Anh Là Ánh Trăng Nhưng Cũng Là Không Phải
Chương 37
2024-10-18 14:40:23
"đánh tiếp, đánh mạnh lên" tiếng người đàn ông lớn tuổi ngồi trên ghế nhìn vào một thân ảnh nhỏ bé đang bị treo ngược có một người bên cạnh cầm roi da quất mạnh vào da thịt, những vết roi chồng lên nhau máu từ trên người thân thể đó chảy xuống. Người đàn ông vẫn không có dấu hiệu kêu ngừng lại tiếp tục ra lệnh đánh mạnh vào.
"đây là hình phạt cho việc làm trái nhiệm vụ, phản bội tổ chức, các người xem chừng nó nếu nó thoát các người đừng hòng yên"
"dạ"
Nguyệt Thủy từ khi rời khỏi Trạch Hàn quay về tổ chức cô đã biết trước key61 cục của mình nhưng cô cũng không hối hận vì trước khi rời khỏi anh ít ra cô cũng trao cho anh những gì tốt đẹp nhất.
"Nguyệt Thủy......Nguyệt Thủy cậu sao rồi" giọng của một cô gái đứng kế bên nhỏ giọng nói với cô, cô ta marry là người cùng lớn lên trong tổ chức cùng với cô
Nguyệt Thủy giờ đây toàn thân đều là máu, mắt khép hờ toàn thân như sắp nứt ra, mắt lim dim nhìn marry
"cậu uống chút nước đi" marry lén mọi người cho cô uống nước từ hôm về đến giờ cũng 3 ngày cô không có nước cũng chẳng có gì trong bụng.
"cậu cố lên tớ sẽ tìm cách đưa cậu ra ngoài"
"Trạch.......hàn"
"cậu nói gì"
"tìm Trạch......Hàn" cô biết giờ chỉ có anh mới cứu được cô, nếu trước khi chết có thể thấy anh cô cũng mãn nguyện
"cậu cố lên tớ đi tìm hắn ta" bóng lưng marry mất hút trong cơn mơ màng cô lại nhớ những khoảng khắc của anh và cô lúc còn ở biệt thự, lúc đó là khoảng thời gian hạnh phúc của cô.
Trong biệt thự Trần gia mọi người trong nhà lo lắng ngồi trên ghế chờ tin của Thiếu Thành tiếng xe bên ngoài vang lên, sau đó tiếng của Thiếu Diễn từ ngoài vọng vào "ba mẹ"
"hai đứa không sao chứ, mau gọi bác sĩ" mẹ anh chạy tới xem con trai mình nhìn thấy anh toàn thân đều là vết thương.
"con không sao, chỉ bị vết thương nhỏ"
"mau dìu thiếu gia lên phòng" ba anh nói với hai người vệ sĩ, nhưng bị anh đẩy ra tay anh choàng qua vai Tử Nguyệt "để Tử Nguyệt dìu con cũng được không cần làm phiền người khác" câu nói của anh làm cho mọi người ngơ ra ánh mắt nhìn theo hai con người đang bị thương dìu nhau lên tầng hai.
"con có chắc đây là em trai con không" bà NGuyệt Dao hỏi Thiếu Thành
"con không chắc"
"không chắc mà còn rước về" bà quay sang nói với chồng mình "chúng ta có nên mời thầy trừ tà về luôn không"
Lên tới phòng vừa đóng cửa lại Thiếu Diễn đã đè Tử Nguyệt lên cửa mà hôn cô, cô vùng vẫy đẩy anh ra "anh làm gì vậy có người bên ngoài"
"ai dám vào phòng anh, khi nảy em nói về là cho anh hôn mà" anh nói xong lại cúi xuống định hôn cô, bị cô quya mặt đi ánh mắt ghét bỏ "anh đi tắm đi bác sĩ sắp đến rồi"
"không đi" anh lại dở chứng, lì đòn cứ ôm sát cô "trừ khi em tắm cho anh" Tử Nguyệt bó tay với anh sau từ lúc đầu cô lại không biết con gnuoi72 anh như thế này chứ "anh tự tắm đi"
"không anh bị thương không tự tắm được"
"vậy em kêu người vào tắm cho anh"
"TỬ NGUYỆT em giỡn với anh à" anh gằn giọng với cô "em ăn sạch sẽ rồi muốn phủi bỏ trách nhiệm phải không"
"anh nói nhỏ thôi mọi người biết thì sao" co bịch miệng anh lại không cho nói
"anh không cần biết em không tắm cho anh, anh sẽ đi nói với mọi người là em không chịu trách nhiệm với anh"
"được rồi tắm em tắm cho anh" khi nhận được câu trả lời của cô anh mới hài lòng kéo cô vào phòng tắm nhưng cái câu chuyện tắm mà chỉ có hai người quả thật rất lâu khoảng 1 tiếng mới xong.
Bên ngoài tám con mắt nhìn nhau biểu cảm mỗi người mỗi khác ba mẹ của anh thì vui vẻ ra mặt còn Thiếu Thành với Doãn Tuyết khuôn mặt thì cảm thấy ngượng ngùng.
"ông à khi nảy ông nghe phải không, hai đứa cũng nghe phải không"
Cả 3 người không hẹn cùng gật đầu, mẹ anh vui vẻ nói "tốt rồi, mẹ nghỉ sau khi Thiếu Diễn khỏe lại tổ chức đám cưới thôi mà quên không chừng phải mua đồ em bé trước nữa" bà vui vẻ rời đi để lại ba người đứng nhìn nhau.
Bác sĩ sau khi kiểm tra vết thương xong dặn dò người nhà đang định rời đi thì bị Tử Nguyệt gọi lại, cô mời ông ra nói chuyện riêng ban đầu Thiếu Diễn cứ nghĩ là cô lo lắng cho anh nen muốn hỏi bác sĩ thêm nhưng khi anh nằn nặc đòi cô chăm sóc thấy cô cứ lén lút cầm cái gì đó rất nhỏ còn viên tròn màu trắng còn đang định uống thì trong đầu anh suy nghĩ ngay tới một chuyện anh vội hất tay cô làm rơi viên thuốc
"anh làm gì vậy" cô bực mình quay lại nhìn anh, cái tên này lúc nảy vè còn hành hạ cô trong phòng tắm còn tuyên bố với mọi người giờ còn không cho cô uống thuốc đúng là độc tài mà
"anh đang muốn hỏi em" anh maht85 viên thuốc đưa đến trước mặt cô "cái này là gì"
"thuốc"
"thuốc gì"
"thuốc.....ngừa thai"
"tại sao phải uống"
"tối hôm qua với trưa nay không phải là thời gian an toàn"
"thế thì sao"
Tử Nguyệt nhìn anh cô cắn môi anh còn hỏi cô thì sao cái gì, cô sợ bây giờ anh chỉ nhất thời có cảm giác lạ thôi nếu như sau này anh đổi ý thì sao, cô không muốn con mình sẽ như cô lớn lên không có ba bị người ta bắt nạt
"anh hỏi em thế thì sao"
"em không muốn vì có con, đứa bé sao này không có cha, bị người ta bắt nạt giống em"
"ai nói nó không có cha, vậy anh là gì" anh nhìn cô, ánh mắt đã dịu đi vài phần bực tức
"em.....em"
"em không tin anh"
"không phải mà là em sợ đây chỉ là cảm xúc nhất thời"
"Tử Nguyệt em giỏi thật lúc đầu muốn giết con anh, bây giờ lại nghi ngờ anh"
"em.....em"
"anh nói cho em biết không được uống, có con thì sinh ra anh sẽ không để con mình có cơ hội nghĩ nó không có cha" Thiếu Diễn nâng cằm cô lên nhìn vào mắt cô nói từng chữ một "anh cưới em"
Tử Nguyệt nhìn anh nước mắt trào ra, là nước mắt hạnh phúc cảm giác cô không có được bây giờ nó lại đến làm cô nhất thời không kịp tiếp nhận
"đừng khóc anh sẽ rất đau" anh lấy tay cô đặt lên ngực mình làm cô bật cười "đáng ghét"
"ừm chỉ với em, giờ đi ngủ thôi"
"vậy anh ngủ đi em....."
"em định đi đâu"
"về phòng"
"phòng nào"
"phòng em" cô ngây thơ trả lời anh còn anh thì bị cô chọc giận mà không nói được "không được đi, ngủ ở đây"
"anh nói gì vậy"
"em mà đi anh sẽ đi qua đó với em, anh sẽ ngủ cạnh em còn Doãn Tuyết đi qua phòng khác"
"anh bá đạo vừa thôi"
"mặc kệ em ngủ đâu anh ngủ đó"
Tử Nguyệt nhìn anh lắc đầu cười rồi cũng lên giường nằm cạnh anh, vừa mới nằm xuống là bị anh ôm vào lòng xoa nhẹ lên tóc hôn lên trán cô mỉm cười nói "ngủ đi" Tử Nguyệt thật sự không biết bình thường anh độc tài bao nhiêu nhưng khi yêu anh lại dịu dàng như vậy cảm giác an toàn khi ở bên anh.
RENG RENG RENG
"alo"
"xin hỏi có phải anh là Trạch Hàn"
"là ai"
"tôi là bạn của Nguyệt Thủy"
Trạch Hàn đang xem tài liệu thì có số lạ gọi đến anh không định bắt máy nhưng không biết sao anh lại nghe khi nghe người bên kia nói tên của Nguyệt Thủy thì anh đã bất ngờ "cô quen cô ta"
"anh hãy cứu Nguyệt Thủy cô ấy sắp không ổn rồi"
"làm sao nói cho tôi địa chỉ"
"địa chỉ.....tút tút tút"
"alo....alo" đầu đây bên kia mất kết nối anh đứng dậy gọi người tra số điện thoại kia.
Bên này marry đang bị đám người thanh niên lôi đi đến trước mặt của Nguyệt Thủy, cô nhìn thấy bạn mình bị hành hạ nước mắt không ngừng chảy ra trách mình đã hại marry là do cô
"chết tiệt dám bán đứng tao, cho tụi bây hưởng thụ nó đó"
Hình ảnh marry bị đám người phía trước làm nhục khiến cho Nguyệt Thủy cố gắng thoát ra khỏi vòng xiềng xích đi về phía bạn mình cô vùng vẫy mặt cho tay chân đầy máu cầm lấy khẩu súng nhắm từng người mà bắn xác chết nằm trên sàn nhà Nguyệt Thủy kéo tay marry chạy ra khỏi chỗ này hai cô gái chạy vào rừng mặc kệ những cơn mưa như trút nước hai người chỉ biết chạy thật nhanh thoát khỏi đám người đó.
"đây là hình phạt cho việc làm trái nhiệm vụ, phản bội tổ chức, các người xem chừng nó nếu nó thoát các người đừng hòng yên"
"dạ"
Nguyệt Thủy từ khi rời khỏi Trạch Hàn quay về tổ chức cô đã biết trước key61 cục của mình nhưng cô cũng không hối hận vì trước khi rời khỏi anh ít ra cô cũng trao cho anh những gì tốt đẹp nhất.
"Nguyệt Thủy......Nguyệt Thủy cậu sao rồi" giọng của một cô gái đứng kế bên nhỏ giọng nói với cô, cô ta marry là người cùng lớn lên trong tổ chức cùng với cô
Nguyệt Thủy giờ đây toàn thân đều là máu, mắt khép hờ toàn thân như sắp nứt ra, mắt lim dim nhìn marry
"cậu uống chút nước đi" marry lén mọi người cho cô uống nước từ hôm về đến giờ cũng 3 ngày cô không có nước cũng chẳng có gì trong bụng.
"cậu cố lên tớ sẽ tìm cách đưa cậu ra ngoài"
"Trạch.......hàn"
"cậu nói gì"
"tìm Trạch......Hàn" cô biết giờ chỉ có anh mới cứu được cô, nếu trước khi chết có thể thấy anh cô cũng mãn nguyện
"cậu cố lên tớ đi tìm hắn ta" bóng lưng marry mất hút trong cơn mơ màng cô lại nhớ những khoảng khắc của anh và cô lúc còn ở biệt thự, lúc đó là khoảng thời gian hạnh phúc của cô.
Trong biệt thự Trần gia mọi người trong nhà lo lắng ngồi trên ghế chờ tin của Thiếu Thành tiếng xe bên ngoài vang lên, sau đó tiếng của Thiếu Diễn từ ngoài vọng vào "ba mẹ"
"hai đứa không sao chứ, mau gọi bác sĩ" mẹ anh chạy tới xem con trai mình nhìn thấy anh toàn thân đều là vết thương.
"con không sao, chỉ bị vết thương nhỏ"
"mau dìu thiếu gia lên phòng" ba anh nói với hai người vệ sĩ, nhưng bị anh đẩy ra tay anh choàng qua vai Tử Nguyệt "để Tử Nguyệt dìu con cũng được không cần làm phiền người khác" câu nói của anh làm cho mọi người ngơ ra ánh mắt nhìn theo hai con người đang bị thương dìu nhau lên tầng hai.
"con có chắc đây là em trai con không" bà NGuyệt Dao hỏi Thiếu Thành
"con không chắc"
"không chắc mà còn rước về" bà quay sang nói với chồng mình "chúng ta có nên mời thầy trừ tà về luôn không"
Lên tới phòng vừa đóng cửa lại Thiếu Diễn đã đè Tử Nguyệt lên cửa mà hôn cô, cô vùng vẫy đẩy anh ra "anh làm gì vậy có người bên ngoài"
"ai dám vào phòng anh, khi nảy em nói về là cho anh hôn mà" anh nói xong lại cúi xuống định hôn cô, bị cô quya mặt đi ánh mắt ghét bỏ "anh đi tắm đi bác sĩ sắp đến rồi"
"không đi" anh lại dở chứng, lì đòn cứ ôm sát cô "trừ khi em tắm cho anh" Tử Nguyệt bó tay với anh sau từ lúc đầu cô lại không biết con gnuoi72 anh như thế này chứ "anh tự tắm đi"
"không anh bị thương không tự tắm được"
"vậy em kêu người vào tắm cho anh"
"TỬ NGUYỆT em giỡn với anh à" anh gằn giọng với cô "em ăn sạch sẽ rồi muốn phủi bỏ trách nhiệm phải không"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"anh nói nhỏ thôi mọi người biết thì sao" co bịch miệng anh lại không cho nói
"anh không cần biết em không tắm cho anh, anh sẽ đi nói với mọi người là em không chịu trách nhiệm với anh"
"được rồi tắm em tắm cho anh" khi nhận được câu trả lời của cô anh mới hài lòng kéo cô vào phòng tắm nhưng cái câu chuyện tắm mà chỉ có hai người quả thật rất lâu khoảng 1 tiếng mới xong.
Bên ngoài tám con mắt nhìn nhau biểu cảm mỗi người mỗi khác ba mẹ của anh thì vui vẻ ra mặt còn Thiếu Thành với Doãn Tuyết khuôn mặt thì cảm thấy ngượng ngùng.
"ông à khi nảy ông nghe phải không, hai đứa cũng nghe phải không"
Cả 3 người không hẹn cùng gật đầu, mẹ anh vui vẻ nói "tốt rồi, mẹ nghỉ sau khi Thiếu Diễn khỏe lại tổ chức đám cưới thôi mà quên không chừng phải mua đồ em bé trước nữa" bà vui vẻ rời đi để lại ba người đứng nhìn nhau.
Bác sĩ sau khi kiểm tra vết thương xong dặn dò người nhà đang định rời đi thì bị Tử Nguyệt gọi lại, cô mời ông ra nói chuyện riêng ban đầu Thiếu Diễn cứ nghĩ là cô lo lắng cho anh nen muốn hỏi bác sĩ thêm nhưng khi anh nằn nặc đòi cô chăm sóc thấy cô cứ lén lút cầm cái gì đó rất nhỏ còn viên tròn màu trắng còn đang định uống thì trong đầu anh suy nghĩ ngay tới một chuyện anh vội hất tay cô làm rơi viên thuốc
"anh làm gì vậy" cô bực mình quay lại nhìn anh, cái tên này lúc nảy vè còn hành hạ cô trong phòng tắm còn tuyên bố với mọi người giờ còn không cho cô uống thuốc đúng là độc tài mà
"anh đang muốn hỏi em" anh maht85 viên thuốc đưa đến trước mặt cô "cái này là gì"
"thuốc"
"thuốc gì"
"thuốc.....ngừa thai"
"tại sao phải uống"
"tối hôm qua với trưa nay không phải là thời gian an toàn"
"thế thì sao"
Tử Nguyệt nhìn anh cô cắn môi anh còn hỏi cô thì sao cái gì, cô sợ bây giờ anh chỉ nhất thời có cảm giác lạ thôi nếu như sau này anh đổi ý thì sao, cô không muốn con mình sẽ như cô lớn lên không có ba bị người ta bắt nạt
"anh hỏi em thế thì sao"
"em không muốn vì có con, đứa bé sao này không có cha, bị người ta bắt nạt giống em"
"ai nói nó không có cha, vậy anh là gì" anh nhìn cô, ánh mắt đã dịu đi vài phần bực tức
"em.....em"
"em không tin anh"
"không phải mà là em sợ đây chỉ là cảm xúc nhất thời"
"Tử Nguyệt em giỏi thật lúc đầu muốn giết con anh, bây giờ lại nghi ngờ anh"
"em.....em"
"anh nói cho em biết không được uống, có con thì sinh ra anh sẽ không để con mình có cơ hội nghĩ nó không có cha" Thiếu Diễn nâng cằm cô lên nhìn vào mắt cô nói từng chữ một "anh cưới em"
Tử Nguyệt nhìn anh nước mắt trào ra, là nước mắt hạnh phúc cảm giác cô không có được bây giờ nó lại đến làm cô nhất thời không kịp tiếp nhận
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"đừng khóc anh sẽ rất đau" anh lấy tay cô đặt lên ngực mình làm cô bật cười "đáng ghét"
"ừm chỉ với em, giờ đi ngủ thôi"
"vậy anh ngủ đi em....."
"em định đi đâu"
"về phòng"
"phòng nào"
"phòng em" cô ngây thơ trả lời anh còn anh thì bị cô chọc giận mà không nói được "không được đi, ngủ ở đây"
"anh nói gì vậy"
"em mà đi anh sẽ đi qua đó với em, anh sẽ ngủ cạnh em còn Doãn Tuyết đi qua phòng khác"
"anh bá đạo vừa thôi"
"mặc kệ em ngủ đâu anh ngủ đó"
Tử Nguyệt nhìn anh lắc đầu cười rồi cũng lên giường nằm cạnh anh, vừa mới nằm xuống là bị anh ôm vào lòng xoa nhẹ lên tóc hôn lên trán cô mỉm cười nói "ngủ đi" Tử Nguyệt thật sự không biết bình thường anh độc tài bao nhiêu nhưng khi yêu anh lại dịu dàng như vậy cảm giác an toàn khi ở bên anh.
RENG RENG RENG
"alo"
"xin hỏi có phải anh là Trạch Hàn"
"là ai"
"tôi là bạn của Nguyệt Thủy"
Trạch Hàn đang xem tài liệu thì có số lạ gọi đến anh không định bắt máy nhưng không biết sao anh lại nghe khi nghe người bên kia nói tên của Nguyệt Thủy thì anh đã bất ngờ "cô quen cô ta"
"anh hãy cứu Nguyệt Thủy cô ấy sắp không ổn rồi"
"làm sao nói cho tôi địa chỉ"
"địa chỉ.....tút tút tút"
"alo....alo" đầu đây bên kia mất kết nối anh đứng dậy gọi người tra số điện thoại kia.
Bên này marry đang bị đám người thanh niên lôi đi đến trước mặt của Nguyệt Thủy, cô nhìn thấy bạn mình bị hành hạ nước mắt không ngừng chảy ra trách mình đã hại marry là do cô
"chết tiệt dám bán đứng tao, cho tụi bây hưởng thụ nó đó"
Hình ảnh marry bị đám người phía trước làm nhục khiến cho Nguyệt Thủy cố gắng thoát ra khỏi vòng xiềng xích đi về phía bạn mình cô vùng vẫy mặt cho tay chân đầy máu cầm lấy khẩu súng nhắm từng người mà bắn xác chết nằm trên sàn nhà Nguyệt Thủy kéo tay marry chạy ra khỏi chỗ này hai cô gái chạy vào rừng mặc kệ những cơn mưa như trút nước hai người chỉ biết chạy thật nhanh thoát khỏi đám người đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro