anh nói anh..."
"tối qua có phải là anh bị thuốc làm như vậy không, em chỉ là người giải cho anh"
"anh....."
Cô không cho anh nói dù chì một câu, Tử Nguyệt òa khóc khiến cho anh hoảng hốt lên tiến tới ôm cô thì bị cô đẩy ra "tránh ra, sau khi quay về em sẽ đi khỏi nơi đó, không muốn thấy anh" cô không chấp nhận chuyện người đàn ông của cô nằm chung giường với người đàn ông khác.
Thiếu Diễn nghe cô muốn ròi đi thì tức giận kéo thật mạnh cô lại hôn cô không cho cô nói tiếp "anh không có lên giường với họ, tối qua cũng khogn6 phải làm càng"
"không tin"
"lúc đầu quen cũng chỉ hôn nhau anh không có lên giường với họ"
"hôn nhau, anh đã hôn họ" cô khóc còn lớn hơn
"anh thề từ hôm nay chỉ hôn em không hôn ai khác"
"hức hức hức thật sao"
"thật nếu anh làm trái anh sẽ không được ôm em"
"có ai thề mà như anh chứ"
"anh mặc kệ em là của anh, chỉ anh mới được đụng vào em" Thiếu Diễn hôn cô nhưng đang hôn thì nghe tiếng động bên ngoài còn có tiếng người gọi hình như kêu tên anh
"Thiếu Diễn em ở đâu"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thiếu gia"
Trong hang động hai người nhìn nhau "anh nghe gì không"
"là giọng của anh hai"
"ừm đi thôi"
"khoan đã" Thiếu Diễn nắm tay cô kéo lại mặt không vui
"sao vậy"
"còn chưa hôn xong mà, anh muốn tiếp tục"
"anh thôi đi, mau đứng dậy"
"vậy em hứa về cho anh hôn"
Cô nhìn mặt anh như một đứa bé muốn kẹo thì bật cười "được rồi về cho anh hôn"
"ừm đi thôi, em đỡ anh"
Hai người ra khỏi hang động thấy phía xa có một đám người mặc đồ bảo hộ đi từ xa hai người đồng thanh gọi "anh em ở đây"
Nghe tiếng kêu đám người đó chạy tới "Thiếu Diễn không sao chứ"
"em không sao ra khỏi đây thôi"
"ừm để anh đỡ" Thiếu Thành còn chưa chạm vào người thì Thiếu Diễn đã đẩy anh ra "không sao em đi được" nói xong Thiếu Diễn hai tay choàng qua cổ Tử Nguyệt người sát vào cô đi lên phía trước, để lại sau lưng những ánh mắt khó hiểu,Thiếu Thành nói với người áo đên bên cạnh "cậu thấy như thế nào mới là tự đi được"
"cái này thiếu gia anh có có thể hỏi tôi câu đơn giản hơn không" hai người nhìn nhau rồi quay ra nhìn theo bóng lưng hau người phía trước.
CHOANG tiếng ly vỡ nằm trên sàn nhà, Trạch Hàn ngồi trước bàn làm việc trong phòng ánh mắt hung dữ nhìn 4 người đàn ông mặt áo đen trước mặt
"vô dụng chỉ có một cô gái mà không tìm được, mau tìm cho tôi sống thấy người chết thấy xac"
"vâng"
Trạch Hàn ngồi trong phòng ánh mắt lạnh lẽo nhìn ra phía cửa sổ
"Nguyệt Thủy giỏi lắm tìm được em xem tôi sẽ làm gì em"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro